Ta nhớ ra rồi.
Ta đặt bút viết: "Sự bền bỉ của tùng bách là ở chỗ không đổi, sự kiên cường của quân tử ở chỗ dẻo dai…"
Có lẽ vận mệnh thực sự là điều kỳ diệu, như thể có thần linh ngầm che chở.
Ta nghĩ, nếu bài thi của mình tốt thêm một chút, thì có lẽ ta sẽ được ở lại hoàng thành.
…
"Đến đây nào, chúc mừng nữ Trạng nguyên của chúng ta!"
"Uống một chén! Uống một chén!"
Vẫn là buổi tiệc nhỏ ồn ào náo nhiệt, vẫn là những giai nhân tài tử quen thuộc.
Cố Kinh Thước đạt hạng Giáp*, sẽ được điều đến Lục bộ làm đồng sự với Bùi Lệ. Hôn lễ của nàng và Tam Hoàng tử cũng đã định, sẽ diễn ra vào tháng sau.
Bùi Tứ tiểu thư trêu nàng: "Vừa nhậm chức đã xin nghỉ cưới, trong lòng hẳn là vui đến phát đ.i.ê.n rồi nhỉ?"
Cố Kinh Thước bị chuốc mấy chén, say khướt xua tay: "Biến, biến, đi chỗ khác chơi đi."
Ta đạt thứ hạng Ất*, Bùi Tứ tiểu thư hạng Bính*, còn Khổng tiểu thư đạt hạng Đinh*.
(*)Trong hệ thống thi cử cổ điển của Trung Quốc, thứ hạng thường được chia theo các cấp: Giáp (甲): Hạng cao nhất, đại diện cho những người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi. Ất (乙): Hạng dưới Giáp, tức là khá giỏi nhưng chưa đạt mức xuất sắc nhất. Bính (丙): Hạng trung bình, thấp hơn Giáp và Ất. Đinh (丁): Hạng thấp nhất, dành cho những người chỉ đạt mức vừa đủ hoặc dưới trung bình.
Khổng tiểu thư vừa uống vừa khóc nức nở: "Các tỷ muội, nửa tháng nữa ta phải đến huyện Dương nhậm chức rồi, các tỷ muội đừng nhớ ta nhé! Không ai được nhớ ta đâu… Ta… hu hu…"
Nàng vừa khóc vừa gục lên bàn.
"Được thôi, ta sẽ không nhớ." Bùi Tam công tử đáp lại.
Khổng tiểu thư bỗng giật mình ngồi bật dậy, giả bộ định đánh hắn: "Bùi Tam, đồ vô lương tâm—"
"Vì tháng sau ta cũng sẽ đến huyện Dương, đến lúc đó nàng nhớ mà nịnh bợ ta, phú hộ lớn nhất cả huyện đấy."
Tay của Khổng tiểu thư cứng đờ lại giữa không trung.
Mọi người phá lên cười, khiến nàng càng thêm xấu hổ, tức giận.
Tài tử giai nhân, chẳng phải là phải kết đôi với nhau sao.
Nửa tháng nữa, ta sẽ đến Cẩm Châu nhậm chức.
Nhưng tài tử của ta lại chẳng đến buổi tiệc nhỏ này.
"Hoài Chi!"
Ta quay lại.
"Minh Xuyên…"
Không, không đúng.
"Bùi Lệ."
Cũng không phải.
"Bùi Nhị lang." Ta khẽ cúi chào hắn.
"Sao vậy, nàng đỗ đạt rồi, là muốn vạch rõ giới hạn với ta sao?" Bùi Lệ bước đến, kéo ta vào lòng.
Ta không né tránh, mà tựa hẳn vào hắn, cảm giác tủi thân trào dâng: "Nhưng ta sắp phải đi rồi, huynh cũng không đến tiễn ta."
"Chẳng phải ta đang ở đây sao?"
"Vậy huynh chỉ đến để tiễn ta thôi sao?" Ta giả vờ hung dữ, trừng mắt nhìn hắn.
Bùi Lệ bật cười, lấy từ trong n.g.ự.c áo ra một cuộn chỉ dụ, khẽ gõ lên đầu ta. Ta "á" một tiếng, vẫn không chịu thôi trừng hắn.
"Nàng biết ta làm ở Lục bộ, vậy nàng biết ta ở bộ nào không?"
"Lại bộ."
Bùi Lệ ra vẻ ngạc nhiên "Hóa ra là nàng biết,” hắn nói, "Vậy nên ta đã cầu xin một ân điển cho một vị giai nhân, nếu vị ấy muốn ở lại hoàng thành thì có thể vào cung dạy học. Còn nếu không muốn, thì vẫn có thể đến Cẩm Châu."
Giai nhân… là ta sao?
"Vị giai nhân đó… phải chăng là Cố Hoài Chi sao?" Ta dụi đầu vào lòng hắn.
"Đúng vậy. Giai nhân ấy yêu ta đến nỗi không thể kìm nén, giờ còn đang ngã vào lòng ta đây. Còn ta lại yêu giai nhân ấy đến mức xin được một chỉ dụ để kết tóc se duyên, trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão."
Ta nhìn thấy trên cuộn chỉ dụ ấy, những dòng chỉ vàng và dấu ấn đỏ thắm, là tên của ta và hắn.
"Minh Xuyên…" Ta nghẹn ngào không thành tiếng.
Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta: "Sao giai nhân lại khóc rồi, chẳng lẽ là không thích tài tử này?"
"Thích, thích lắm." Ta ôm chặt lấy hắn, như thể có thể truyền tải cả tình yêu qua từng nhịp tim, "Huynh đừng động đậy, để ta gọi tên huynh một lúc."
"Minh Xuyên, Minh Xuyên."
Tiếng gọi mỗi lần một đậm sâu, từng tiếng từng tiếng khắc sâu trong tim.
Bùi Lệ nói rằng ta sẽ vào nội cung làm phu tử, dạy cho con cái hoàng tộc hoặc các hậu duệ quý tộc.
Học trò của ta đa phần là những đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi, tâm tư còn non nớt, cần có người dẫn dắt khai tâm. Công việc này khá nhẹ nhàng, kiến thức dành cho trẻ nhỏ cũng không quá sâu, nên cũng không đến mức ta sẽ dạy sai.
Quan trọng hơn, mỗi ngày sau khi bãi triều, Bùi Lệ đều "ngẫu nhiên" ghé qua nội cung.
Mỗi lần hắn đến, chẳng nói gì, chỉ đứng ngoài cửa sổ nghe ta giảng bài.
Ngày nào cũng vậy, mỗi ngày đều đến, đến nỗi bọn học trò của ta giờ cứ thấy hắn là reo lên: "Cố phu tử ơi! Phu quân của phu tử lại đến thăm rồi!"
Bọn nhóc này còn bé xíu, thế mà chuyện gì cũng biết!
Hôm nay ta cho chúng tập viết chữ, còn bản thân thì đứng bên ngoài "mai phục" chờ hắn.
Bùi Lệ quả nhiên đến, dừng lại trước mặt ta: "Ai đây nhỉ? Giai nhân nhà ai thế này? Sao lại không ở trong phòng? A… hóa ra là giai nhân nhà ta."
Hắn… hắn đúng là lẻo mép, chẳng hề biết ngại ngùng chút nào.