“Sao ngươi lại chưa chết?”
Những người phía dưới từng gặp tỷ tỷ hét lên: “Kim Đan của ngươi đã bị nuốt rồi kia mà!”
Tỷ tỷ khẽ cười, vung thanh kiếm dài rơi xuống từng mảnh ánh sáng: “Bởi vì, nữ nhân sẽ không hy sinh một nữ nhân khác để hoàn thiện chính mình.”
Thực ra chẳng có ai ăn Kim Đan của tỷ tỷ cả.
Người có thể nhanh chóng đạt đến Kim Đan kỳ không phải là tỷ, mà là ta.
Ta sợ hãi, ta yếu đuối, ta không chấp nhận những thứ trên nhân gian này.
Tại sao nữ nhân phi thăng thì phải biến thành nam nhân, tại sao những nữ nhân đã thành thần lại chưa bao giờ trở về?
Tại sao trên vùng đất phi thăng lại có những bộ xương rơi xuống?
Càng thiên tư xuất chúng thì ta lại càng hoảng sợ và trong ngày gần đạt đến Kim Đan kỳ, ta tự phong bế kinh mạch của chính mình.
Chỉ cần không phi thăng thì ta sẽ không phải đối mặt với tất cả những điều này.
Nhưng tỷ tỷ ôm ta vào lòng, hôn lên trán ta, nhẹ nhàng dỗ dành: “Vô Ưu, đừng sợ.”
“Tỷ tỷ sẽ cố gắng tu luyện hơn nữa, tỷ tỷ sẽ bảo vệ muội.”
“Muội sợ phi thăng thì để tỷ đi trước, cho dù thượng giới toàn là sài lang hổ báo thì chúng cũng phải xé nát tỷ trước rồi mới có thể chạm đến muội.”
Ta đi theo sau tỷ tỷ.
Ngày ấy, ta đã phát hiện ra sự thật của nhân gian.
Ta nghiền nát gói máu mà ta luôn mang theo để tránh lao lực, điểm vào huyệt giả chết của tỷ tỷ, nuốt một viên dược thảo, giải phóng phong ấn mà ta đã đè nén nhiều năm.
Ta xuất sắc vượt bậc, ta thiên tư hơn người.
Ta, chính là con ếch dưới đáy giếng.
Chứng kiến những lời dối trá hư ảo, ngay cả kẻ yếu đuối nhất cũng có thể sinh ra dũng khí bảo vệ tất cả mọi người.
Ta sẽ bảo vệ từng nữ nhân một.
Tỷ tỷ trở thành nữ nhân đầu tiên đạt đến cảnh giới Luyện Hư, đứng trên không với thanh kiếm trong tay, kiếm khí có thể chẻ đôi núi non.
Mà nàng vẫn không biến thành nam nhân.
Nhưng chúng ta vẫn không thể địch lại bọn họ.
Họ quá mạnh, vì họ đã thật sự tu luyện qua biết bao năm dài đằng đẵng.
Một vị lão nhân vững chãi cười bảo: “Thôi thì từ bỏ đi, như trước đây không phải các ngươi vẫn ổn đó sao?”
Ta lần lượt gượng dậy, dùng chút thần lực yếu ớt còn lại chắn trước mặt ông ta.
Kháng cự, là bản hùng ca khắc sâu trong máu thịt của từng nữ nhân.
19.
Không hiểu vì sao sau mỗi lần ta ngã xuống thì việc đứng dậy lại càng nhẹ nhàng hơn.
Dù bị đánh cho tơi tả, ta vẫn được chữa lành một cách dịu dàng.
Lão nhân kia cũng nhận ra điều gì đó bất thường, gào lên: “Nữ nhân ngu muội, dù các ngươi có chống đối thế nào cũng vô ích. Chẳng lẽ các ngươi thật sự tin rằng các ngươi có thể chiến thắng?”
Các nữ nhân cười nhạt: “Không thể thì sao chứ?”
“Nữ nhân có thể chết nhưng không thể trở thành thức ăn cho kẻ khác.”
“Hôm nay, hoặc là tất cả cùng chết ở đây, từ nay nhân gian không còn nữ nhân nào, hoặc là ngươi sẽ mất đầu!”
Sức mạnh của niềm tin bùng lên mãnh liệt, giữa trán ta bỗng nứt ra một khe hở.
Con mắt thứ ba chợt mở ra, thấy rõ mọi sự điên cuồng trên thế gian này!
Niềm tin tụ lại trong ta, ta giơ tay lên, ban xuống thần dụ, trong khoảnh khắc Chân Thần giáng thế.
Tội lỗi hóa thành làn khói rồi dần tan biến.
Những kẻ kia không phục, điên cuồng gào thét lao tới.
Ta đưa tay chỉ lên trời, không trung nứt ra thành từng vết rạn, vô số oan hồn của nữ nhân từng chết oan khuất từ địa ngục kéo chúng xuống đó.
Họ gật nhẹ đầu chào ta rồi vết nứt dần khép lại.
Trời quang mây tạnh, không khí yên lặng bao trùm.
20.
Thế nhưng ta đang dần trở nên trong suốt.
Việc một thân người mà thành thần thì thực sự quá mức, có lẽ là sắp… tan biến?
Không, không nên gọi là chết.
Ta khẽ cười, đưa tay chỉ vào đống đổ nát, nơi phi thăng đã hóa thành tro bụi.
Từ đây, núi non trở về đúng chỗ, tinh tú lại quay về trời, thác nước chảy ngược tưới nhuần mặt đất rồi tiếp tục xuôi dòng nuôi dưỡng vạn vật.
Những ngọn núi lơ lửng ầm ầm rơi xuống, từ nay không còn ranh giới giữa thượng giới và hạ giới nữa, mọi thứ quay lại với dáng vẻ ban đầu.
“Vô Ưu!”
Tiếng gọi của tỷ tỷ vang lên, trong mắt tỷ ấy toàn là nước mắt.
Ta gửi đến nhân gian lời chúc phúc chân thành nhất, tự nguyện tan vào trời đất, đưa thần lực đến từng nữ nhân, bù đắp cho ngàn năm đã bị đánh cắp của họ.
Ta biết rằng, chúng ta rồi sẽ gặp lại.