Bỗng có tiếng nói sau lưng:
- Bác Nhĩ Đài huynh đệ thấy quân lực của ta thế nào?
Hổ Lâm Xích tiến lại gần, đứng cạnh Vô Kỵ ngắm nhìn binh lính đang luyện võ. Vô Kỵ liếc mắt nhìn Hổ Lâm Xích, rồi lại nhìn ra luyện võ trường đáp:
- Quả thực binh lực tinh kỳ, quân luật nghiêm minh, sĩ khí dồi dào. Để được như thế hẳn huynh cũng phải tốn không ít công sức.
Hổ Lâm Xích gật gù có vẻ khá đắc ý, nhưng rồi bỗng thở dài, ánh mắt lộ vẻ buồn bã. Vô Kỵ thấy vậy bèn hỏi: - Huynh có chuyện gì phiền lòng?
Hổ Lâm Xích mắt nhìn xa xăm, đáp:
- Quân lực tinh kỳ là vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ là công cụ của vương quyền. Những người lính thiện chiến hễ nghe lệnh là có thể bỏ tính mạng lao lên chiến đấu. Nếu là vì mảnh đất của họ, vì miếng cơm manh áo, vì sự an nguy của đồng bào thì sự hi sinh ấy quả thật xứng đáng. Chỉ tiếc là, đao tiễn trong tay họ chỉ dùng để đổi lấy một ngai vàng cho hoàng tộc, chứ anh em họ, đồng bào họ có khi chẳng được gì.
Vô Kỵ ngạc nhiên, nghĩ thầm: "Người này tuy là vương gia nhưng lại xem thường vương vị, lại thấu hiểu cho binh lính đến vậy. Chẳng trách binh lính dưới trướng đều rất mực chung thành, xả thân vì chủ để vậy."
Có điều, điều này cũng trúng tâm sự của Vô Kỵ. Chàng vốn trước kia nghĩ có thể dùng chức giáo chủ để lãnh đạo giáo chúng cùng kháng Nguyên, giải phóng đất nước khỏi tay người Mông Cổ, để bách tính được an vui, tuyệt nhiên không vì chữ Vương hay chữ Bá. Chỉ tiếc là dưới trướng của chàng có không ít kẻ tâm nguyện vì lê dân là phụ mà ngôi cửu ngũ là chính. Mượn sức của giáo chúng để mưu đồ việc riêng. Tuy cùng một mục tiêu nhưng động cơ khác nhau. Chàng chán ngán cái ngôi vị giáo chủ bị bao bọc bởi âm mưu, quyền lực và cô độc đó nên đã từ chức, chọn cuộc sống bình dị bên người mình yêu. Vô Kỵ nói:
- Huynh có cái nhìn thật là rộng rãi, bụng dạ lại nhân từ. Không trách các hãn coi huynh là một nhân tài hiếm có. Nhưng thiển nghĩ.. nếu huynh thấy cuộc chiến này vô nghĩa, tại sao không xin từ chức, thoái ẩn khỏi chốn binh quyền, sống cuộc đời ngao du tự tại?
Hổ Lâm Xích cười cười, không trả lời ngay vào câu hỏi mà lại hỏi ngược lại:
- Bát Nhĩ Đài huynh đệ, huynh xem cuộc sống của con người Mông Cổ chúng ta có yên bình không?
Vô Kỵ từ ngày đến đất Nội Mông, cùng Triệu Mẫn đi khắp nơi ngao du, qua nhiều bộ lạc. Quả thực con người ở đây hiền lành, chất phác, sống giản dị nhưng rất yên bình. Tuy là người Hán nhưng chàng cũng rất hâm mộ con người và cách sống nơi đây. Vô Kỵ gật đầu:
- Quả thật so với Trung thổ thì yên bình hiếm có.
