Vương gia đã an ủi Tiêu Như Đường nhưng vì nàng không thể thị tẩm nên tối đó Vương gia vẫn nghỉ tại phòng ta. Sau ngày hôm đó, có một quãng thời gian dài ta không gặp Tiêu Như Đường nữa. Đến khi gặp lại, bụng nàng ta đã lớn hơn nhưng thân hình lại gầy gò hơn rất nhiều, ngay cả cằm cũng trở nên nhọn hoắt. Có vẻ như những lời nói của ta ngày hôm đó đã có hiệu quả.
Tuy gương mặt Tiêu Như Đường trông có vẻ tiều tụy, phải thoa đến mấy lớp phấn mới che đậy được nhưng thái độ của nàng ta vẫn toát lên vẻ kiêu căng ngạo mạn. Thấy ta được gọi đến, nàng ta càng không giấu nổi vẻ đắc ý. Hoắc trắc phi đã lâu không xuất hiện hôm nay cũng có mặt, vẫn lạnh lùng như trước, thấy ta vào nàng ấy chỉ khẽ nhướng mắt.
Vương phi ngồi ở vị trí chủ tọa, dáng vẻ trang nghiêm như một pho tượng Phật. Nàng ta nói: "Trước đây khi Vương gia nói muốn nạp thiếp, ta nghĩ đây không phải chuyện lớn gì nên không hỏi nhiều. Nhưng Tiêu trắc phi đã nhắc nhở ta, giờ nghĩ lại khi ngươi vào phủ quá vội vàng, ngay cả hộ tịch cũng không có, quả thật không ổn."
Ta lúng túng gật đầu.
"Nên hôm nay ta đặc biệt gọi người của Hộ bộ đến để bổ sung hộ tịch cho ngươi."
Ta lại gật đầu.
"Ta nhớ Vương gia từng nói, hai năm trước vì cha mẹ đều mất nên ngươi vào kinh đô để nương tựa người thân, vậy ngươi còn giữ hộ tịch chứng minh không?"
Ta lắc đầu.
"Vậy ít nhất ngươi có biết mình là người nơi nào chứ?"
Ta gật đầu.
"Vậy ngươi hãy viết ra đi."
Ta tỏ vẻ khó xử.
"Ngươi không biết chữ sao?"
Ta cắn môi, ngượng ngùng gật đầu.
"Đúng là đứa con gái quê mùa lai lịch không rõ ràng." Tiêu Như Đường không nhịn được phát ra tiếng cười khinh miệt, khiến mặt ta đỏ bừng.
Hoắc trắc phi bỗng lên tiếng: "Đúng rồi, chỉ có mỗi ngươi là cao quý thôi."
"Ngươi!"
Thấy Tiêu Như Đường sắp gây sự, Vương phi liếc nàng ta, bấy giờ nàng ta mới nhớ ra vẫn còn người ngoài ở đây nên đành tạm thời kiềm chế cơn giận.
"Không phải có tiểu viên lại Hộ bộ ở đây sao, để hắn hỏi xem, chắc chắn sẽ hỏi ra được!"
Viên tiểu lại Hộ bộ được lệnh lập tức tiến lên hỏi. Do ta không nói được nên hắn hỏi rất khéo léo, so từng cặp rồi loại trừ từng cái. Ta lần lượt chọn, cuối cùng xác định hộ tịch ở thôn Thanh Thạch, huyện Thúy Vi, châu Vân.
Khi viên tiểu lại vừa định viết thì Hoắc trắc phi đột nhiên quát dừng lại.
"Định đoạt hộ tịch như vậy thật quá qua loa. Nếu đã giúp Đậu cô nương đăng ký hộ tịch mới, sao có thể không có người bảo lãnh?"
Tiêu Như Đường nhìn chằm chằm vào mặt ta rồi cười đắc ý: "Ta đã đặc biệt mời người đến bảo lãnh cho muội muội rồi."
Trong lòng ta thấp thỏm không yên.
Theo lệnh của người hầu, một người phụ nữ bước lên phía trước.
"Ngẩng đầu lên cho Đậu cô nương của chúng ta xem thử còn nhận ra người quen cũ không?"
Ta nhìn kỹ, đó là Ngô tẩu.
Nàng có thân hình gầy gò, thường xuyên nhíu mày chau mặt, trông có vẻ khổ sở và chua chát.
"Đậu cô nương chưa quên gốc rễ của mình chứ?"
Ta cúi đầu không nói gì.
Thấy bộ dạng của ta, Tiêu Như Đường không khỏi đắc ý.
"Này, ngươi có nhận ra Đậu cô nương này không?"
"Thưa quý nhân, tiện phụ tất nhiên có nhận ra."
"Vậy ngươi có biết nàng vào kinh đô khi nào không?"
"Cũng hai ba năm rồi."
Tiêu Như Đường quát hỏi: "Rốt cuộc là hai năm hay ba năm?"
