Trong chiếc nhẫn này không chỉ có rất nhiều sách.
Bên trong còn có một giá đầy các loại lọ, hũ cùng nhiều thứ lấp lánh.
Chắc hẳn đó là tiền tệ.
Đây là Thanh Thành ở thượng giới, chính là nơi Đan Vương tọa trấn.
Ta bước đi dọc theo con phố, âm thầm quan sát từng người xung quanh.
Vàng là hạ phẩm, đỏ là trung phẩm, trong suốt là thượng phẩm. Giá của chúng đại khái là một viên thượng phẩm tương đương với 100 viên hạ phẩm.
Trong chiếc nhẫn của Liên Minh có khoảng 500-600 viên các loại, ta đoán một chỗ ở bình thường chỉ mất khoảng năm viên hạ phẩm mỗi ngày.
Ta phải tìm chỗ ở tạm trước đã.
Ta đi qua từng cửa tiệm, cuối cùng tìm được một quán trông không quá bắt mắt nhưng rất ngăn nắp, lập tức quyết định ở lại đó.
Người trong đại sảnh ăn uống, những món ăn trên đĩa của họ dường như đều toát ra chân khí đậm hơn ta rất nhiều.
Đóng cửa lại, căn phòng trở nên yên tĩnh, có vẻ được trang bị trận pháp cách âm.
Chân ta đột nhiên mềm nhũn, suýt chút nữa không đứng vững.
Ta gần như lê lết lên giường, co mình ở góc giường, nước mắt tuôn trào không kìm lại được.
Tại sao lại là ta?
Tại sao lại là ta còn sống sót?
Mọi người đều biết ta là một kẻ vô dụng, là người lười biếng nhất trong số bọn họ, là kẻ giỏi nhất trong việc trốn tránh tu luyện.
Nếu tỷ tỷ ở đây, tỷ ấy chắc chắn sẽ biết phải làm gì, biết cách báo thù cho những người đã mất, biết cách để mọi người sống sót.
Chứ không phải như ta, chỉ biết khóc lóc mãi mà chẳng biết mình nên làm gì.
Nơi này đối với ta hoàn toàn xa lạ, lại còn có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Khóc mệt rồi, ta đứng dậy uống một ngụm trà, thứ trà thấm đẫm chân khí rồi ngồi xuống cạnh cửa sổ nhìn xuống.
Khoan đã?!
Phía dưới là một đám người tụ tập rất đông, chen chúc dọc hai bên đường không còn một khe hở. Ở khoảng trống giữa là mấy người đàn ông ăn mặc giống nhau, có lẽ là người của đội Chấp Pháp, còn người đứng giữa với thân mình đầy máu, bước đi loạng choạng… lại là một nữ nhân.
Nữ nhân!
Ta kinh ngạc không thốt nên lời, vội vàng mở cửa sổ và nhảy xuống.
Ta suýt thì đứng không vững khi tiếp đất, chân bị trật. Ta lập tức chạm mắt với một tên tu sĩ trong đội Chấp Pháp.
Hắn ta nhíu mày nói: “Gây cản trở tuần hành, ngươi…”
“Không sao, không sao.”
Một người khác liền bịt miệng hắn ta lại, hạ giọng nói: “Ta vừa từ bến cảng về, đây là… tình lang của Thiếu Đan Vương, người mà Đan Vương đã công nhận.”
Kẻ nhíu mày kia lập tức thay đổi sắc mặt, cười nịnh bợ và mời ta ra hàng đầu tiên ven đường, còn nói thêm: “Ngài cứ xem cho vui, xin nén bi thương.”
Lúc này người nữ nhân đầy thương tích, đôi mắt rỉ máu mới phản ứng lại, hẳn là đã có chuyện xảy ra.
Khi nàng ấy ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng ấy chạm vào ánh mắt ta.
Đôi mắt u ám của nàng ấy từ từ sáng lên từng chút một.
9.
Nàng ấy như đang khẽ mỉm cười trong im lặng, nước mắt chảy thành hai hàng trên gương mặt. Sau đó nàng ấy đột nhiên bắt đầu giãy giụa dữ dội. Những người áp giải đều mạnh hơn nàng ấy rất nhiều, nhưng nàng ấy vẫn cười, nụ cười giống như mất kiểm soát. Một cái nhìn từ biệt cuối cùng, nàng ấy nhìn ta thật sâu rồi bất thình lình vang lên một tiếng “bùng” dữ dội, chân khí bùng nổ tỏa ra kim quang rực rỡ.