Hổ Lâm Xích lại chỉ về phía các trại du mục ở ngoài kia:
- Ở đó chẳng những có anh em, họ hàng của ta, cũng có cả cha mẹ, vợ chồng, con cái, anh chị em của những binh lính kia. Họ đang đổ mồi hôi tập luyện, ta ngày đêm luyện võ, học tập binh pháp cũng là vì muốn bảo vệ cái cuộc sống yên bình này.. Ngươi xem, đất Nội Mông này đất rộng người thưa, thảo nguyên bát ngát này nuôi đủ bao nhiêu thế hệ con người Mông Cổ, đâu cần gì phải mở rộng lãnh thổ sang tận Trung Thổ. Ngươi cũng thấy đó, tuy Nguyên Thế Tổ lập ra nhà Nguyên nhưng Trung thổ quá rộng, người đông. Bản thân người Mông Cổ chúng ta không hiểu rõ văn hóa, địa lý, dân sinh người Hán nên vẫn mời những hiền tài người Hán ra làm quan. Tuy danh là triều đình của người Mông, nhưng máu lại là người Hán. Ta không cần thứ đó, cái ta cần đất của người Mông, máu của người Mông. Nên ta vẫn đảm nhận vị trí này, thống lĩnh binh sĩ bảo vệ đất đai của người Mông khỏi sự xâm lăng của các quốc gia khác. Người anh em Khoách Khuếch Đặc Mục Nhĩ của ta cũng đang còn chinh chiến nơi Trung Thổ. Tuy ý nguyện của ta chỉ là vệ quốc nhưng người anh em đó cũng như huynh đệ ruột của ta, nếu có nguy biến, ta nhất định phải tương cứu.
Vô Kỵ nghe vậy không khỏi hổ thẹn, người này vì việc cứu dân, vệ quốc mà kiên định nhận trọng trách, không như mình vì chán ngán binh quyền mà buông bỏ. Tuy so với Hổ Lâm Xích thì Vô Kỵ có vẻ là người bỏ dở chặng đường kháng giặc ngoại xâm nhưng thực ra hai người đều là hết mình vì sự an nguy của bách tính. Chỉ là Hổ Lâm Xích từ nhỏ đã là con nhà binh tướng, quen với âm mưu, binh biến nên có thể phù hợp để giữ trọng trách này hơn thôi. Suy cho cùng, sự cố gắng của hai người là như nhau. Vô Kỵ thấy Hổ Lâm Xích là người trung hậu, lại có cái nhìn khoáng đạt, tấm lòng rộng lớn nên rất khâm phục. Tị hiềm Hán - Mông nay đã chẳng còn gợn trong tâm trí chàng nữa.
Đứng nói chuyện hồi lâu, bỗng nghe thấy tiếng Triệu Mẫn vui vẻ gọi:
- Bác Nhĩ Đài, Hổ Lâm Xích đại ca, các huynh thấy ta mặc trang phục này có đẹp không?
Hai người Vô Kỵ, Hổ Lâm Xích quay đầu lại, thấy Triệu Mẫn vô cùng xinh đẹp trong trang phục giản thể của hoàng tộc Mông Cổ. Áo điêu bằng lụa đỏ, mũ lục mảnh vàng nhạt, trên tai điểm hai chiếc hoa tai bằng bạc chế tác rất cầu kỳ. Tuy bộ trang phục không cầu kỳ nhưng làm tôn lên khí chất mạnh mẽ, khoáng đạt của Triệu Mẫn. Chắp tay đi theo sau Triệu Mẫn là một cô gái trạc đôi tám, tuy là nữ nhân Mông Cổ nhưng lại có vẻ đẹp rất dịu dàng thoát tục. Lúc mới bước vào còn đang khoác tay Triệu Mẫn đi rất thoải mái nhưng thấy có Vô Kỵ đứng đó lại bẽn lẽn lui lại sau Triệu Mẫn, có vẻ ngượng ngùng. Hổ Lâm Xích cười vang:
- Mẫn Mẫn quả xứng với danh tiếng thiên hạ đệ nhất giai nhân. Một thời gian không gặp, nhan sắc muội quả thực vượt trội hơn vài phần rồi đó.
Triệu Mẫn cười, hỏi Vô Kỵ:
- Bát Nhĩ Đài huynh thấy sao?
Vô Kỵ lúc đó còn đang ngẩn ngơ vì nhan sắc của Triệu Mẫn, chỉ nói ấp úng:
- Quả thực là rất đẹp.
