Người bị đe dọa lại chiếm thế chủ động.
"Tiết Yến" bị bất ngờ và bối rối bởi tình huống hiện tại, vì người thuê hắn diễn vở kịch này đã không lường trước rằng, tôi sẽ không hành động theo kịch bản mà họ đã lên kế hoạch.
Hắn không để ý, đá nhẹ Hạ Thất nằm dưới đất, vì nhìn thẳng phía trước nên không chú ý đến tư thế của cô ta.
Chân hắn đạp thẳng vào mặt cô ta.
“Á á á á!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Hạ Thất ngồi dậy, đầy giận dữ, trên má còn in rõ một dấu chân đen lớn.
Xấu đến...đáng sợ.
Chỉ trong một giây, cô ta trở lại bình thường, mắt bắt đầu ướt lệ, run rẩy nhìn người ở xa.
“Tiết... Yến? Hạ Thất? Tại sao các cậu lại bắt cóc tôi và Giang Duẫn? Rõ ràng chúng ta không thù không oán!”
Kịch bản đã trở lại đúng hướng! Đoạn này hắn biết cách diễn!
Mắt “Tiết Yến” sáng rực, như thể sắp đặt Hạ Thất lên bệ thờ, giọng hắn kỳ quặc đáp lời.
“Không thù không oán? Thời An thích Giang Duẫn mà, cậu không biết sao? Ai cho cậu lá gan cướp người của cô ấy?”
“Tớ không có! Giang Duẫn không phải là vật phẩm! Tớ không cướp cậu ấy!”
“Tớ sẽ thay Thời An dạy cho cậu một bài học! Tốt nhất là cậu tránh xa Giang Duẫn ra!”
“...”
Không có một bộ não đầy tổn thương trong mười năm thì không thể viết ra những lời thoại như thế này.
Tôi lặng lẽ nhìn họ diễn.
Hạ Thất với khuôn mặt đen sẫm nhìn tôi, nước mắt đầy mắt.
“Thời An, tớ không có ý định tranh giành Giang Duẫn với cậu, tớ luôn sống cuộc sống của mình, sao cậu cứ không buông tha cho tớ?”
Tôi đảo mắt.
Ai sẽ buông tha cho tôi đây!
Tôi chỉ là một nhân vật phản diện nhỏ bé, bình thường, muốn sửa đổi và bảo vệ người có vẻ ngoài giống anh trai mà thôi.
Hạ Thất tiếp tục.
“Cậu buông tha cho Giang Duẫn đi, cậu ấy vô tội, đây chỉ là chuyện giữa hai chúng ta! Cậu không thể liên lụy đến người khác!”
Tôi vỗ tay, mặt cười.
“Lời thoại hay đấy cậu!”
Tôi giơ tay chỉ vào “Tiết Yến”.
“Cô ấy đã nói vậy rồi, hãy đẩy cô ấy xuống đi, tốt nhất là ch/3t ở nơi hẻo lánh này, như vậy không ai phát hiện ra.”
“Tiết Yến” giả mạo lại im lặng, tôi giận dữ nói.
“Mau lên!”
Hắn do dự đứng đó, mặt mày khó coi, Hạ Thất cũng không biết phản ứng ra sao, ngồi đó mặt đờ đẫn.
Tôi lắc đầu, thở dài, “Không chơi nổi à Hạ Thất.”
Nói xong tôi búng tay, mấy vệ sĩ xuất hiện từ xung quanh, “Tiết Yến” giả mạo bị đè xuống đất, cùng lúc đó, Hạ Thất cũng bị đè xuống.
Từ bụi cây, vài người bị kéo ra, miệng chửi rủa không ngừng. Tôi lạnh lùng nhìn, chỉ vào Giang Duẫn đang bất tỉnh trên đất.
“Đưa cậu ấy đến bệnh viện, còn những người khác thì đưa hết đến đồn cảnh sát.”
“Vâng, tiểu thư.”
“Vở kịch này quá vô lý, rõ ràng là đang gài bẫy cậu.”
Khi các vệ sĩ đang dọn dẹp hiện trường, Thu Diệp và Tiết Yến bước ra từ bụi cây. Sau nhiều ngày không gặp, tôi thấy Tiết Yến hình như cao lên và trắng hơn, khí chất cũng nổi bật hơn một chút.
Tôi theo thói quen vỗ vai hắn, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, trêu chọc:
“Ô, dạo này cậu đi tu tiên à? Hay là lén lút tập thể hình?”
Tiết Yến cười gãi đầu, không chút xấu hổ, tiến lại gần.
“Cho tớ ôm một cái, lâu ngày không gặp.”
Thu Diệp tự giác nhìn lên trời, rồi lùi bước ra ngoài.
“Thế thì tớ đành miễn cưỡng đồng ý vậy.”
Tôi cười, cũng giơ tay ôm nhẹ hắn, chẳng bao lâu rồi buông tay ra. Thấy tôi đã buông tay, hắn cũng đành buông tay với vẻ lưu luyến.
Thu Diệp xuất hiện đúng lúc, khoanh tay, mặt đầy lạnh lùng.
“Hạ Thất này sao mà hay diễn trò thế nhỉ? Giữa đêm còn bày ra màn kịch này.”
Tôi ngạc nhiên: “Cậu cũng nhận ra à?”
“Nói vớ vẩn, rõ ràng thế mà, còn tìm một Tiết Yến giả, buồn cười ch/3t mất.”
Nghe vậy, tôi đưa tay nắm thành hình cái micro.
“Xin hỏi, khi nhìn thấy một kẻ giả mạo mình, cậu cảm thấy thế nào?”
Tay tôi chìa ra ngay dưới cằm hắn, Tiết Yến nắm lấy cổ tay tôi, kéo nắm đấm của tôi về phía trước, như thể coi tay tôi là một cái micro thực sự.
Hơi thở ấm áp phả lên tay tôi, hắn mỉm cười: “Hắn không thể bắt chước được cái thần thái của tớ.”
Bất ngờ, mặt tôi nóng bừng lên.
...
Chúng tôi không nán lại lâu ở khu rừng nhỏ mà đi đến bệnh viện thăm Giang Duẫn. Cậu ấy nằm trên giường, thở đều, nhịp tim ổn định. Bác sĩ đứng bên cạnh giải thích rằng cậu ấy chỉ bị cho uống chút thuốc mê, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhìn chằm chằm vào người trên giường, những nét tinh xảo trên khuôn mặt khiến tôi nhớ lại hình ảnh quen thuộc trong ký ức. Thu Diệp phải về sớm vì gia đình có giới hạn thời gian, giờ trong phòng chỉ còn tôi, Tiết Yến và Giang Duẫn.