8
Tim ta đột nhiên đập thình thịch.
Ngô tẩu cũng sợ đến run rẩy, quỳ xuống đất run run đếm tháng.
"Là hai năm, hai năm năm tháng."
Tiêu Như Đường tỏ vẻ nghi ngờ: "Sao ngươi nhớ rõ như vậy?"
"Cái này..." Ngô tẩu ngước nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Vương phi đảo mắt nhìn mọi người rồi an ủi: "Không cần lo lắng, ngươi cứ nói thẳng ra."
Ngô tẩu mới yên tâm.
"Vì lúc đó chính ta đã đưa Đậu cô nương đến kinh thành. Nàng ấy là cháu gái ngoại của ta."
"Cái gì!"
Mọi người đều giật mình.
Tiêu Như Đường đập bàn, lông mày dựng ngược.
"Ngươi có biết đây là nơi nào không! Nếu dám nói bậy, ta sẽ lập tức đưa ngươi đi gặp quan."
Ngô tẩu liên tục dập đầu.
"Có Vương phi nương nương ở trên, tiện phụ không dám nói sai nửa câu!"
"Ba năm trước huynh tẩu đều qua đời để lại một nữ nhi côi cút, lại chưa được định hôn nên không biết phải đi đâu. Tiện phụ nghĩ kinh thành phồn hoa, con bé là người câm thì cho dù là tìm việc hay tìm nhà chồng cũng dễ hơn ở lại làng nên đã đưa con bé cùng đến kinh thành."
"Cô nương này có nghề làm tào phớ, thấy tiện phụ bán bánh kiếm sống nên cũng học theo bày quầy bán."
"Các nương nương đột nhiên hỏi về thời gian vào kinh, tiện phụ ngu độn nên không thể tính ngay được."
Vương phi hỏi: "Phụ nhân kia, hộ tịch của ngươi ở đâu?"
"Thưa nương nương, tiện phụ là người thôn Thanh Thạch, huyện Thúy Vi, châu Vân."
Tiêu Như Đường vẫn không cam tâm: "Chỉ dựa vào miệng ngươi nói..."
Ngô tẩu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, vội vàng nói: "Nương nương, em dâu của tiện phụ là đầu bếp trong phủ Vương gia! Nàng ấy cũng có thể làm chứng!"
Không lâu sau, bà Triệu đầu bếp được gọi đến.
Sau một hồi hỏi han, thân phận của ta không còn gì để tranh cãi nữa, cuối cùng đã được xác định.
Tiêu Như Đường cũng không còn gì để nói, hoàn toàn im lặng.
"Bánh bao thịt chó."
Hoắc trắc phi đứng dậy liếc nhìn Tiêu Như Đường, cười lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Tiêu Như Đường gây sự không thành còn bị chê cười, lúc này nàng ta cũng ngồi không yên nữa, tức giận đùng đùng vung tay áo bỏ đi.
"Không nghe Đậu cô nương nói..."
Lúc này Vương phi mới nhớ ra ta không thể nói chuyện, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Nếu phụ nhân này đã là dì ruột bên ngoại của ngươi, hai người lâu ngày không gặp, lát nữa để bà ta đến chỗ ngươi ngồi một lát rồi hẵng đi."
Ta cúi mình nhận lệnh.
Hôm nay Vương phi bị lợi dụng làm công cụ nên vẻ mặt có chút không vui. Lúc này nàng ta lại tự tay đỡ ta dậy, nói Tiêu trắc phi đang mang thai nên suy nghĩ nhiều, bảo ta đừng để tâm.
Thấy ta hoảng sợ xua tay, Vương phi mới hài lòng rời đi.
Một làn hương hoa dành dành nhẹ nhàng tan biến.
9
Ta gặp Ngô tẩu trên đường đến kinh thành.
Đứa con trai 5 tuổi của nàng ham chơi, lén lút ra chơi trượt băng trên mặt hồ mà không cho người lớn biết. Không ngờ mặt băng không đông cứng khiến cậu bé rơi xuống chỗ băng bị nứt.
Khi Ngô tẩu hồn bay phách lạc chạy đến, ta đã cứu đứa bé lên, cả người lạnh run.
Ngô tẩu là góa phụ, trong nhà không còn người thân nào nữa, chỉ có một đứa con trai này.
Đứa bé này chính là mạng sống của nàng.
Chuyện này là do bà Triệu đầu bếp của kiếp trước kể cho ta nghe mỗi khi rảnh rỗi.
Nghề làm bánh nhân thịt của bà chính là do em dâu Ngô thị dạy.
Chồng qua đời, trong mùa đông lạnh giá đó nàng đã vừa tiễn đưa huynh tẩu vừa một tay tự nuôi con mình khôn lớn, rồi lại mất đứa con trai duy nhất dưới hồ băng.