Triệu Mẫn đỏ mặt cười:
- Bát Nhị Đài huynh đệ dọc đường chỉ quen nhìn ta mặc nam trang, nay thấy mặc nữ trang Mông Cổ chắc thấy lạ lắm đúng không? À, để giới thiệu với huynh, đây là quận chúa Bình Thanh Đặc Mục Nhĩ, em gái của Hổ Lâm Xích huynh và cũng là biểu muội của ta đó. Bộ trang phục này là do chính tay Bình Thanh chọn cho ta.
Bình Thanh, tay nâng dải lụa trắng, từ từ cúi xuống chào Vô Kỵ:
- Tiểu nữ Bình Thanh Đặc Mục Nhĩ, bái kiến Bát Nhĩ Đài huynh.
Vô Kỵ theo lễ phép người Mông Cổ, hai tay mở rộng, đỡ lấy tấm lụa nâng lên:
- Tại hạ Bát Nhĩ Đài, từ nhỏ đã sống nơi Trung Thổ, gần đây mới có dịp về Nội Mông. Nếu có điều gì thất thố, mong quận chúa bỏ quá cho.
Ánh mắt hai người gặp nhau, Bình Thanh quận chúa bỗng thấy tim đập loạn nhịp, má đỏ hây hây, ngượng ngùng trao khăn lụa rồi trốn sau lưng Triệu Mẫn. Triệu Mẫn cười, lại lườm nguýt một cái:
- Bát Nhĩ Đài huynh, xem ra biểu muội ta rất coi trọng huynh. Sau này nếu huynh đối xử với nó không tốt thì biết tay ta.
Hổ Lâm Xích vỗ tay cười lớn:
- Thôi, cũng đến lúc khai tiệc rồi. Mời Bát Nhĩ Đài huynh đệ và Mẫn muội theo ta nhập tiệc.
Khi vào đến bữa tiệc đã thấy nhất loạt các thiên phu trưởng, bách phu trưởng nhất loạt đứng dậy chào mừng, không khí cực kỳ vui vẻ. Bữa tiệc cũng rất thịnh soạn, đủ các món đặc sắc, chay mặn đủ cả. Hổ Lâm Xích ngồi vị trí thủ tọa, tả hữu là chỗ ngồi của thượng khách dành cho Vô Kỵ và Triệu Mẫn. Bình Thanh ngồi ở một bàn nhỏ cạnh Triệu Mẫn, trên bàn là đôi món đồ chay như bánh hấp, bánh nướng, trà sữa. Hổ Lâm Xích đứng dậy, tay bưng bát rượu lớn nói vang:
- Quận chúa Mẫn Mẫn Đặc Mục Nhĩ, tuy triều đình ở Trung Thổ có lệnh phái đến rằng muội ấy mắc tội phản loạn nhưng trong lòng các huynh đệ tướng lĩnh đây, muội ấy là nữ anh hùng trong các anh hùng. Nhiều năm không gặp, nay có dịp trùng phùng, xin uống bát rượu lớn này tỏ lòng hân hạnh.
Nói rồi uống cạn bát rượu thật thống khoái. Các vị tướng lĩnh và Vô Kỵ cũng cạn chén, riêng Triệu Mẫn vì tửu lượng vừa phải nên chỉ uống một ngụm nhỏ. Hổ Lâm Xích lại lấy bát rượu nữa, quay sang kính Vô Kỵ:
- Bát Nhĩ Đài huynh đệ có ơn bảo vệ Triệu Mẫn về đến quê hương. Trên đường đi chắc chắn có nhiều hung hiểm, ta thực sự không biết cám ơn huynh đệ thế nào. Chỉ mượn bát rượu này tỏ lòng thành kính.
Vô Kỵ cũng đáp lễ:
- Hổ Lâm Xích huynh là người khoáng đạt, tiểu đệ gặp mặt lần đầu mà thấy như đã thân quen rất lâu. Hiếm khi gặp được người tri kỷ, tiểu đệ xin kính huynh một bát.
