Đêm hôm đó, tôi ngủ một mình. Nhưng cứ trằn trọc mãi không ngủ được. Rạng sáng hôm sau, vừa mở cửa phòng, tôi đã thấy Hạ Xuyên đang đứng trước cửa.
Hình như cả đêm qua Hạ Xuyên cũng không ngủ, dưới mí mắt anh ta hiện rõ hai quầng thâm, trên cằm còn mọc lún phún râu, nhưng vẻ mặt lại rất thận trọng.
Anh ta dè dặt nhìn tôi, giống như một chú cún con sợ chủ nhân tức giận.
Cân nhắc một chút, tôi quyết định mỉm cười nhìn Hạ Xuyên.
"Em đói quá, muốn ăn cháo anh nấu. Anh nấu cho em một ít cháo được không?"
Nghe tôi nói vậy, Hạ Xuyên thoáng ngẩn người, nhưng rất nhanh đã bật cười. Có lẽ, anh ta nghĩ tôi đã thông suốt và chấp nhận tha thứ cho anh ta.
Nhưng không.
Chỉ là…tôi đã hết hy vọng.
Cả đêm hôm qua, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Từ trước tới nay, tôi là một người sống rất lạc quan, tích cực, không thích để bụng những thói hư tật xấu của người khác. Bởi lẽ, cuộc sống quá khó khăn, từ nhỏ tôi đã rất giỏi ghi nhớ những người đã đối xử tốt với mình.
Chính vì thế, mỗi khi nhớ đến Hạ Xuyên, theo thói quen, tôi chỉ luôn nghĩ đến những lần mình bị cảm mạo. Hơn nửa đêm, anh ta vẫn túc trực bên giường bệnh, cầm khăn ướt giúp tôi hạ nhiệt.
Tôi còn nhớ đến ngày hôm đó, trên bãi biển, dưới bầu trời đầy sao, tôi được Hạ Xuyên cầu hôn. Sau đó anh ta đã thân mật ôm và trao cho tôi nụ hôn nồng cháy.
Tôi cũng nhớ đến một lần, vào ngày giỗ của cha mẹ anh ta. Hạ Xuyên ôm chặt tôi và khàn giọng nói: “Nghiên Nghiên, anh chỉ có em, cả đời này em không thể rời xa anh.”
Nhưng…
Tôi sẽ nhớ tới những ngày anh ta cứ liên tục dây dưa giữa tôi với Hạ Oánh.
Tôi sẽ để bụng chuyện anh ta quên mất tôi bị dị ứng khoai sọ, nhưng lại nhớ rõ mọi sở thích của cô ta.
Tôi sẽ nhớ lại những lúc Hạ Xuyên nói yêu tôi, nhưng ánh mắt của anh lại hướng về cô ta.
Tất cả những kí ức ấy đã nhắc nhở tôi rằng: Tám năm quý giá của tôi cuối cùng vẫn không thể đổi lấy tấm chân tình của anh ta.
Tôi cảm thấy rất mệt mỏi. Nhưng tôi không cam lòng.
Tại sao tôi hy sinh cho anh ta nhiều như vậy, mà không nhận lại được gì?
Tôi không cam lòng rời đi, để bọn họ thoải mái chung sống với nhau.
Rõ ràng chúng tôi đã có một đứa con, rõ ràng chúng tôi đã từng hạnh phúc như vậy. Mà tại sao…
Tôi nhắm mắt lại một cách nặng nề.
Tôi muốn, cho dù mình có rời đi, Hạ Xuyên cũng không thể ở bên Hạ Oánh.
…
Mấy ngày sau đó, Hạ Xuyên chăm sóc tôi rất tốt, hành động có thể coi là thận trọng.
Anh ta sẽ cố tình đi đường vòng để mua chiếc bánh mà tôi yêu thích, sẽ mua mẫu túi mới nhất để nhận lỗi với tôi, sẽ tặng tôi một nụ hôn vào mỗi buổi sáng trước khi anh ta ra ngoài.
Trước khi đi làm, mỗi ngày Hạ Xuyên đều dành nhiều thời gian hơn để bầu bạn với tôi.
Thế nhưng, tôi cũng nhìn thấy Hạ Xuyên trong vòng bạn bè của Hạ Oánh. Tôi cũng thấy anh ta mua thuốc, nấu cơm cho cô ta.
Thậm chí, anh còn vì cô ta mà dụng tâm tổ chức sinh nhật.
Bài đăng cuối cùng của cô ta trên vòng bạn bè là hai bức ảnh. Một bức là ảnh của cô ta và Hạ Xuyên cách đây nhiều năm, khuôn mặt họ ngây ngô, nhưng nụ cười trên môi lại rất chân thành.
