Thái hậu vừa rời đi, Bình An liền lẻn vào bằng cửa sau.
Còn ngốc nghếch nói với ta: "Khương Kiều Kiều, Thái hậu có làm khó ngươi không?"
"Tất nhiên không có!" Ta phồng khuôn mặt bánh bao, cười đến hoa hờn nguyệt thẹn.
Tiếp đó một thời gian dài, ta một bên cùng Bình An đọc truyện trong hậu cung.
Một bên lén lút theo tiểu Ngư Nhi và Ngôn Ngôn nửa đêm chui lỗ chó xuất cung, ăn kẹo hồ lô ở lối vào hẻm Đông Tam.
Hoặc cùng nhau ngồi dưới mái hiên Chung Tuý cung ngắm tuyết.
Cùng nhau nằm trên tường cung điện nhìn các thái giám và cung nữ ra vào.
Lần nào tiểu Ngư Nhi cũng sẽ hỏi.
“Bọn họ cũng bị cha mẹ đưa vào cung sao?”
Ngôn Ngôn sẽ ở một bên nói: “Biết đâu là bọn họ tự nguyện đó.”
Còn Bình An luôn là người ít nói nhất, đứng ở dưới đình bát giác xa xa.
Đợi khi ba người chúng ta chơi mệt sẽ kêu tiểu thái giám pha cho chúng ta một ấm trà lài.
Ngày tháng trôi nhanh đến nỗi tưởng chừng như đã quên mất thời gian.
Cho đến khi Thái hậu tuyên bố với bên ngoài rằng ta đang mang long tự, hoàng hậu cười dịu dàng nằm trên bụng ta.
"Khương tỷ tỷ, em bé sẽ nhảy ra từ bụng tỷ sao?”
Ta mỉm cười chọc vào nách tiểu Ngư Nhi.
"Nó sẽ không nhảy ra từ bụng ta, nó sẽ nhảy ra từ nách muội."
Tiêu Ngư Nhi sợ hãi vội vàng che nách:
"Không được! Làm sao có thể chui ra từ nách ta được?"
Ngôn Ngôn trợn trắng mắt, im lặng một lúc:
"Tiểu Ngư Nhi, muội ngốc à?"
"Em bé của Khương tỷ tỷ đương nhiên sẽ chui ra từ nách của Thục phi tỷ!"
“Sao có thể chui ra từ nách muội được?”
Tiểu Ngư Nhi cười toe toét, hai người bắt đầu không ngừng lảm nhảm về việc nên đặt tên em bé là gì.
Ta bước vào phòng ngủ thì thấy Bình An đang ôm một con búp bê bằng sứ, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ.
Thấy ta đến, hắn có chút không vui.
"Bình An, ngươi không vui sao?"
"Ngươi cái đồ phản bội!!"
Bình An liếc nhìn ta đầy tức giận: "Ngươi biết rõ bà ta không phải nương ta, vậy mà còn muốn vì bà ta làm việc!"