“Mau ăn đi! Đừng để nguội nhé!”
Đồ giả nai! Hừ!
Lần đầu tiên mang bữa sáng thất bại. Tôi chỉ còn cách ủ rũ trở về lớp, trong lúc đó Tiết Yến đến tìm tôi. Hắn ngồi xuống chỗ bên cạnh tôi, chống cằm, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Thời An, sao tự nhiên cậu lại chặn tớ?”
“Nếu Giang Duẫn tệ thì chặn hắn đi, đừng có đổ lỗi cho tớ, chúng ta đã có mối quan hệ hơn mười năm, sao nói thay đổi là thay đổi được?”
Đúng rồi. Tôi, Giang Duẫn và Tiết Yến lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Chỉ là sau này bố mẹ thường xuyên vắng nhà, tôi lại thích Giang Duẫn. Vì vậy, tôi bắt đầu lo được lo mất, còn cố ý hoặc vô tình quấy rầy hắn, và rồi gây ra kết quả như bây giờ. Trong suốt thời gian đó, người luôn ở bên cạnh tôi, chỉ có Tiết Yến.
Tôi nhìn hắn, ánh mắt phức tạp, thẳng thắn nói.
“Cậu không phải ghét tớ sao?”
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp áp lên trán tôi. Tiết Yến lo lắng nói.
“Tớ nghĩ là cậu không bị sốt mà?”
Tôi: “……”
Tôi đẩy tay hắn ra.
“Cậu không cảm thấy tớ quá đáng sao? Còn bắt nạt bạn học, thậm chí luôn bắt cậu theo sau, chẳng phải đang ức hiếp cậu sao? Cậu không cảm thấy phiền chút nào sao?”
Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào hắn, muốn lật tẩy nụ cười giả tạo của hắn. Quả nhiên, nụ cười trên môi hắn nhạt dần. Trong lòng tôi mừng thầm. Đúng rồi! Hắn không giả vờ nữa! Hắn chính là kẻ nguy hiểm giấu mặt sau nụ cười!
Chỉ thấy Tiết Yến mặt trầm xuống đứng dậy. Nụ cười trên mặt tôi dần rõ ràng hơn.
“Dọn đồ đi.”
Tôi: “?”
Nụ cười của tôi đông cứng lại, đầy vẻ nghi hoặc. Tiết Yến nghiêm túc nhìn tôi.
“Chúng ta đi khám não nào.”
Tôi bật cười. Và đẩy hắn ra khỏi lớp học.
Buổi chiều, Hạ Thất bất ngờ đến lớp chúng tôi. Cô ấy xắn cao tay áo, để lộ cánh tay mảnh khảnh trắng muốt. Còn có... miếng băng cá nhân màu đỏ nổi bật trên mu bàn tay.
Lớp trưởng của chúng tôi là bạn thân của Hạ Thất. Thấy cô ấy đến, lớp trưởng liền nhiệt tình mời cô ấy ngồi vào chỗ của mình, còn bản thân thì đứng bên cạnh. Miệng ngạc nhiên kêu lên.
“A! Hạ Thất, tay cậu sao bị thương vậy?”
“Không sao, tớ bị người ta vô tình đẩy ngã thôi.”
Hạ Thất cười nhẹ, yếu ớt dùng tay còn lại che vết thương, nhưng hành động này càng làm mọi người tò mò hơn. Rất nhiều người ùa đến.
“Sao lại thế này? Có phải bị ai đó đánh không?”
“Thật quá đáng!”
“Đúng rồi, tay chảy máu rồi kìa!”
Hạ Thất: “Không sao đâu, may mà có Giang Duẫn cứu tớ.”
“Wow, đúng là một đôi!”
“Nam thanh nữ tú, cảm giác hai người có tình ý đấy! Thật là một cặp trời sinh!”
“Đúng vậy, tốt hơn ai đó nhiều!”
“Ai đó còn mặt dày cứ quấy rầy Giang Duẫn, chắc là Giang Duẫn chán ngấy rồi.”
Tôi bị cô lập, xung quanh trống trải, tạo nên sự đối lập rõ rệt. Họ không ngại ngần, thậm chí công khai nói xấu tôi trước mặt.
Tôi nhìn miếng băng cá nhân. Ừ, có vẻ khá nghiêm trọng. Não có vấn đề nặng đấy, cần đi khám.
“Cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa làm gián đoạn bầu không khí trong lớp, mọi người lập tức im lặng, nhìn về phía chàng trai đứng ở cửa. Gương mặt Hạ Thất lập tức nở nụ cười, đứng dậy muốn ra ngoài gặp hắn.
“Giang...”
Giang Duẫn: “Xin lỗi, tớ tìm Thời An.”
Nụ cười trên mặt Hạ Thất cứng lại, sau đó không cam lòng hỏi.
“Có chuyện gì không? Có cần tớ giúp không, cô ấy ở trong lớp.”
Giang Duẫn lạnh lùng trả lời, còn lấy ra thuốc trong tay.
“Không cần, tớ tự làm được, cậu gọi cô ấy ra giúp tớ.”
Hạ Thất: “...”
Hạ Thất miễn cưỡng gọi tôi ra. Tôi rất ngạc nhiên! Thật sự là tìm tôi sao!
Tôi ngẩng đầu, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc và nghi ngờ của mọi người, vui mừng đi ra ngoài.
“Anh...”
Giang Duẫn ngay lập tức định quay đi, tôi vội vàng sửa lại.
“Giang Duẫn, cậu tìm tớ có chuyện gì không?”
Giang Duẫn nhìn tôi, trong mắt đầy sự bối rối. Cuối cùng, hắn đưa cho tôi thuốc sát trùng và băng cá nhân.
“Bôi vào tay đi. Rồi đừng làm phiền tớ nữa.”
Hắn lập tức rời đi. Tôi cầm lấy những thứ đó, vừa vui vừa buồn. Vui vì hắn mang thuốc cho tôi, buồn vì hắn bảo tôi tránh xa hắn ra.
Nhưng sao có thể được. Hắn chính là người đã không ngần ngại cứu tôi khi gặp nguy hiểm.
Hành động của Giang Duẫn đã tăng thêm rất nhiều niềm tin cho tôi! Tôi càng quyết tâm hơn, bắt đầu học hành chăm chỉ, muốn thử sức vào lớp 1.
Đồng thời, mỗi ngày tôi đều đúng giờ mang bữa sáng cho hắn, nhưng đều mang đến rất sớm, đặt dưới hộc bàn khi hắn không có mặt. Dù tôi cũng không biết, liệu hắn có ăn không.
Không biết Tiết Yến đi đâu, ba ngày liền tôi không thấy hắn. Nhưng cũng không sao, dù sao hắn là nam phụ, tôi cũng không nên chọc vào.
Tôi một lòng một dạ quan tâm Giang Duẫn, nhưng không dám làm gì quá đáng.
Tôi tránh xa những phiền nhiễu khác và không chủ động gây rắc rối cho nữ chính Hạ Thất.