Sau khi Bình An biết, hắn tự nhốt mình trong phòng khóc suốt đêm.
Ngày hôm sau mắt sưng tấy như quả óc chó.
Ngôn Ngôn đem rất nhiều thứ kỳ quái đến để khiến hắn vui vẻ nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu.
Hắn cứ đần độn nhốt mình trong phòng.
Giống như đại nhân lòng đầy tâm sự.
Còn ta vẫn luôn ở Chung Tuý cung dưỡng thai.
Thái hậu rất chú ý tới ta, ngoại trừ tiểu Ngư Nhi cùng Ngôn Ngôn thì không thấy ai khác.
Ta thăm dò hỏi thái hậu nương nương.
Có thể cho ta gặp nương không?
Nhưng thái hậu nói thẳng với ta:
"Ngươi đã là người hoàng thất, trong tâm không cần nghĩ tới người khác."
Chính Tôn cô cô ở cạnh thái hậu nói cho ta biết.
Thái hậu vẫn luôn chăm sóc tốt cho nương cùng đệ đệ ta.
Nương ta được phong làm bình thê, hiện ở trong phủ sống rất uy phong.
Mỗi lần nghĩ đến, ta lại thấy hạnh phúc không thôi.
Huống chi, Ngôn Ngôn còn nhân lúc thái hậu không chú ý lén lút đưa ta và tiểu Ngư Nhi xuất cung.
Chúng ta cùng nhau đi khắp phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành, cùng nhau vui đùa đến khi trời tối rồi lẻn vào cung bằng một cánh cửa nhỏ.
Bình An sẽ luôn ở đó chờ chúng ta.
Còn giả vờ cảnh cáo: “Lần sau không được xuất cung nữa.”
“Nếu không trẫm sẽ phạt cấm túc các ngươi.”
Dù nói vậy nhưng lần nào hắn cũng đứng ở nơi đó chờ chúng ta về.