Mục lục
Đậu Nương - Lam Lam Lam Lam Lam Lam Kình
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

16

Chớp mắt đã vào đông, từ sau lần ho ra máu đó, cơ thể An Cảnh Viễn càng ngày càng kém. Từ khi tuyết rơi chàng cứ ho suốt ngày.

Vương phi túc trực bên cạnh chăm sóc không có thời gian thay áo, ta cũng không chen vào được l nên ngày ngày ở trong viện chép Dược Sư Kinh cho An Cảnh Viễn.

Vương phi thấy ta thành tâm như vậy, bèn sắp xếp cho ta đến chùa Huệ Tâm tham gia pháp hội bảy ngày, cầu phúc cho Vương gia.

Tất nhiên ta không có ý kiến gì.

Ta thu dọn một gói hành lý nhỏ rồi dẫn theo hai tỳ nữ, ngồi lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn.

Chùa Huệ Tâm đường xa vời vợi, có phi ngựa nước đại cũng phải mất một ngày một đêm.

Riêng ta bị say xe nặng, thêm tuyết khó đi nên xe ngựa cứ đi đi dừng dừng, phải ba ngày mới đến, may là không bị trễ pháp hội.

Không chỉ mình ta, hai tỳ nữ cũng mệt lả cả người. Sau khi được sắp xếp ở thiền phòng thì ta để hai tỳ nữ đi nghỉ ngơi.

Nghỉ đến canh ba khắc ba, nghe thấy bên ngoài cửa sổ vang lên ba tiếng chim hót hai ngắn một dài, ta đứng dậy khoác áo mở cửa sổ.

Một viên giấy nhỏ đã được đặt sẵn bên cửa sổ.

Mở ra xem, hóa ra là một bức tranh.

Bức tranh vẽ một người đàn ông cầm dao găm, bên cạnh hồ có bèo trôi, trên trời có hai mặt trời.

Ngọn nến đốt cháy mảnh giấy, rất nhanh nó đã hoá thành tro bụi.

Ta nằm xuống giường lần nữa.

Hai ngày sau, pháp hội bắt đầu.

Chùa Huệ Tâm có rất nhiều tín đồ nên nhất thời có hơi hỗn tạp, quan phủ cũng phái người đến duy trì trật tự.

Ăn trưa xong, Thủy Bình nói đau bụng nên nhờ Liên Tâm mua thuốc giúp, mà tiệm thuốc gần nhất nằm ở thị trấn dưới núi, cả đi lẫn về nhanh nhất cũng phải hai canh giờ.

Liên Tâm thấy dáng vẻ nàng ta thực sự khó chịu nên sau khi xin phép ta đã lập tức chạy xuống núi ngay.

Nghe tiếng xe ngựa dần xa, không lâu sau cửa phòng Thủy Bình khẽ mở, nàng ta đi đến trước cửa phòng ta gõ cửa.

"Cô nương, người đã nghỉ chưa?"

Không nghe thấy động tĩnh của ta, Thủy Bình đẩy cửa bước vào.

Ta ngồi trên ghế thấp, trước mặt đặt một lò than đang sưởi ấm.

Thấy ta chưa nghỉ, Thủy Bình bèn nói: "Cô nương, vừa rồi sư thái Huệ Giác nói có chuyện muốn bàn với người, bà ấy đang đợi người ở rừng thông sau núi."

Ta ra hiệu cho nàng ta đợi một chút rồi đóng cửa phòng thay một chiếc áo ngoài, sau đó ra hiệu cho nàng ta dẫn đường.

Thủy Bình đi trước dẫn đường, ta đi theo phía sau, dọc đường rất yên tĩnh, không gặp ai.

Thấy đường đi càng lúc càng sai, ta bèn dừng bước.

Thủy Bình nghi hoặc hỏi: "Cô nương, sao không đi nữa?"

Ta ra hiệu hỏi nàng ta không bị đau bụng nữa sao?

"Ta, ta không đau nữa, có lẽ, có lẽ là bị đau bụng đầy hơi thôi." Thủy Bình lắp bắp giải thích, lại vội vàng nói: "Cô nương, chúng ta mau đi thôi, đừng để sư thái đợi lâu."

Ta nhìn nàng ta, nhìn đến khi ánh mắt nàng ta né tránh ánh mắt mình, ta mới gật đầu ra hiệu nàng ta tiếp tục đi.

Thủy Bình thở phào nhẹ nhõm, xoay người tiếp tục dẫn đường.

Ta vỗ vỗ vai nàng ta, Thủy Bình xoay người: "Sao thế cô nươ-"

Chưa nói hết câu, một con dao nhọn đã đ â m vào cổ nàng ta.

Nàng ta không thể tin được nhìn ta nhưng không nói được lời nào, ta mỉm cười đâm thêm hai nhát.

17

Ta đã biết Thủy Bình là người được cài vào bên cạnh ta để dò xét từ lâu.

Mùi hương không hợp với tiểu viện của ta tỏa ra trên người nàng ta không phải hương phù dung của Tiêu Như Đường, cũng không phải hương long tiên của Vương gia.

