Có lẽ vì thời gian này tôi quá bình lặng, khiến Hạ Thất chú ý đến tôi nhiều lần. Nhiều lúc, tôi có thể thấy cô ta đứng không xa, khuôn mặt u ám, ánh mắt đầy sát khí, khiến người ta sợ hãi. Không chỉ tôi nhận ra điều này, Thu Diệp cũng vậy, cô ấy ghé sát tai tôi, nói nhỏ.
“Cô ta có bị gì không? Sao ngày nào cũng nhìn cậu?”
Tôi cũng rất thắc mắc, bỗng nhớ ra một chuyện.
“Cô ta có tiếp xúc với Giang Duẫn không?”
Thu Diệp lắc đầu, quả quyết: “Không, Giang Duẫn thường chơi với anh em, chưa thấy họ đi cùng nhau.”
Tôi cúi đầu suy nghĩ. Đúng vậy, tôi quên mất rằng thế giới này xoay quanh câu chuyện tình yêu của Giang Duẫn và Hạ Thất, còn tôi chỉ là chất xúc tác thúc đẩy tình cảm của nam nữ chính. Nhưng bây giờ chất xúc tác này đã biến mất, tình cảm của họ tự nhiên bị ảnh hưởng.
Chỉ có điều, tại sao nữ chính lại quan tâm đến tôi? Cô ta không nên là một nhân vật hiền lành, học giỏi, được nam chính yêu thích và sau đó đi đến đỉnh cao của cuộc đời sao? Thật là kỳ lạ.
Một buổi trưa bình thường, tôi phát hiện trong hộc bàn có một mảnh giấy, trên đó viết một câu.
“Tối 9 giờ gặp ở khu rừng nhỏ.”
Buổi tối, ừm, tôi chọn phớt lờ nó.
Tôi tìm đến Thu Diệp.
“Thu Diệp! Tối nay đến nhà tớ ăn cơm nhé? Chúng ta cùng đi chơi!”
Mắt Thu Diệp sáng lên: “Được! Tớ chưa từng đến nhà một cô gái xinh đẹp nào cả!”
Tôi vui vẻ khoác vai cô ấy rời khỏi lớp, mảnh giấy đó bị tôi tùy ý vứt vào thùng rác, giống như Hạ Thất từng vứt bỏ bữa sáng của tôi vậy.
Vớ vẩn, tôi chẳng quan tâm nữa, không cần phải chấp nhận những cuộc hẹn vô lý đó.
Buổi tối, tôi bảo quản gia chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, đây chính là "bữa tối dưới ánh nến" dành riêng cho tôi và Thu Diệp!
Trời đất bao la, tình bạn là lớn nhất! Mấy cái tên nam chính vớ vẩn, tất cả hãy cút hết đi!
Tôi mặc một chiếc váy đẹp, vui vẻ chờ Thu Diệp đến. Nhưng sự thật không như mong muốn, tôi nhận được một tin nhắn, nội dung chỉ có một câu.
“Khu rừng nhỏ, Giang Duẫn gặp chuyện rồi.”
Giang Duẫn, lấy cậu ta ra để uy hiếp tôi à, ai mà quan tâm.
Tôi thản nhiên đặt điện thoại xuống, nhưng ngay sau đó lại thở hắt ra một hơi mạnh.
“Ch/3t tiệt!”
Tôi thực sự vẫn quan tâm đến vẻ ngoài của cậu ta!
Tôi vội vàng lấy balo rồi chạy ra ngoài, không quên dặn quản gia.
“Quản gia, nếu Thu Diệp đến, nhớ xin lỗi giúp tôi, tôi cần đi đến khu rừng nhỏ trước!”
Có lẽ thấy tôi quá lo lắng, ông ấy nói thêm một câu.
“Vâng, tiểu thư, cô có cần vệ sĩ không?”
Vệ sĩ... Vệ sĩ! Suýt nữa thì quên! Cô gái giả nai đó dù có được nam chính và tác giả bảo vệ, nhưng tôi cũng phải có người bảo vệ chứ! Tôi vừa đẹp vừa giàu! Sợ gì nữ chính!
Tôi đứng thẳng dậy.
“Cần!”
Vừa ra đến cửa, tôi gặp ngay Thu Diệp, cô ấy bị thế trận của tôi làm cho giật mình.
“Cậu định đi đánh chó à?”
Chó này không phải chó bình thường.
Tôi ngẩn ra, rồi bật cười, mời cô ấy nhiệt tình.
“Đúng vậy, đi cùng không?”
“Đi!”
Thế là tôi và Thu Diệp ngồi trên chiếc Rolls-Royce, bắt đầu cuộc hành trình.
Đến khu rừng nhỏ, nghĩ rằng không thể phá vỡ quy tắc, tôi một mình tiến vào. Đi đến sâu nhất, tôi thấy một người khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
Tiết... Tiết Yến! Sao lại là hắn?
Tôi nghĩ rằng đó sẽ là Hạ Thất!
“Tiết Yến! Cậu điên rồi à? Sao lại là cậu?”
Tôi hét lên kinh ngạc, hắn im lặng đứng đó, bóng tối phía sau bao trùm, khuôn mặt mờ mịt. Một người cao lớn kéo hai sợi dây ra, có hai người bị kéo lê ra ngoài.
Nhìn kỹ, tôi nhận ra đó là Hạ Thất và Giang Duẫn.
Tai nghe vang lên tiếng xì xào, tôi không thay đổi sắc mặt nhìn người trước mặt.
“Cậu bắt họ làm gì?”
Hắn cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói có gì đó lạ lùng.
“Tớ đang giúp cậu mà, tớ không thể nhìn hai người này ở bên nhau! Đây không phải là điều cậu mong muốn sao? Tớ muốn thực hiện điều ước sinh nhật này cho cậu.”
Thực hiện cái điều ước sinh nhật ch/3t tiệt.
“Không cần, nếu cần tớ có thể báo cảnh sát, đảm bảo cậu cả đời sẽ không phải lo lắng gì.”
Tôi lạnh lùng lắc đầu, làm “Tiết Yến” sợ ngây người, hắn bối rối đứng đó, không hiểu hành động của tôi.
“Cậu không ghét Hạ Thất sao? Tớ giúp cậu giải quyết cô ta! Như vậy cậu có thể ở bên Giang Duẫn rồi!”
Giọng Tiết Yến đầy kinh ngạc.
Tôi thở dài, tên bắt cóc giả mạo Tiết Yến này thật không đủ trình độ, lời nói cũng run rẩy, giả tạo quá mức.
“Tớ thực sự ghét Hạ Thất, rất ghét, nhưng tớ lười tính sổ với cô ta. Nếu cậu thực sự thích xen vào chuyện của người khác, tớ có thể gợi ý cậu bán cô ta vào quán bar, với tính cách của cô ta, chắc chắn sống tốt hơn cậu.”
Dù sao tiểu bạch hoa* cũng giỏi đóng vai ngây thơ lắm.
*Tiểu bạch hoa: là thuật ngữ tiếng Trung, được dùng để chỉ những cô gái trông vẻ ngoài hiền lành, ngây thơ, yếu đuối nhưng thực chất lại rất khéo léo và giỏi giả vờ để đạt được mục đích của mình. Trong ngôn tình, nhân vật "tiểu bạch hoa" thường đóng vai nạn nhân, làm cho người khác phải thương hại và bảo vệ, trong khi thực tế lại rất tâm cơ.
Tôi khoanh tay, chậm rãi nói, trong khoảnh khắc, tôi như thể là ác quỷ.