Nói rồi cả hai người cười vang, uống cạn bát rượu lại ôm tay tỏ ý tình huynh đệ. Triệu Mẫn mỉm cười nhìn Vô Kỵ, khẽ lắc đầu ra ý nói uống ít thôi. Tửu lượng của Vô Kỵ tuyệt không thể lại được với Hổ Lâm Xích được. Bữa tiệc diễn ra vô cùng vui vẻ đến tận khuya. Gần tàn buổi tiệc, các thiên phu trưởng và bách phu trưởng đã cáo từ ra về, chỉ còn lại mấy người Hổ Lâm Xích, Vô Kỵ, Triệu Mẫn và Bình Thanh ở lại hàn huyên. Lúc này Hổ Lâm Xích đã ngà ngà say, bá lấy vai Vô Kỵ hỏi:
- Hảo huynh đệ, ngươi thấy Mẫn Mẫn có đẹp không?
Vô Kỵ mặt đỏ bừng vì rượu, mắt nhìn Triệu Mẫn lúc bấy giờ đang mải trò chuyện với Thanh Bình, thấy lúc này muôn phần rực rỡ kiều diễm, gật gù:
- Quả thực quận chúa đẹp như tiên giáng trần.
Hổ Lâm Xích cười lớn, rồi lại hỏi:
- Thế huynh đệ có cho rằng ta xứng với quận chúa không?
Câu này như sét đánh ngang tai Vô Kỵ. Quả thực có nằm mơ chàng cũng không nghĩ Hổ Lâm Xích có tình ý với Triệu Mẫn, lại có thể thoải mái tâm sự với một người lạ như chàng vậy. Giữ lễ, Vô Kỵ trả lời:
- Hổ Lâm Xích huynh đệ đây cũng là anh hùng trong các anh hùng, tài năng hơn người, quả có xứng với quận chúa.
Hổ Lâm Xích đắc ý, uống một bát rượu lớn:
- Tốt! Hổ Lâm Xích ta từ nhỏ đã theo cha ra trận, trước giờ không nữ nhân nào lọt mắt ta. Duy chỉ có biểu muội là nữ anh hùng mới làm ta thấy rung động. Trước nay tấm lòng này chưa nói với ai, nay người anh em đã có lời đạo lý, thật tốt lắm. Mai ta sẽ ngỏ lời với biểu muội, xin một lời hẹn ước trăm năm. Nào, cạn chén!
Đêm đó, Vô Kỵ cũng say rồi mà không sao ngủ được. Lời nói của Hổ Lâm Xích trong buổi tiệc cứ văng vẳng trong đầu chàng. Chàng biết, Triệu Mẫn đối với chàng nhất kiến chung tình, tuyệt không thay lòng đổi dạ. Nhưng ngộ nhỡ.. Nàng với Hổ Lâm Xích là bạn thanh mai trúc mã, cùng lớn lên ở đất Mông Cổ, chắc hẳn có rất nhiều điểm thấu hiểu nhau. Hai người là cùng dân tộc, lại là cùng dòng dõi hoàng thất, môn đăng hậu đối. Nếu đến với nhau ắt được mọi người ủng hộ. Hổ Lâm Xích lại là anh hùng tài hoa, khí chất ngời ngời, các cô nương để mắt chắc hẳn không ít. Ôi, ngộ nhỡ, nàng một phút yếu lòng thì sao?
Nằm chẳng ngủ được, Vô Kỵ đứng dậy ra ngoài đi dạo. Ở trong doanh trại, từng tốp lính vẫn chia nhau đi tuần tiễu. Vô Kỵ muốn tìm một nơi yên tĩnh nên khinh công ra triền sông gần đó. Trăng đêm nay vẫn tròn ánh xuống lòng sông làm những gợn sóng lấp lánh như bạc đổ. Gió thổi hiu hiu nhẹ mơn man tâm trí con người, thật nhẹ nhàng thư thái biết bao. Nằm nơi triền sông, Vô Kỵ đang thả hồn theo gió thì nghe thấy tiếng kình phong đâu đó phất ra xa xa. Chàng đảo mắt nhìn thì thấy xa xa có bóng người đang luyện võ. Vô Kỵ nghĩ thầm: "Kỳ quái, đêm hôm rồi còn có người ra đây luyện võ?"