Kiếp trước Ngô tẩu đã nhảy hồ t ự vẫn, kiếp này vì chăm sóc ân nhân cứu mạng nên nàng bận rộn tối tăm mặt mày.
Bánh nhân thịt do Ngô tẩu làm quả thật ngon hơn bánh của bà Triệu đầu bếp. Chả trách diện mạo không dễ gần nhưng ngày nào bánh cũng bán hết.
Lần này nàng cũng mang cho ta mấy cái bánh nhân thịt, bây giờ chúng đã hơi nguội mất rồi. Ta bảo Thủy Bình mang đi hâm nóng lại trong bếp rồi bảo Liên Tâm bưng trái cây tươi ra, sau đó đóng gói thật nhiều đồ ngọt trẻ con thích để Ngô tẩu mang về.
Ngô tẩu kể về những chuyện sau khi ta đi, ở cổng thành lại có một cô gái bán cháo đường hoa quế, nói năng nhẹ nhàng, dáng vẻ nhìn qua có bảy tám phần giống ta.
Người khác đều nói là nghe tin về chuyện kỳ lạ của ta - một cô gái câm được Vương gia để mắt tới nên đối phương đã đến để mong được nở mày nở mặt.
Lời này nhanh chóng truyền đến tai cô gái đó, nàng ấy cũng không biện hộ gì, quay đầu lại kết hôn với người thanh mai trúc mã, dùng một việc vui để xóa tan sóng gió của chuyện này.
Đúng là một cô gái vừa thông minh lại may mắn. Nàng ấy có người trong lòng cùng se mối duyên lành, đời này không cần đến phủ Vương gia dẫm vào những chuyện phiền phức này, tốt quá.
Ta cúi đầu mỉm cười, rồi gói cho Ngô tẩu một túi kẹo trái cây.
Coi như lần này ta cũng được hưởng chút may mắn từ nàng ấy.
10
An Cảnh Viễn biết Tiêu trắc phi lại khiến ta tủi thân nên sai người mang đến rất nhiều trâm cài và đồ trang sức để bồi thường. Dạo gần đây chàng rất bận, thường thì vài ngày liền chàng không về phủ, ngay cả khi về cũng bận việc trong thư phòng, đã nửa tháng rồi ta chưa được làm tào phớ cho chàng ăn.
Nghe nói chàng đang bận việc tổ chức buổi đi săn mùa thu. Đây là niềm vui của nam nhân, dù Duệ Vương có dẫn theo nữ quyến thì cũng chỉ có Vương phi đi cùng, không liên quan gì đến ta.
Hàng ngày ta tưới hoa nhổ cỏ, ngắm hoa trong vườn, cho cá ăn bên hồ nước.
Trước đây ta còn thường đến chuồng ngựa dạo chơi, trong phủ có nuôi mấy con tuấn mã vừa cao lớn vừa hiền lành, thỉnh thoảng ta sẽ mang cà rốt và đường đến cho chúng ăn.
Chỉ là tuy tên giữ ngựa họ Lưu có thái độ cung kính nhưng ánh mắt nhìn ta lại rất d â m d u c, ghê tởm đến mức khiến người ta buồn nôn.
Sau đó ta không đến nữa.
Ngày tháng trôi qua nhạt nhẽo vô cùng.
Liên Tâm lanh lợi, thấy ta buồn chán nên nàng ấy bèn tìm về mấy quyển thoại bản kể chuyện tình nam nữ trăm năm.
Biết ta không biết chữ nên nàng ấy đọc cho ta nghe, nhờ thế nên cuộc sống mới thú vị hơn đôi chút.
Nhưng niềm vui này vừa mới bắt đầu đã đột ngột chấm dứt.
Tại sân săn mùa thu, ngựa của An Cảnh Viễn đột nhiên hoảng sợ, trong lúc chạy điên cuồng đã hất chàng ngã xuống.
Tuy chàng không ch nhưng đã bị gãy một chân.
An Cảnh Viễn sai người điều tra, phát hiện trong cỏ khô vô tình lẫn vào cỏ say ngựa, mà tên giữ ngựa họ Lưu sơ suất làm việc qua loa, không phát hiện kịp thời nên mới gây ra tai họa lớn.
Khi thị vệ lôi tên họ Lưu từ trên người kỹ nữ xuống đưa đến trước mặt Vương gia, hắn thậm chí còn chưa tỉnh rượu.
An Cảnh Viễn giận tái mặt, ra lệnh kéo hắn ra bãi ngựa ngoại thành.
Viên quan coi ngựa nhận lệnh xong thì huýt sáo một tiếng, bầy ngựa lập tức phi nước đại.
Tên họ Lưu bị trói chặt tay chân ném xuống đất, trợn trừng mắt nhìn bầy ngựa phi về phía mình, không có chỗ nào để trốn.
Hắn đã bị ngựa giẫm đạp đến ch.
Ta cắt một cành hoa dành dành rồi nhẹ nhàng cắm vào bình hoa.