Mùi hương nồng nàn của hoa dành dành được thay mới mỗi ngày trong phòng ta không nên xuất hiện trên người Vương phi.

Máu phun ra như suối, ta lùi lại né tránh. Thủy Bình ôm lấy cổ họng ngã xuống đất, phát ra vài tiếng khò khè rồi dần dần bất động.

Ta lau sạch dấu chân của mình rồi quay về chùa, cởi bỏ lớp áo ngoài dính vài vết máu, lau sạch con dao nhọn rồi ném áo vào lò than.

Nhìn lớp áo ngoài cháy mãi đến khi nó chỉ còn lại một ít tro tàn, ta mở cửa sổ ra thông gió, xác nhận không còn mùi gì sót lại rồi mới ra ngoài tìm ni cô trong chùa, ra hiệu bằng tay cho họ biết: "Nha hoàn của ta đã mất tích."

Vì thân phận đặc biệt của ta, mọi người trong chùa lập tức giúp ta tìm kiếm. Không lâu sau, thi thể của Thủy Bình và tên sát thủ ẩn nấp trong rừng thông đều bị phát hiện.

Tên sát thủ chỉ biết hôm nay có người thuê hắn mai phục ở đây để gi nữ nhân, nào ngờ chưa kịp gặp mặt nạn nhân thì người thuê hắn đã ch trước. Biết rằng không thể giải thích rõ ràng với quan phủ, hắn định bỏ trốn ngay lập tức.

Nếu hắn không chạy thì còn đỡ, càng chạy quan phủ càng khẳng định hắn chính là hung thủ, binh lính ùa lên nhanh chóng bắt được hắn.

Hung thủ bị áp giải xuống núi, còn ta vì hoảng sợ quá độ nên được an trí trong phòng bên. Thủy Bình được siêu độ rồi an táng. Liên Tâm không biết chuyện gì đã xảy ra, khi trở về nàng ấy đã khóc rất lâu.

Pháp hội bảy ngày kết thúc, ta thu dọn đồ đạc rồi ngồi ngay ngắn bên giường, không hề chợp mắt.

Đã đến canh ba.

Cửa vang lên ba tiếng gõ, hai tiếng ngắn một tiếng dài, ta đứng dậy mở cửa, Hoắc Yến Hồi đứng ngoài cửa, mỉm cười nhìn ta.

Ta ra hiệu hỏi nàng ấy kết quả thế nào.

Hoắc Yến Hồi gật đầu: "Xong rồi, ta đến đón nàng về."

Nghe thấy động tĩnh bên này, nha hoàn Liên Tâm không biết chuyện gì xảy ra nên đứng dậy kiểm tra. Thấy Hoắc Yến Hồi đứng cùng ta, nàng ta càng thêm ngơ ngác.

"Vương phủ không còn nữa, ngươi không thể quay về được nữa đâu."

Nghe Hoắc Yến Hồi nói vậy, Liên Tâm vô cùng kinh ngạc.

Ta lấy ra văn tự chuộc thân và một gói bạc, nàng ấy đứng ngây người tại chỗ không biết phải làm sao.

"Cầm lấy đi.” Hoắc Yến Hồi lên tiếng thay ta: "Chủ nhân của ngươi tốt bụng nên cho ngươi được tự do đấy."

Liên Tâm run rẩy nhận lấy, không dám tin: "Chủ tử, có chuyện gì vậy ạ?"

Ta đưa ngón tay lên môi ra hiệu suỵt, bảo nàng ấy đừng hỏi nhiều.

Rồi ta quay về phòng vác túi hành lý lên, đi cùng Hoắc Yến Hồi.

Lên xe ngựa, Liên Tâm vẫn cầm giấy chuộc thân đứng nguyên tại chỗ ngây người nhìn ta.

Ta vẫy tay chào nàng ấy rồi buông rèm xuống.

18

Khi ta gặp lại An Cảnh Viễn, hắn đã là tù nhân.

Hoàng thượng ngồi nghiêm trang trên điện Kim Loan, An Cảnh Viễn mặc áo tù bị ép quỳ trước đại điện.

"Hoàng thượng, không biết thần đệ có tội gì?"

"Tam đệ, ngươi là đệ đệ cùng một mẹ với trẫm, trẫm đối xử với ngươi thế nào mà ngươi lại sinh ra những ý nghĩ phản nghịch này!"

"Thần đệ không dám, không biết ai đã gièm pha vu khống thần đệ, thần đệ không phục!"

"Không phục? Người đâu, đưa những bằng chứng này cho Duệ Vương xem!"

Bằng chứng và sổ sách về việc An Cảnh Viễn cấu kết với thương nhân muối Giang Nam buôn bán muối lậu được đặt trước mặt hắn, đen trắng rõ ràng.

"Thần đệ, thần đệ quả thực có lòng tham nhưng tuyệt đối không có ý bất trung!"

"Hay cho một câu không có ý bất trung!"