Vốn xem trộm người khác luyện võ là tối kỵ của võ lâm. Chàng thấy thế không tiện lại gần. Nhưng nếu người này nhân lúc đêm tối làm gì gây tổn hại đến quân doanh thì cũng thật tai hại. Nghĩ vậy, Vô Kỵ khẽ mượn khinh công Thê Vân Tung của Võ Đang, âm thầm lướt đến. Lại gần thì nhìn rõ hơn là một cô nương đang luyện kiếm. Vô Kỵ ngạc nhiên: "Ồ! Không phải đó là Thanh Bình quận chúa sao? Đêm hôm nữ nhi không nghỉ ngơi lại ra đây luyện võ thế này?"
Vô Kỵ nhìn chiêu thức của Thanh Bình đang luyện quả là cao minh. Kiếm pháp này có phần tương đối giống với nguyên lý của Thái Cực Kiếm nhưng lại thay vì dùng ý để bao phủ lấy đòn đánh của đối phương thì dường như là dùng ý để mài mòn đòn đánh của kẻ địch. Kẻ địch xuất chiêu nếu đã vào phạm vi của chiêu thức tất sẽ như đá bị nước bào mòn, núi bị gió phong hóa. Dù có kiên cường đến mấy cũng bị gọt giũa mất. Chiêu thức tuy cao minh nhưng xem ra Thanh Bình cũng chỉ mới luyện nên mới chỉ dừng ở mức hiểu sơ khởi, trong kiếm thức còn nhiều sơ hở.
Vô Kỵ thấy là người quen, tất không có ý xấu nên định quay người bỏ đi thì có tiếng Thanh Bình gọi lại:
- Ai đấy?
Vô Kỵ cực chẳng đã, quay lại đặt tay lên ngực kính cẩn chào:
- Tại hạ Bát Nhĩ Đài, đêm khuya không ngủ được, ra sông hóng mát, vô ý làm mất nhã hứng luyện kiếm của quận chúa. Mong quận chúa bỏ qua cho.
Thanh Bình thu kiếm, tiến lại gần, e thẹn cúi chào:
- Tiểu nữ đêm khuya lén luyện kiếm, làm phiền đến huynh. Mong huynh đừng giận.
Vô Kỵ lắc đầu:
- Quả thực không dám. Chỉ là đêm khuya thanh vắng, quận chúa luyện võ ở nơi vắng vẻ thế này có phần nguy hiểm không?
Thanh Bình cười:
- Quanh đây mười mươi dặm đều có quân tuần tiễu, cách đây nửa dặm lại có bách bộ thần tiễn canh giữ. Đến con ruồi cũng khó lọt nên cũng không cần lo lắng.
Đêm khuya, nam cô nữ quả đứng nói chuyện với nhau nơi vắng vẻ, quả có chút bất tiện. Vô Kỵ ngại ngùng bái biệt, định quay đi thì Thanh Bình đã gọi:
- Bát Nhĩ Đài huynh không ngủ được, hẳn có điều tâm sự trong lòng? Nếu không hiềm tiểu nữ còn trẻ người non dạ, có thể chia sẻ cùng không? Biết đâu nói xong tâm tư nhẹ nhàng, có thể ngủ ngon hơn.
Vô Kỵ hơi ngạc nhiên, quả thật từ lúc chiều đến giờ chàng còn chưa nói chuyện được với Thanh Bình được lúc nào. Nay Thanh Bình lại ngỏ lời muốn chàng chia sẻ tâm sự e có điều bất riện chăng? Nhưng nhìn Thanh Bình nói với thái độ hết sức chân tình, Vô Kỵ bỗng thấy lòng mình có chút thoải mái, bèn ngồi xuống vệ cỏ ven sông, thở dài nói:
- Quả thực trong lòng có đôi chút vướng mắc, chưa biết ngỏ cùng ai.
