Ta sờ đầu Bình An, muốn vuốt xuôi chỗ tóc rối bù này.
Nhưng hắn vô thức quay người đi, phớt lờ ta.
"Bình An, ngươi giống y như đệ đệ ta vậy."
Mềm mềm, rất dễ khiến người ta yêu thích.
Bình An xoay người, lặng lẽ lau nước mắt ở nơi ta không nhìn thấy.
Ta biết, hắn nhớ nương rồi.
Thái hậu không phải thân mẫu của Bình An.
Thân mẫu của hắn là cung nữ thấp hèn, chưa được sống những năm tháng tốt đẹp thì đã đi rồi.
Thái hậu không con, đành chọn một đứa trong đám con của tiên đế.
Bà chọn người con út nghe lời nhất rồi nâng đỡ lên ngôi, người đó chính là Bình An.
Bình An lúc đó mới hai tuổi, ngơ ngác bị đẩy lên ngôi hoàng đế.
Không ai hỏi hắn có muốn hay không.
"Bình An, ngươi nhớ nương rồi sao?”
Thấy hắn phớt lờ mình, ta đành ngồi trên ghế dài kể cho hắn nghe về tuổi thơ của ta.
"Ta cũng nhớ nương rồi."
“Ta là thứ nữ, lúc còn nhỏ bị đích mẫu ném đến thôn trang, chỉ có nương mới đốt tốt với ta.”
Nương ta cùng đệ đệ nương tựa lẫn nhau.
Vì để chữa bệnh cho nương, cũng vì không muốn gả cho lão vương gia.
Ta mới tiến cung.
Đã một năm rồi ta chưa gặp nương, cũng không biết người sống có tốt không.
Bình An nghe xong quay đầu lại, để lộ đôi mắt nhỏ ướt át, tủi thân nhìn ta.
"Vậy ngươi cũng không thích ta sao?”
Ta lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Bình An.
“Đương nhiên là thích rồi.”
“Không chỉ mỗi Bình An.”
“Còn có tiểu Ngư Nhi, Ngôn Ngôn, thái hậu nương nương, các ngươi đều là người tốt.”
Bình An khóe mắt có chút thất vọng: “Trẫm không thích thái hậu.”
“Trẫm lớn như vậy, chỉ có Chu thái phi đối tốt với trẫm.”
“Nhưng thái hậu nhốt Chu thái phi vào lãnh cung, không cho ta gặp nàng.”
Chu thái phi?