Bùi Lệ ngoan ngoãn đi theo, còn không quên vẫy tay chào bọn trẻ con.
"Ngày mai huynh đừng đến nữa." Ta nói với hắn.
"Sao vậy?" Bùi Lệ nhướn mày, không yên phận ôm lấy ta.
"Huynh… huynh buông ra!" Ta cố giữ bình tĩnh, "Ta là người làm thầy, phải dạy học trò chăm chỉ, huynh cứ đến hàng ngày, khiến chúng chỉ để ý huynh, chẳng chuyên tâm mà học nữa."
"Vậy đâu phải lỗi của chúng, sao lại trách ta? Hơn nữa, bọn chúng đều gọi ta là phu quân của nàng, vậy nàng định khi nào thì…"
"Được rồi, được rồi, huynh đừng nói nữa."
Ta biết mình không thể cãi thắng hắn.
"Bùi Minh Xuyên."
"Hửm?"
Ta khẽ hôn lên khóe môi hắn.
"Không lâu nữa đâu, không lâu nữa, ta sẽ nhanh chóng gả cho huynh."
Có thể không gọi là lời tiên tri thành sự thật, mà chỉ có thể nói là trúng ý ngay từ đầu – ngày thành hôn của ta và Bùi Lệ đã đến rồi.
Cố Kinh Thước đích thân chọn cho ta bộ áo cưới, trước khi ta bước lên kiệu hoa, nàng còn lén dúi cho ta một gói điểm tâm, nàng dặn: "Hoài Chi, tỷ đừng chịu thiệt thòi, nếu Bùi Lệ dám đối xử tệ bạc, ta sẽ bảo A Thần đánh hắn."
Ta không nhịn được vừa cười vừa khóc.
Khổng tiểu thư – tên đầy đủ là Khổng Lăng Hòa – khi thành thân với Bùi Tam công tử ở huyện Dương, ta không đi được vì đường xa cách trở. Vậy mà khi đến hôn lễ của ta, nàng lại vượt ngàn dặm đường mang theo cả Bùi Tam đến dự. Chưa hết, nàng còn kéo theo một xe quà cưới.
Nàng bảo: "Hoài Chi, không sao đâu, đừng tiếc tiền, cô cứ sống tốt là được. Năm sau ta sẽ được điều về hoàng thành, đến lúc đó lại cùng nhau uống rượu!"
Chúng ta vái lạy trời đất, lạy phụ mẫu, rồi lạy nhau.
Trời đất chứng giám, phụ mẫu chứng giám, cả hai chúng ta cùng làm chứng cho mối lương duyên trọn vẹn này.
Ta được đưa vào động phòng, còn Bùi Lệ đang tiếp đãi khách khứa ở tiền sảnh. Bùi Tứ tiểu thư lẻn đến ngồi với ta: "Huynh ấy còn bận ở tiền sảnh, Hoài Chi, tỷ ăn chút này lót dạ đi."
Nàng lấy ra một hộp điểm tâm.
Ta thật sự không còn đói nữa, thế nên khi Bùi Lệ mở khăn trùm đầu lên, câu đầu tiên ta hỏi là: "...Chàng đang cầm điểm tâm sao?"
Bùi Lệ cười bất lực: "Xem ra ta đến muộn quá rồi, đã có người khác săn sóc cho giai nhân của ta rồi."
Không muộn đâu, hắn đến lúc nào cũng chẳng muộn.
Ta nâng chén rượu giao bôi: "Chàng say rồi chứ? Nếu chưa say, thì mau uống cạn chén này đi."
Bùi Lệ vòng tay, cười nhếch: "Say rồi thì cũng phải uống chứ."
Hắn chưa say, nhưng ta thì say rồi.
Ta khẽ hôn hắn, rượu từ khóe môi chảy xuống, hắn ngạc nhiên, rồi cuồng nhiệt đáp lại.
"Bộ áo này dày quá rồi, để ta giúp nàng cởi ra nhé."
...Tùy ý lang quân của ta vậy.
"...Minh Xuyên, Bùi Minh Xuyên…"
Tiểu nương đã dạy ta rất nhiều thứ, có vài điều Bùi Lệ bảo là sai, nhưng ta nghĩ chuyện này thì hắn sẽ không nói gì.
Đó chính là cuốn sổ tay quý giá mà tiểu nương đã lén trao cho ta xem trước ngày xuất giá.
Trước Tết, các tài tử giai nhân tụ họp lần cuối.
Khổng Lăng Hòa đã được điều về kinh thành sớm hơn dự kiến, trong bụng còn đang mang một đứa bé. Bùi Tứ tiểu thư đã đính hôn với Thái tử, Cố Kinh Thước cuối cùng cũng thành đôi với Tam hoàng tử, còn ta và Bùi Lệ cũng đã đi đến bến bờ hạnh phúc.
Điều khiến mọi người bất ngờ nhất là một Tứ tiểu thư sôi nổi lại định hôn ước với Thái tử – người trầm tính, nghiêm nghị. Nhưng nàng chẳng thay đổi gì, vẫn sôi nổi như thường: "Năm nay chúng ta không chơi "Phi hoa lệnh" nữa, uống đi! Uống cho ta! Dù có làm Thái tử phi thì cũng không ngăn được ta! Hic…"
Thái tử chỉ lẳng lặng nhìn nàng làm loạn, không hề ngăn cản.
Khổng Lăng Hòa có thai nên không thể uống rượu, Cố Kinh Thước thì chỉ cần một chén là gục, chỉ còn ta ở lại bồi nàng uống không ít.
Bùi Lệ nắm tay ta dưới bàn, nhẹ giọng bảo: "Uống ít thôi."
Ta lắc đầu: "Trước đây ta không dám uống là vì phải về nhà. Còn giờ…" Ta tựa vào người hắn, "Giờ đã có chàng rồi. Lát nữa nếu ta say, chàng đưa ta về là được."
Hắn mỉm cười, nói: "Được."
Khi ta đã say ngất ngưởng gục xuống bàn, có một người đỡ ta dậy, ôm vào lòng.
Ta an tâm tựa vào hắn.
Ta biết, người này là Bùi Minh Xuyên.
Có được Bùi Minh Xuyên, đời này chẳng uổng phí.