Nàng ấy tự vẫn.
Chân khí tràn ra luồn quanh mọi người, lặng lẽ hội tụ đến người ta.
Nàng ấy đã không chút do dự chọn tin tưởng ta — một nữ nhân chỉ mới gặp nàng ấy một lần duy nhất.
Thế nhưng rõ ràng ta là một kẻ vô dụng như thế.
Ta cảm nhận được tu vi của mình đang tăng lên, sợ bị lộ nên chỉ còn cách kiềm nén hết sức.
Một nam tử áo trắng bên cạnh quay đầu nhìn: “Sao ngươi lại khóc?”
Giọng nói ấy khiến ta giật mình bừng tỉnh, phát hiện ra mình đã nước mắt giàn giụa tự bao giờ.
Ta ngoảnh lại nhìn hắn ta, chưa kịp trả lời thì đã thấy lớp áo trong của hắn ta thấp thoáng lộ ra. Không thấy hoa văn chìm, chắc là hắn ta cố ý che giấu. Đó là đường may giống hệt với áo trong của Liên Minh.
Hắn ta là người của Đan Vương Các.
Lão Đan Vương quả thật không uổng là gừng càng già càng cay, đã sai người theo dõi ta. Hắn ta không có sát khí, chắc chỉ là lo ta là kẻ lừa đảo, muốn quan sát thêm vài ngày mà thôi.
Suýt chút nữa để lộ trước mặt hắn ta, tim ta đập mạnh đến sắp vỡ lồng ngực.
Ta quên mất rằng ở nơi này, ta không có quyền tự do rơi lệ.
Ta nhìn vào mắt hắn ta, vừa khóc vừa mỉm cười rực rỡ: “Ta hận lắm.”
“Hận ả sao lại chết nhẹ nhàng như thế, không bị ba vạn nhát đao róc thịt trả mạng cho người ta yêu quý nhất.”
“Những kẻ này... không ai đáng được chết dễ dàng!”
Hắn ta tưởng ta đang nói về nữ nhân kia nên có vẻ tin tưởng, nhẹ nhàng nói một tiếng xin lỗi.
10.
Màn đêm buông xuống, ta ngồi trong phòng vận chuyển chu thiên. Đan điền của ta, viên Kim Đan trong suốt ấy dần dần biến đổi trông như hình dáng của một hài nhi.
Ta biết, ta đã lên đến Nguyên Anh rồi.
Nhưng lại khác với những gì ghi trong sách, Kim Đan của ta hoàn toàn không có màu sắc.
Còn nữa… còn nữa…
Cứ có cảm giác như thiếu đi điều gì đó.
Ta nhíu mày tập trung quan sát nội thể. Bên ngoài bỗng sáng bừng lên trong chốc lát. Ta mở cửa sổ nhìn ra, thấy trên bầu trời sấm sét vang rền, chớp giật liên hồi.
Nam nhân bên cạnh cũng mở cửa sổ, giận dữ chửi: “Đồ không có đạo đức, ban đêm ban hôm lại độ kiếp ngay trong thành, có để người khác ngủ hay không!”
Đúng rồi… chính là điều này.
Ta không có lôi kiếp.
Chắc có liên quan đến thân phận của ta, chỉ là không rõ nguyên do.
Dù là tỷ tỷ hay nữ nhân kia, họ đều đã chọn tin tưởng ta. Dù ta có sợ hãi đến đâu thì cũng nên thử một lần.
Toàn bộ chân tướng… có lẽ ta phải đến Thiên Thư Lâu mới tìm ra được.
Trong một cuốn sách của Liên Minh có ghi, nguồn gốc của vạn vật, nơi mà ánh mắt không bao giờ nhìn thấu, đều phải tìm trong Thiên Thư Lâu.
Thiên Thư Lâu không phải ai cũng có thể vào. Ta còn cần… Đan Vương giúp đỡ.
11.
Gặp được ông ta cũng không khó, chỉ cần nhờ người ở Đan Vương Các thông báo một tiếng là đủ. Lần gặp trước, tóc ông ta đã có nhiều sợi bạc, vậy mà giờ đây lại hoàn toàn bạc trắng.