Tấm còn lại là ảnh selfie. Trong ảnh, Hạ Oánh đang cầm bó hoa hồng và mỉm cười ngọt ngào, phía sau cô ta là một người đàn ông đeo tạp dề đang bận rộn trong bếp. Kèm theo dòng trạng thái: “Dù thời gian thấm thoắt trôi nhưng chúng ta vẫn như xưa.”
Đăng ảnh lên vòng bạn bè và kèm theo dòng trạng thái như vậy, bất kể ai đọc được cũng nghĩ hai người họ là một cặp tình nhân.
Quả là ranh ma, tôi muốn tặng cô ta một lời khen.
Một lúc sau, tôi nhận được điện thoại của Hạ Xuyên.
"Nghiên Nghiên, em tan làm chưa? Anh qua đón em đi ăn."
"Vâng, em muốn ăn đồ tây."
Tôi vui vẻ đồng ý, nhưng nghĩ bụng anh ta thật vất vả. Không chỉ bận chăm sóc tôi, mà còn bận bầu bạn với cô ta.
Hạ Xuyên không buông được tôi và cũng không buông được Hạ Oánh.
…
Dù đã biết rõ mọi chuyện, nhưng tôi vẫn giả vờ như không biết và tiếp tục đóng vai một người vợ hiền, hết lòng tin tưởng Hạ Xuyên.
Thậm chí, có một đêm, tôi biết rõ Hạ Oánh gọi cho anh ta, nhưng cũng chỉ hỏi một câu đơn giản.
"Là Hạ Oánh sao?"
Lúc đó Hạ Xuyên đang nằm bên cạnh tôi, nghe điện thoại, đầu óc anh còn hơi mơ hồ nhưng đã ngồi dậy.
"Đúng vậy, em ấy bị cảm lạnh, đầu hơi đau..."
Anh vô thức trả lời, còn chưa nói xong anh đã ngẩn người, vội giải thích.
"Nghiên Nghiên, anh..."
Tôi ngạc nhiên “ồ” lên một tiếng, rồi mỉm cười dặn.
"Vậy anh mau đến thăm em ấy đi, nhớ về sớm nhé."
Đêm hôm đó Hạ Xuyên không rời đi. Anh nhắc Hạ Oánh trong nhà có thuốc, bảo cô ta tự lấy uống, rồi dặn uống xong ngủ một giấc sẽ ổn.
Nói xong Hạ Xuyên quay lại nhìn tôi. Vẻ mặt Hạ Xuyên lúc này… giống như không dám tin, còn mang theo tia do dự.
Anh ta do dự nửa ngày mới phun ra một câu.
"Tại sao?"
“Anh nói gì vậy?” Tôi giả n.g.u.
"Hơn nửa đêm, em để anh đi đưa thuốc cho người phụ nữ khác?"
Ồ, hóa ra Hạ Xuyên cũng biết làm vậy là sai.
Tôi cười khẽ nói:
“Không phải cô ấy là em gái của anh sao? Anh làm vậy có gì là sai.”
"Hạ Xuyên, em đã suy nghĩ kỹ rồi, em nên tin tưởng anh."
"Mọi người đều phải hướng về phía trước đúng không? Hãy để quá khứ kia ngủ yên."
Tối nay, Hạ Xuyên và tôi đã nói chuyện rất nhiều.
Từ trước đến nay, tôi không phải là kiểu người thích làm nũng hay tỏ ra yếu đuối. Trái lại, tôi thích bộc lộ cá tính của mình hơn.
Nhưng tối hôm đó, tôi bắt chước Hạ Oánh, học cách tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, cố tình phóng đại nỗi đau của mình và giả vờ hiểu chuyện. Sau đó nói cho anh ta biết:
“Hạ Xuyên, em chỉ có mình anh, nếu không tin anh, em biết tin ai đây?”
"Anh đã từng nói sẽ yêu thương em suốt đời. Chắc chắn anh sẽ không phụ niềm tin của em dành cho anh đúng không?"
Tôi biết tính anh ta.
Tôi biết nếu mình làm như vậy, anh ta sẽ tỏ ra thương hại và cảm thấy có lỗi với tôi.
Cảm giác tội lỗi của một người đàn ông vĩnh viễn đáng tin hơn tình yêu của anh ta.
Có điều vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều.
Tôi chậm rãi đặt tay lên bụng, vậy mà trong lòng còn sinh ra chút kh0ái cảm vặn vẹo.
Có kh0ái cảm, nhưng nhiều hơn cả vẫn là nỗi đau.