Thanh Bình ngồi cách xa một đoạn, nhưng đủ nghe:
- Huynh có gì khó nói với người khác, có thể nói với tiểu nữ. Tiểu nữ nhất định không nói lại với ai khác.
Vô Kỵ thấy tiểu cô nương này vừa chân tình, nhưng lại có vẻ rất hiếu kỳ nên vừa cười vừa nói:
- Thanh Bình quận chúa nhớ không được nói với ai khác nhé.
Thanh Bình mau mắn gật đầu:
- Ta hứa mà. Huynh nói đi.
Vô Kỵ gật đầu:
- Theo quận chúa..
Thanh Bình ngắt lời, nhẹ nhàng nói: Huynh đừng kêu ta là quận chúa nữa. Cứ gọi ta là Thanh Bình hoặc muội là được rồi.
Vô Kỵ thấy nữ nhân Mông Cổ tuy là có người hoạt bát, có người dịu dàng thật, nhưng tựu chung là vẫn thoải mái trong lễ nghi với người khác nên chàng vẫn đáp ứng:
- Được, ta sẽ kêu là muội nhé.
Thanh Bình gật đầu, lấy tay ôm gối ngồi lắng nghe. Vô Kỵ kể lại chuyện Hổ Lâm Xích định ngỏ ý với Triệu Mẫn, lại nói thêm:
- Thanh Bình muội, muội thấy liệu Hổ Lâm Xích nếu ngỏ lời thì Mẫn Mẫn có nhận lời không?
Thanh Bình trầm ngâm một lúc, nhìn ra sông trăng, chầm chậm nói:
- Quả thực Mẫn tỷ rất xứng đáng với đại ca của muội. Thực lòng, muội cũng mong hai người đó nên duyên. Lúc đó muội sẽ có một người chị dâu xinh đẹp, lại thông minh, sẵn sàng nói đỡ cho muội luyện võ nếu đại ca có trách phạt. Lại nói Mẫn tỷ từ bé đã theo cha ra thao trường luyện binh, giao tình với đại ca muôi có khi còn thân thiết hơn cả muội nữa.
Vô Kỵ nghe đến đây bỗng thấy nhói trong lòng một cái. Điều chàng lo ngại quả không sai. Triệu Mẫn và Hổ Lâm Xích là đôi thanh mai trúc mã, anh hùng nữ kiệt trời sinh, xứng là một cặp hoàn mỹ. Thanh Bình lại từ tốn nói tiếp:
- Nếu không phải là tối qua dành cả tối tâm sự với tỷ tỷ, chắc muội sẽ tin chắc rằng Mẫn tỷ sẽ nhận lời đại ca. Chỉ là tỷ tỷ nói với muội là đã có ý chung nhân rồi.
Nói đến đây, Thanh Bình liếc mắt nhìn Vô Kỵ. Trong ánh mắt quả thực có sự tiếc nuối vô cùng. Lại nói tiếp:
- Mẫn tỷ bảo tỷ ấy đã cùng người đó qua những khó khăn còn hơn cả sống chết nên quyết không thay lòng đổi dạ. Xem ra đại ca muội phen này sẽ có một trận đau lòng rồi.
Vô Kỵ nghe đến đây lòng như trút bỏ được cả ngọn núi Thái Sơn, lâng lâng khoan khoái. Bao lo sợ lúc nãy giờ chỉ còn là nước chảy mây trôi. Thanh Bình cúi mặt nhìn sóng lăn tăn mặt sông, thở dài:
- Mẫn tỷ thật may mắn, đã tìm được ý chung nhân rồi. Còn muội.. chẳng biết đến bao giờ mới có người thương. Những người theo đuổi muội, thì muội lại chỉ coi họ như nam nhân tốt. Người muội thương, lại đã trao trái tim cho ai kia mất rồi.
Vô Kỵ nghe vậy có chút giật mình. Nghĩ lại ánh mắt Thanh Bình nhìn mình lúc sáng, lại thêm giọng điệu này, chàng lờ mờ cũng đoán được tâm ý của tiểu cô nương:
- Thanh Bình muội, để ta kể muội nghe chuyện của biểu muội ta. Biểu muội ta tên là..