Thì ra những con quỷ này cũng có tình cảm sao?
Ông ta ngồi cao trên đại sảnh, mùi khí tức mục nát đậm đặc phả tới: “Nói đi.”
Ta quỳ xuống cúi đầu trước ông ta, khẽ nói: “Liên lang… chết rất kỳ lạ.”
“Kỳ lạ.”
Một cơn gió lớn bỗng thổi qua, sự mệt mỏi thoáng hiện trên mặt ông ta dường như chỉ là giả vờ.
“Kỳ lạ chỗ nào?”
Ta kiềm chế tiếng nức nở, nói với giọng mơ hồ, không chắc chắn: “Nữ nhân đó vốn không phải đối thủ của Liên lang, sao có thể khiến chàng chết một cách dễ dàng như vậy?”
“Trên đường tới đây, Liên lang còn dặn ta… cẩn thận với Lý đạo quân.”
“Ban đầu ta cũng không để tâm. Nhưng ngày ấy, khi thấy nữ tử bị dẫn đi thị chúng, ta đột nhiên nhớ ra Lý đạo quân… đã từng có ý muốn giết ta, chỉ là ta không đứng vững nên suýt ngã xuống, bị người ta phát hiện, nếu không thì có lẽ ta đã mất mạng ở… dịch quán rồi.”
Ta cố tình nói với giọng lưỡng lự, mang vẻ hoang mang rồi bất kính ngẩng đầu nhìn ông ta. Ta chậm rãi hỏi từng chữ một: “Đan Vương, có phải ta không nên nghi ngờ như vậy không?”
Nhưng Đan Vương đột nhiên nổi giận.
Ông ta ném năm lệnh bài xuống đất, lạnh lùng ra lệnh: “Đi tìm tên nhãi Lý gia!”
Ông ta nắm trong tay quyền lực thống trị thiên hạ nhưng lại dễ dàng nóng giận và bộc phát.
Trước đây ta chắc chắn không thể hiểu nổi nhưng giờ lại nhìn thấy rõ phần nào.
Đan Vương khao khát tìm ra nguyên nhân cái chết của Liên Minh nhưng khi chàng còn sống, mối quan hệ giữa họ lại như vua với bề tôi, đến mức cả khi trao đổi cũng chỉ như đang duyệt qua sổ sách.
Huống chi, Đan Vương.
Ta có thể cảm nhận được tu vi phi thường của ông ta, ắt hẳn đã đạt đến nửa bước Chân Thần, quả là một bậc đại năng trong thiên hạ.
Nhưng Liên Minh lại có thể bị tỷ tỷ giết bằng một kiếm.
Hắn ta vốn dĩ có tài năng vượt trội, nếu từ nhỏ theo Đan Vương tu luyện thì chỉ một thời gian ngắn nữa sẽ trở thành Đan Vương tiếp theo.
Trong đầu ta đầy rẫy những suy nghĩ hỗn loạn, ánh mắt đánh giá của Đan Vương quét qua.
Ta giả vờ tức giận, buồn bã nhưng cũng khuất phục, hai giọt nước mắt lăn dài xuống như thể đã tìm được sự giải thoát.
Đây là loại bi kịch gì vậy?
Cái gọi là thượng giới, không chỉ ăn mòn nữ nhân, mà còn đang ăn mòn nam nhân.
Những nam nhân bị ăn mòn này cũng đáng chết, họ sống theo quy luật, sống trong sợ hãi mà không có cơ hội ngẩng đầu, vì vậy họ thuận theo và chấp nhận việc đàn áp nữ nhân. Chỉ là những kẻ hưởng lợi này không có ý định lật đổ, dù họ cũng bị áp bức, ít nhất còn có thể áp bức người khác.
Đan Vương đột nhiên lên tiếng: “Đứa trẻ ngoan.”
“Ta nên cho ngươi chút lễ vật, ngươi là người có thiên phú khiếm khuyết, tháng sau sẽ có đợt ăn tiếp, ngươi cứ đi đi.”
Ta không có lý do để từ chối, cũng không có tư cách từ chối.
Ta chỉ có thể lại cúi đầu cầu xin: “Đan Vương, Liên lang trước khi qua đời có nói, muốn dẫn ta đi Thiên Thư Các xem sách.”
“Chàng không còn nữa, ta muốn một mình đi xem.”