Lần tiếp theo tôi gặp lại Hạ Xuyên là vào ngày thứ bảy sau khi xảy ra trận động đất. Hôm đó giao thông và các chuyến bay đã lưu thông trở lại.
Tôi bình thản trốn trong lều nhìn anh ta đang sốt sắng cầm ảnh chụp của tôi không ngừng hỏi thăm.
Dù Hạ Xuyên đã liên hệ với người phụ trách ở đây nhưng vẫn không có bất kỳ tin tức nào của tôi.
Sao lại không có?
Đương nhiên là tôi không muốn anh ta tìm được mình.
Sau khi được giải cứu, tôi đã nói dối họ là không mang theo điện thoại và căn cước công dân. Lúc thu thập thông tin nạn nhân trong trận động đất, tôi cũng báo bằng tên và số căn cước của bạn tôi.
Tôi không biết mình có thể trốn anh ta được bao lâu, nhưng trốn được ngày nào thì trốn.
Nhìn bóng dáng hoảng loạn đang ngày một xa của Hạ Xuyên, tôi từ từ ngồi vào xe của một người bạn.
Hạ Xuyên trông rất tiều tụy, râu ria xồm xoàm và mái tóc đã lâu không được cắt tỉa.
Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tôi?
Anh ta đáng bị như vậy.
***
Tôi trốn trong nhà người bạn suốt một tuần mới dám ra ngoài. Nhưng tôi đến bệnh viện để phá thai.
Lúc Hạ Xuyên tìm được tôi, tôi vừa hoàn thành xong ca phẫu thuật và đang nằm nghỉ trên giường bệnh.
Hạ Xuyên nhìn tôi, đột nhiên vành mắt anh ta đỏ lên: "Nghiên Nghiên…"
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy ra bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị trước.
"Chúng ta ly hôn đi."
Thấy Hạ Xuyên không chịu ký. Tôi liền hỏi anh một câu: “Hạ Xuyên, vào 2 giờ 30 phút sáng hôm xảy ra trận động đất, lúc tôi và con đang bị vùi trong đống đổ nát, anh đang làm gì và ở đâu?”
Đáp lại tôi là một hồi im lặng.
"Tôi đã biết tất cả rồi."
"Ký đi, anh không xứng với tình cảm của tôi."
Anh ta sững sờ, trong nháy mắt khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy.
Nhưng Hạ Xuyên vẫn không chịu ký.
Chắc anh ta cũng biết tình cảm giữa chúng tôi đã chế.t và đứa con cũng không còn.
Trên tờ giấy đăng ký kết hôn mỏng manh này là hai cái tên quen thuộc. Đó cũng là mối liên hệ cuối cùng của tôi và Hạ Xuyên.
Hạ Xuyên cố nặn ra một nụ cười, nhưng cơ thể đang run rẩy đã bán đứng anh ta.
"Nghiên Nghiên, chúng ta về nhà đi. Em vừa mới phẫu thuật xong, cơ thể vẫn còn yếu, hãy để anh chăm sóc em."
Lưu Tích tức giận đẩy Hạ Xuyên.
Lưu Tích là bạn của tôi, sau trận động đất chính cậu ấy đã đến đón tôi, mấy ngày nay tôi đều ở nhà cậu ấy.
"Hạ Xuyên, anh đúng là đồ trơ trẽn. Nghiên Nghiên đã nói như vậy mà anh còn không biết xấu hổ nói: “Hãy để anh chăm sóc em. Không cần anh nhọc lòng, tôi sẽ chăm sóc Nghiên Nghiên thật tốt."
Hạ Xuyên hỏi tôi phải làm gì thì tôi mới đồng ý tha thứ cho anh ta.
"Tống Nghiên, anh biết anh sai rồi, anh sẽ sửa. Em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?"
"Cơ hội sao! Tôi đã cho anh rồi."
"Tôi đã từng hỏi anh, đã tin tưởng anh nhưng còn anh thì sao?"
Hạ Xuyên đau đớn không nói nên lời, vội đưa tập tranh vẽ ra.
Bàn tay đang cầm tập tranh của anh ta nổi đầy gân xanh, nhưng phải mất nửa ngày anh ta mới nghẹn ngào nói ra một lí do sứt sẹo để níu kéo cuộc hôn nhân này: "Nhưng... Nghiên Nghiên, em yêu anh mà."
Sẽ không có ai yêu anh ta nhiều như cô.
"Em yêu anh nhiều như vậy, sao có thể nói ly hôn là ly hôn."
Thật không thể tin nổi, anh ta có thể vô liêm sỉ đến mức này.
Tôi im lặng nhìn Hạ Xuyên, gợn sóng cuối cùng trong lòng cũng biến mất.
Tôi cười nhẹ, cướp lấy tập tranh, xé nó thành từng mảnh trước ánh mắt ngỡ ngàng của Hạ Xuyên.
“Đúng vậy, Hạ Xuyên, tôi rất yêu anh, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ.”
“Từng câu từng chữ trong tập tranh này đều chứa đựng tình cảm chân thành của tôi. Và người như anh không xứng có được chúng.”