Đương nhiên là có thể.
Chuyện gì cũng có thể.
Để tưởng nhớ một đứa cháu nội mà lúc sống thì chẳng quan tâm nhưng khi chết rồi lại trở thành cái gai trong lòng, ta chính là phương thức duy nhất để Đan Vương giải tỏa nỗi ân hận.
Đan Vương đã lệnh cho thị vệ hộ tống ta đích thân đến Thiên Thư Lâu, còn giành được ba ngày lưu trú cho ta.
Thật ra cuốn sách mà ta cần tìm cũng không quá khó. Chỉ là đã bị xé mất một nửa.
Phần đầu của cuốn sách nói rằng khi trời đất mới khai sinh, âm dương phân rẽ, nam là dương, nữ là âm. Rồi tiếp tục kể về nguồn gốc thế giới, ngợi ca những thành tựu của nam nhân, mọi từ ngữ đều tràn đầy khí thế, với mỗi câu viết đều là: “Sự lãng mạn của nam nhân.”
Nhưng nó dừng lại ở chỗ Mẫu Thần dịu dàng, đẹp đẽ và Phụ Thần dũng mãnh xảy ra mâu thuẫn. Nữ nhân mềm mỏng, nhân hậu và yếu đuối, không hiểu rằng việc chinh chiến tứ phương khiến dân tình khổ cực là một loại… “lãng mạn”.
Thế là Phụ Thần đưa ra một quyết định: Không thể để những kẻ yếu đuối này làm vướng chân mình, ngài muốn tự mình ra trận.
Điều nực cười là phần sau của cuốn sách này ta đã từng đọc qua.
Là đọc từ một nữ nhân.
Phần ấy viết rằng Mẫu Thần bị bỏ rơi đau khổ tột cùng, đến khi bị thương, bà lại được Phụ Thần cứu một lần nữa. Bà rơi những giọt nước mắt hạnh phúc, quyết định tạo ra hạ giới, tuyển chọn những nữ nhân đủ phẩm hạnh để trở thành thần. Đây là vì muốn tốt cho nữ nhân, vì họ bẩm sinh không thích hợp với việc tu tiên, tuổi thọ lại kéo dài, sống vậy mới là hạnh phúc.
Ta đã từng nghĩ không biết bao nhiêu lần, vì sao nam nhân lại phải đối tốt với nữ nhân như vậy, chẳng lẽ Mẫu Thần đã từng cứu mạng Phụ Thần hay sao?
Tất cả đều là giả dối.
Ta đến hỏi xem có thể mượn cuốn sách này không, nam nhân tựa vào bàn đó chẳng thèm nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.
Trong mắt hắn ta, đây chẳng qua chỉ là nửa cuốn lịch sử nhàm chán, điểm đáng nhắc đến duy nhất chỉ là những công tích của Phụ Thần.
Mang theo cuốn sách ấy trở về nơi ở, ta run rẩy lấy ra chiếc kính truyền âm vẫn luôn buộc trước ngực mình.
Kính sáng lên vài lần nhưng ta không dám truyền chân khí vào.
Phải nói thế nào với mẹ đây?
Nhìn kính lại sáng lên, ta run rẩy nhận lấy, tiếng của mẹ lập tức vang lên: “Vô Ưu! Con đã đi đâu vậy!”
“Mẹ.” Ta nghẹn ngào đáp, giọng lí nhí, “Con… đang ở thượng giới.”
“Thượng giới?”
“Đúng, thượng giới.”
“Tỷ tỷ… không còn nữa.”
Mẹ im lặng thật lâu, lâu đến mức ta nghĩ bà sẽ không đáp lại.
Cuối cùng bà nói: “Con ngoan, con vất vả rồi.”
“Con nhất định đã chịu nhiều vất vả, Vô Ưu của mẹ, chắc con mệt lắm rồi.”
Ta muốn khóc nhưng lại thấy mình đã rơi quá nhiều nước mắt.