Thấy hắn còn ngoan cố chối tội, càng nhiều bằng chứng hơn được bày ra.

Giả dạng sơn tặc c ư ớ p đoạt bạc cứu trợ, khai thác mỏ sắt đúc vũ khí, nuôi quân riêng luyện võ, cấu kết với triều thần rồi gửi thư từ qua lại...

Từng việc một đều là bằng chứng mưu phản.

An Cảnh Viễn càng xem mặt càng tái nhợt.

"Toàn là giả! Tất cả những thứ này đều là bịa đặt! Hoàng thượng, rõ ràng là có người cố tình bịa đặt để vu khống thần đệ!"

"Hừ!" Hoàng thượng cười lạnh một tiếng: "Truyền nhân chứng lên điện!"

Hoàng cung rất lớn, cổng cung rất cao, bậc thềm rất dài.

Ta đã mất rất lâu, rất lâu mới đi đến được nơi này.

Cửa điện mở ra, ta theo sau cung nhân từng bước từng bước đi vào đại điện.

Rồi ta quỳ xuống.

Cuối cùng ta cũng đã đến được nơi đây.

Thấy là ta, An Cảnh Viễn trước tiên sửng sốt: "Đậu Nương? Sao nàng lại ở đây?"

Sau đó hắn lập tức mừng rỡ: "Hoàng thượng, Đậu Nương là người câm, nàng không biết nói chuyện, không thể làm nhân chứng được!"

"Ai, nói, ta, không, biết, nói, chuyện?"

Đã lâu rồi không lên tiếng, giọng nói của ta có hơi khàn đục, nghe khá xa lạ.

"Dân nữ Đậu Hồng Nương, tham kiến Hoàng thượng."

Có ta làm chứng chỉ điểm, An Cảnh Viễn không còn cơ hội lật án.

Hắn bị tước bỏ tước vị Vương gia, tống vào thiên lao, chỉ đợi Hoàng thượng hạ lệnh xử trảm.

19

Lần tiếp theo ta gặp lại An Cảnh Viễn là ở trong thiên lao, ta đến thăm ngục.

Dù phạm tội mưu phản nhưng vì tình huynh đệ cùng một mẹ nên Hoàng thượng không ra lệnh dùng hình. An Cảnh Viễn mặc áo tù, dù ngồi trong ngục vẫn không hề mất đi khí độ.

Hắn nhìn ta đặt bát tào phớ hoa quế bằng đất nung qua khe song sắt nhưng không hề cầm lên.

"Ngay từ đầu nàng đã nhắm vào ta."

Ta gật đầu.

"Ai phái nàng đến? Nàng là người của Hoàng thượng?"

Đôi mắt hắn giấu trong bóng tối, dò xét ta.

Ta lắc đầu, chợt nhận ra vì đóng vai câm quá lâu nên đã thành thói quen, ta có thể nói chuyện mà.

"Không có ai phái ta đến cả."

Những người có thể phái ta đến đều đã ch cả rồi.

Ngay cả bản thân ta cũng đã từng ch một lần.

Ta lấy ra một tấm lệnh bài đen sì, dùng tay áo lau sạch lớp bụi đen, để lộ ra chữ trên lệnh bài.

"Vương gia còn nhớ, ba năm trước ngài từng phái người đến thôn Thanh Khê, Giang Châu không?"

Vẻ mặt An Cảnh Viễn dần dần đông cứng.

Một trăm bốn mươi bảy người đều bị tàn sát hết chỉ trong một đêm, thậm chí để xóa dấu vết mà nhà cửa của họ cũng đều bị tưới đẫm dầu hỏa.

Ngọn lửa rực cháy đã nhuộm bầu trời đêm hôm đó thành màu máu.

Vì phải vào núi hái thuốc cho mẹ bị thương ở chân nên ta đi quá xa, dẫn đến lỡ thời gian xuống núi, đành phải ở lại trong núi sâu qua đêm.

Đám cháy làm núi rừng xáo động, ta vội vàng tỉnh giấc nhưng chỉ thấy xa xa phía làng có ngọn lửa bốc cao ngút trời.

Ta không nhớ đêm đó mình đã lảo đảo chạy xuống núi như thế nào, chỉ nhớ mình đứng ở đầu làng nhìn mặt trời mọc lúc sớm mai chiếu lên những bức tường đổ nát đã cháy thành tro.

Ta như một cái xác không hồn đi về phía nhà mình, cha mẹ yêu thương ta, huynh trưởng nâng niu ta và muội muội mới được bốn tuổi, tất cả đều đã hóa thành than.

Đầu óc ta trống rỗng, đau đến mức không thể khóc được nữa.

Ở góc tường trong đống tro tàn, ta tìm thấy tấm lệnh bài cháy đen này.

Chỉ có một chữ "Duệ".

An Cảnh Viễn mỉm cười khen ngợi.

"Không ngờ Đậu Nương lại thông minh như vậy, vì báo thù, quả thực là tâm tư tỉ mỉ."

Nhưng ta lắc đầu: "Không, thực ra ta không thông minh đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK