Hạ Xuyên nhìn tôi thật lâu với vẻ mặt phức tạp, rồi anh thở dài.
"Nghiên Nghiên, chuyện vừa rồi Hạ Oánh không cố ý. Có lẽ do em ấy bị trầm cảm nên tâm trạng không ổn định. Em có thể thông cảm cho Hạ Oánh được không?"
"Anh biết yêu cầu này quá bất công với em, nhưng cha mẹ của Hạ Oánh, hay Hạ Oánh, đều có ơn với anh..."
"Vì thế việc anh đưa em ấy đến nhà mình cũng không có ý gì khác. Chuyện trước kia đều đã qua, hiện tại anh thực sự chỉ coi em ấy như em gái của mình."
"Anh đã có em rồi, không phải sao?"
Hạ Xuyên bảo tôi phải tin tưởng anh. Tôi nhìn anh, và vô tình nhớ lại rất nhiều chuyện.
Tôi và Hạ Xuyên đã biết nhau từ lúc còn học ở cao trung.
Hồi ấy, anh rất đẹp trai và học cũng giỏi, nhưng lại không được nhiều người yêu mến.
Lí do cũng bởi…
Hạ Xuyên quá lầm lì.
Tôi vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp Hạ Xuyên, anh đang ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp, dựa lưng vào tường. Đó là nơi u ám nhất trong lớp. Khoảnh khắc anh ngồi xuống, nơi đó càng trở nên u ám hơn.
Anh mang đến cho tôi cảm giác, ngay cả ánh sáng cũng không thể xua đi cái tăm tối ấy được. Nhưng tôi vẫn rất thích anh. Tôi nghĩ anh cũng giống tôi.
***
Một ngày nọ, tôi nghe tin Hạ Xuyên đã chuyển đến lớp tôi.
Đó là vào cuối năm cấp ba, bình thường năm lớp mười hai rất quan trọng nên sẽ không có học sinh chuyển lớp, nhưng anh cứ kiên quyết chuyển tới.
Và trong suốt một năm đó, tôi chưa từng gặp cha mẹ của anh. Tất nhiên, tôi cũng chưa từng gặp lại cha mẹ của tôi.
Cha mẹ của tôi đã ly hôn khi tôi còn rất nhỏ. Và lúc đó, cả hai người đều không muốn nhận nuôi tôi.
Hai người tố tụng qua lại. Cuối cùng thẩm phán đã phán quyết tôi ở với cha.
Li dị chưa được bao lâu, họ bắt đầu có gia đình mới và tôi trở thành người thừa trong ngôi nhà ấy.
Tôi đoán hoàn cảnh gia đình của Hạ Xuyên chắc cũng giống tôi. Hoặc có thể còn tệ hơn hoàn cảnh của tôi.
Tuy cha không quan tâm đ ến tôi nhưng ông không hề keo kiệt trong chuyện tiền bạc.
Còn Hạ Xuyên, dù đang học năm cuối cấp với khối lượng kiến thức nặng nề, nhưng anh vẫn thường xuyên phải làm những công việc vặt, ở quán trà sữa ngoài trường, để kiếm tiền trang trải cuộc sống.
Tôi cảm thấy đau lòng cho anh.
Huống chi tôi còn biết, thật ra Hạ Xuyên là một người rất hiền lành.
Dù thường tỏ ra thờ ơ trước mọi thứ, nhưng có một lần, tôi và cha cãi nhau, tôi đã lén trốn ra vườn hoa sau thư viện khóc một mình, anh đã trông thấy tôi.
Lúc đi ngang qua, Hạ Xuyên không nói một lời mà lặng lẽ đặt một gói khăn giấy xuống cạnh tôi.
Tôi còn nhớ rõ hôm đó là một buổi xế chiều, gió nhẹ, màu vàng của ánh chiều tà nhảy múa trên khuôn mặt Hạ Xuyên, làm từng sợi tóc của anh phát sáng.
Có lẽ tôi đã thích anh kể từ giây phút đó.
Sau này tôi may mắn được học cùng một trường đại học với anh. Tôi bắt đầu hành trình theo đuổi anh.
Tôi đã cố gắng đối xử với anh tốt nhất có thể.
Suốt bốn năm đại học, Hạ Xuyên rất ít khi về nhà. Kể cả vào những dịp như nghỉ đông, nghỉ hè, anh vẫn chọn ở lại trường một mình.
Những dịp như vậy, tôi đều không biết xấu hổ mà ở bên cạnh Hạ Xuyên. Tôi muốn ở cùng anh mọi lúc mọi nơi kể cả trong những ngày lễ.
Tôi cùng anh đón hết cái Tết này đến cái Tết khác, hết ngày sinh nhật này đến ngày sinh nhật khác.
Biết Hạ Xuyên thích những cô gái tóc dài và mặc váy trắng, nên tôi đã thay đổi kiểu tóc ngắn đã để nhiều năm, và đổi sang cái phong cách mà anh thích.
Anh thích những món ăn tự nấu, bởi nó giống hương vị cơm nhà. Vì thế, tôi đã tự học nấu ăn để làm cơm cho anh.
Tôi đã làm rất nhiều, rất nhiều chuyện cho Hạ Xuyên.
Nhưng lúc muốn tiếp tục làm việc đó, tôi đã phát hiện… có rất nhiều người cũng vì anh mà làm mọi thứ.
Trong cuộc đời của anh có quá nhiều dấu vết của một cô gái khác.
Nhưng không sao cả, tôi chưa bao giờ nản lòng.
Nếu có người làm được thì tôi sẽ làm tốt hơn một chút, cho đến khi không ai có thể làm tốt hơn tôi.
Cả đời này, chưa có ai từng đối xử tốt với tôi. Vì thế tôi đã liều mạng đối tốt với anh.
Tôi đã theo đuổi Hạ Xuyên suốt 5 năm. Cuối cùng tôi cũng đợi được đến ngày, có thể nhìn thấy mặt trời sau cơn mưa.
Thế nhưng cô gái kia đã trở lại.
***
“Cho dù anh bảo đảm anh chỉ coi cô ấy như em gái, nhưng còn Hạ Oánh thì sao?”
“Anh có dám chắc cô ấy không có suy nghĩ nào khác với anh không?”
Lần này anh trầm mặc thật lâu không nói gì.
Rất lâu sau, Hạ Xuyên mới nói một câu:
"Không có đâu. Mọi chuyện đã kết thúc rồi."
Hạ Xuyên cam đoan với tôi, anh chỉ coi Hạ Oánh là em gái.
Anh nói anh đã xem nhà cho Hạ Oánh. Chờ mấy hôm nữa tâm trạng của Hạ Oánh ổn định, anh tìm được một căn nhà phù hợp, sẽ đưa cô ta đi.
Rốt cuộc, tôi vẫn không nỡ buông tay anh, không nỡ buông bỏ tám năm của chúng tôi. Tôi quyết định tin tưởng Hạ Xuyên một lần nữa.
Vì tám năm của chúng tôi.
Cũng vì đứa con chưa chào đời trong bụng tôi.
Tôi vô thức chạm vào bụng dưới của mình, rồi nhanh chóng bỏ xuống.
“Hạ Xuyên, là chính miệng anh nói đấy, đừng hòng lừa em.”
"Nếu anh dám lừa em, em thề sẽ khiến anh phải hối hận."