Thị nữ mang đến một cây đàn đặt trước mặt Cố Kinh Thước, còn ta thì được đưa đi thay y phục múa.
Bộ vũ y là bộ váy đỏ tay dài, kiểu dáng giản dị, chỉ có thể xem là ổn thỏa, chứ còn xa mới đến mức nổi bật.
Vậy nếu… ta thêm một chút gì đó thì sao?
…
Khi vừa bước lên đài, ta nghe thấy có người kinh ngạc kêu lên: "Trên y phục của nàng ta là gì thế?"
"Là… là chuông!"
Tiếng chuông ngân trong trẻo, hòa quyện cùng tiếng đàn, càng làm cho khúc nhạc thêm phần thanh thoát. Từng điệu múa uyển chuyển, phối với tiếng chuông rung động nhịp nhàng, càng tôn lên vẻ nghiêng nước nghiêng thành.
Họ chắc chắn không ngờ rằng, ta, một nữ nhi được nuôi dưỡng trong hậu viên sâu thẳm suốt mười mấy năm, lại có thể học được tài nghệ vũ đạo từ tiểu nương.
Khi khúc múa kết thúc, ta đứng yên trên đài, ánh mắt xa xăm đối diện với ánh nhìn của Bùi Lệ.
Trong đôi mắt ấy là gì đây? Sự tán thưởng, hoài nghi, hay những cảm xúc phức tạp khó nói thành lời?
Chợt một tiếng cười sảng khoái vang lên: "Hay! Hay lắm! Đây là hai nữ nhi của Cố ái khanh sao?"
Cả sảnh đường đều sững sờ, ta cúi thấp đầu, chỉ khẽ ngẩng mắt liếc lên thì thấy một thân hoàng bào, trên đó là hình rồng vàng oai phong!
Là Hoàng thượng!
Ta vội vàng quỳ xuống, mọi người trong sảnh cũng đồng loạt quỳ theo.
Hoàng thượng phất tay một cách thoải mái, rồi tiến lên đài cao, có ý muốn tự mình đỡ ta đứng dậy.
Ta vội vàng đứng lên, không dám chạm vào ngài dù chỉ một chút.
Bằng ánh mắt khó hiểu, ta nhìn sang Cố Kinh Thước, nàng hoàn toàn không có vẻ gì là bất ngờ.
Nàng biết cả rồi.
Cố gia muốn ta làm thiếp cho Đế vương.
"Cố ái khanh có hai nữ nhi thật là xuất sắc." Ánh mắt của Hoàng thượng dừng lại trên người ta.
Ta tránh ánh mắt ngài, lần này, không phải là cử chỉ "muốn từ chối nhưng lại như đón nhận."
Ta không muốn làm thiếp của bậc đế vương.
Ta chấp nhận làm thiếp vì phú quý, chấp nhận dùng những thủ đoạn tầm thường để quyến rũ Bùi Lệ, những điều đó là do ta tự nguyện, ta đều thừa nhận.
Nhưng ta cũng không muốn bị giam cầm trong chốn cung cấm. Tiểu nương từng nói, đó là nơi nuốt chửng con người đến tận xương tủy, bước vào thì còn nguyên vẹn mà lúc ra chỉ còn là cái xác không hồn.
Tiểu nương bảo rằng ta chẳng biết toan tính, nếu đã bước vào thì đừng mong rời đi. Bà căn dặn, nếu không giữ được Bùi Lệ, có làm thiếp cho ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được làm thiếp cho bậc Đế vương.
Ta đã nghe theo lời bà.
Đứng trên đài, ta gần như muốn rơi lệ.
Thì ra, lấy nhan sắc để mê hoặc người khác lại chứa đựng hiểm nguy đến vậy.
Chưa kịp phản ứng, một giọng nói đã vang lên:
"Con gái nhà họ Cố quả thực xuất chúng, phụ hoàng, nhân dịp sinh thần của hoàng muội, nhi thần to gan muốn xin một ân điển."
Người vừa nói chính là Tam Hoàng tử.
"Con chẳng làm gì mà còn đòi thưởng sao? Được, nói thử xem ân điển gì nào?" Hoàng thượng cười sảng khoái.
"Nhi thần ngưỡng mộ Nhị tiểu thư của Cố gia, xin phụ hoàng ban hôn." Tam Hoàng tử nhìn Cố Kinh Thước, ánh mắt tràn đầy tình ý đến mức như muốn tuôn trào.
Thì ra, đây gọi là tình yêu.
Ta nhớ lại khi đối diện với Bùi Lệ, ánh mắt ấy chẳng chứa đựng chút tình yêu nào.
"Nhị tiểu thư Cố gia có ý thế nào?"
"Thần nữ nguyện ý." Cố Kinh Thước nhìn Tam Hoàng tử, ánh mắt kiên định.
"Ha ha ha, hay! Hay lắm! Một cặp xứng lứa vừa đôi! Trẫm sẽ lập tức ban chiếu chỉ tứ hôn cho hai con!"
Hoàng thượng rời khỏi đài cao, quay về vị trí của mình, còn ta cũng lùi xuống. Khi trở lại ngồi cạnh Cố Kinh Thước, cả người ta đã toát hết mồ hôi lạnh.
Cố Kinh Thước vẫn như vậy, nàng ta chẳng có chút ngạc nhiên nào.
Khi cùng Cố Kinh Thước ngồi lên xe ngựa, ta rốt cuộc không thể kiềm được mà bật khóc.
"Hoài Chi, đừng khóc nữa. Là lỗi của muội, muội không báo trước cho tỷ, khiến tỷ phải hoảng sợ." Cố Kinh Thước nhẹ giọng nói.
"Cố gia… là ý của phụ thân sao? Phụ thân muốn đưa ta vào cung phải không?" Ta nức nở hỏi.
Cố Kinh Thước lắc đầu: "Không hẳn, phần lớn là do ý của Hoàng thượng, A Thần nghe được tin này trong cung. Muội luôn coi tỷ như tỷ tỷ ruột của muội, sao nỡ để tỷ vào chốn thâm cung, nên đã nghĩ cách can ngăn trước. Chỉ cần Hoàng thượng suy nghĩ thấu đáo, sẽ hiểu được đạo lý rằng không thể có chuyện tỷ tỷ vào cung còn muội muội lại gả cho Hoàng tử."
Ta gật đầu.
Cố Kinh Thước vén rèm xe nhìn ra ngoài một chút, nhưng người nàng yêu đã sớm rời đi, bên ngoài rèm xe chẳng có gì cả.
"Dù không có tỷ, ta và chàng… cũng sớm muộn mà thôi."