Nhưng sao ta lại có thể không sợ chứ?
Như thể khoác lên phàm nhân lớp da hổ rồi ném họ vào chuồng hổ, ngày đêm sống trong sợ hãi, chỉ cần một chút sơ suất là sẽ bị cắn xé đến chết.
Nhưng ta cũng không thể dừng lại được.
“Mẹ, chuyện phi thăng lên thượng giới đều là dối trá, bọn họ sẽ móc Kim Đan của nữ nhân ra để ăn!”
Ta kể cho bà nghe những gì mình đã trải qua trong những ngày qua, bảo bà tìm ai đó mang nửa cuốn sách còn lại đến nơi phi thăng.
Nếu đây thật sự là một câu chuyện bịa đặt như thế này thì đâu cần phải xé sách ra.
Trong đó chắc chắn vẫn còn điều gì bí ẩn.
13.
Những nữ nhân đến nơi phi thăng này căn bản đều phải đối mặt với cái chết.
Ta không biết liệu mình có thể bảo vệ bà thêm lần nữa hay không, chỉ đành cầu nguyện rằng mẹ đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Khi quay lại nơi tội ác này, ta đã trở thành khách quý trên ghế của Đan Vương.
Tên thư sinh trắng trẻo đó lại có mặt và những người khác hầu như vẫn là những khuôn mặt quen thuộc, chỉ là không ai còn gọi ta là huynh đệ nữa.
Không phải vì tôn trọng, mà là vì họ không cam lòng. Vì cớ gì mà ta lại có thể hết lần này đến lần khác có được cơ hội lấy Kim Đan của mình ra? Cho đến khi tất cả nhận ra, lần này ta thậm chí chưa đạt đến kỳ Kim Đan, họ mới lộ ra chút ý cười.
Ta đã trở thành kẻ thù trong mắt họ.
Vậy nên ta cũng thuận theo mà nổi giận.
Cúi đầu nhìn người phụ nữ yếu ớt dưới đất, ta ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: “Không ai nói cho ngươi biết quy tắc ở đây sao?”
“Còn chưa đến Đại Thừa mà đã dám đến đây, ngươi không sợ thần trừng phạt à?”
Không ai cản ta lại. Họ cười nhạo sự phẫn nộ của ta, thưởng thức sự thô tục của ta.
Đúng lúc ta định ra tay giết người thì tên thư sinh đột nhiên ngăn lại, mắt hắn ta hơi nheo lại, cười nói: “Thôi nào, tiên quân, tha cho nàng ta đi.”
Hắn ta nắm lấy cổ tay ta, hơi mạnh tay để phô bày sức mạnh của mình. Chỉ cần ta mềm lòng thì chứng tỏ ta đã thừa nhận địa vị của hắn ta.
Thế nên ta nhìn thẳng vào mắt hắn ta rồi khẽ cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Đừng... dùng lực mạnh như thế.”
Thân thể thư sinh cứng đờ, hơi thở hắn ta ngừng lại trong thoáng chốc rồi lùi lại vài bước, kinh ngạc nhìn ta.
Nực cười thật.
Ta tranh giành với hắn ta làm gì chứ?
Mấy người khác thấy phản ứng của hắn ta thì cũng có chút khó hiểu nhưng lại biết cách đọc vị mà hòa giải: “Thôi nào, thôi nào, về thôi.”
Phải về rồi.
Trong tay áo của ta là nửa quyển còn lại của cuốn sách đó.
14.
Vừa bước vào phòng trên phi thuyền, ta không thể chờ được nữa mà vội vàng mở cuốn sách ra.
Nhưng hai cuốn sách này sao lại không thể ghép lại thành một?
Sao có thể chứ?
Một luồng khí lạnh từ mũi chân lan khắp cơ thể, tay ta run rẩy đến mức gần như không giữ nổi sách.
Nếu như không phải... nếu như không phải vậy!
Ta phải làm sao đây?