Vô Kỵ kể cho Thanh Bình nghe về chuyện tình của Ân Ly với hình bóng Trương Vô Kỵ ngày còn ở Hồ Điệp Cốc. Tất nhiên chàng đã thay tên đổi họ để tránh lộ thân phận, nhưng các tình tiết cơ bản vẫn giữ nguyên. Nghe xong chuyện, Thanh Bình rớt nước mắt, sụt sùi nói:
- Đáng thương cho biểu muội của huynh quá. Người si tình đến vậy mà cuộc đời thật không được như ý muốn.
Vô Kỵ ôn tồn nói:
- Ta kể chuyện này cho muội nghe vì không muốn muội lại đi vào vết xe của biểu muội ta. Những tình cảm ban đầu tuy đẹp thật, cũng có thể rất sâu sắc. Nếu có duyên nên đôi nên cặp hiển nhiên là mĩ mãn. Nhưng nếu duyên mỏng, cũng coi như là một giây phút tươi đẹp của tuổi thanh xuân. Nhưng cuộc đời còn rất nhiều điều tươi đẹp, quả chín có khi đợi muội cuối con đường. Muội cứ đi tiếp, ta tin muội sẽ gặp được quả ngọt dành riêng cho muội.
Thanh Bình gạt nước mắt, gật đầu. Tình cảm tiểu cô nương đúng là như cơ mưa rào ngày hạ, chợt đến chợt đi không báo trước, chỉ để lại sự mát mẻ cho nhân gian tươi đẹp. Nói đến đây, Thanh Bình bái biệt Vô Kỵ đi về doanh trại nghỉ ngơi. Vô Kỵ lát sau cũng khinh công về đi nghỉ. Một đêm ngon giấc.
Sáng hôm sau, mở mắt ra đã thấy mặt Triệu Mẫn ngay sát mặt mình, Vô Kỵ giật mình la lên:
- Có chuyện gì thế?
Triệu Mẫn tinh nghịch đưa tay vắt chéo lên môi, nói:
- Huynh tối qua ngủ ngon không?
Vô Kỵ ấp úng:
- Ta.. ta ngủ rất ngon.
Triệu Mẫn lại hỏi:
- Gió ở bờ sông có mát không? Cái gì mà "duyên mỏng cũng coi như là giây phút tươi đẹp của tuổi thanh xuân" cơ?
Vô Kỵ nghe đến đây mặt đỏ dừ, biết là Thanh Bình đã kể Triệu Mẫn nghe chuyện đêm qua ở bờ sông. Cô tiểu quận chúa này thật là, đã hứa không kể với ai rồi lại tự vả. Vô Kỵ nhất thời không biết đáp sao, ngượng ngùng với tay lấy áo mặc.
Triệu Mẫn dịu dàng đỡ lấy áo, mặc cho Vô Kỵ, tỷ mỷ chỉnh lại nếp ly cho thẳng thắn. Lại lấy lược chải đầu cho chàng, như một người vợ ân cần chăm sóc phu quân buổi sáng vậy:
- Huynh thật ngốc. Tấm lòng của muội mà dễ thay đổi vậy thì đã làm gì chịu bao nhiêu khổ sở để đến với huynh. Mà huynh cũng đã gánh bao kiếp nạn rồi mới đến được với muội, muội há lại bỏ huynh sao? Muội ấy à, chỉ mong có thể được chăm sóc huynh cả đời thế này thôi.
Nói rồi, Triệu Mẫn đỏ mặt, cài lại trâm cho chàng. Vô Kỵ vô cùng hạnh phúc, nắm lấy tay Triệu Mẫn:
- Đời này, kiếp này, huynh sẽ mãi ở bên muội, chăm lo cho muội. Huynh.. huynh yêu muội.
Triệu Mẫn e thẹn, cúi đầu không đáp, chỉ nhẹ nhàng lấy tấm áo điêu khoác cho Vô Kỵ rồi bảo:
- Cũng gần tiết thanh minh rồi, muội muốn đến thăm cha một chút. Huynh đi cùng muội nhé..