Còn chưa kịp nghĩ ra cách nào thì cánh cửa đã bất ngờ bị mở ra rồi đóng lại.
Tên thư sinh đó vào phòng, bắt gặp ánh mắt đầy sợ hãi của ta.
Hắn ta dựa vào tường, nhếch môi cười: “Đừng che giấu nữa.”
“Ta từ nhỏ đã tu hành mạch âm dương, chỉ cần chạm vào mạch của ngươi là biết ngay ngươi là nữ nhân.”
Hắn ta đã đạt đến cảnh giới Luyện Hư.
Ta đánh không lại hắn ta.
Phải nói là ta không thể thắng bất cứ ai ở đây.
Thân phận này chẳng khác gì một quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào, bị phát hiện thì chỉ có con đường chết.
“Để ta nuốt Kim Đan của ngươi, hoặc là bị lột sạch rồi bị đem đi diễu phố, cuối cùng cho từng người ăn ngươi từng miếng, ngươi tự chọn đi.”
Ta bùng nổ xông tới, vận đủ chân khí, tung ra một cú đấm mạnh mẽ. Hắn ta chỉ khẽ vung tay đã hóa giải được lực và ném ta sang một bên.
“Người ta đồn rằng tu luyện âm dương đạo đến đại thành... là phải làm chuyện đó với nữ nhân.” Hắn ta cúi xuống nhìn ta đang nằm dưới đất: “Quả nhiên, ta không nỡ chia sẻ ngươi với kẻ khác.”
Hắn ta cúi người chuẩn bị nhào tới, ta vừa lăn vừa bò, vội bưng một ly trà dâng lên cho hắn ta.
“Ngài... dùng trà trước.”
Chiếc ly trà ngay lập tức rơi vỡ trên sàn, thuốc độc đổ ra khắp nơi.
“Ngây thơ quá đi.”
“Nếu ngươi muốn phản kháng vậy thì ta sẽ thử ngươi.”
Hắn ta túm lấy tóc ta, kéo mạnh lên, hơi thở lạnh lẽo và ghê tởm phả vào gáy ta.
Hắn ta còn liếm một cái khiến ta kinh tởm lùi lại, điều này lại càng kích thích dục vọng của hắn ta, khiến hắn ta càng lúc càng hung bạo.
“Ngươi biết vì sao ngươi không thể chống lại ta không?” Hắn ta hỏi.
Ta vừa khóc vừa tuyệt vọng giãy giụa, đẩy hắn ta ra mà gào lên: “Tại... tại sao chứ?”
“Bởi vì... “
“Khụ... phụt.”
Hắn ta đột ngột mất sức ngã xuống sàn, phun ra một ngụm máu đỏ văng xa đến ba thước, ngay sau đó là nước mắt, nước mũi không ngừng tuôn ra.
“Ngươi... ngươi...”
Và rồi hắn ta nhanh chóng tắt thở.
Đây là lần đầu tiên ta giết người.
Nhặt cuốn sách lên từ vũng máu của hắn ta, ta không thể cười nổi.
Độc hạ trong nước sẽ chẳng ai uống.
Nên ta đã hạ độc trên chính cơ thể mình.
Chỉ cần một câu chú “Thanh Tịnh” là có thể tẩy sạch nhưng lại khiến hắn ta mất mạng.
Nơi này không thể ở lại nữa, ta nên nhanh chóng chạy trốn thôi.
Ta nhìn xuống, hai cuốn sách đột nhiên kết hợp lại thành một cuốn!
“Sao có thể...”
Ta lẩm bẩm, bất giác nhận ra là vì máu của hắn ta.
Dù sách đã gộp lại nhưng chữ trên đó vẫn không thay đổi chút nào.
Hẳn là còn thiếu... máu của ta!
Ta rạch tay, ấn trực tiếp vào sách, cuốn sách phát ra ánh sáng mờ, những chữ trên đó dường như chuyển động, thay đổi hoàn toàn thành nội dung mới.