Duệ Vương gãy chân, chàng không thể ra ngoài được nữa.
Nhưng chàng vẫn có rất nhiều việc phải làm.
An Cảnh Viễn là người rất cao ngạo, chàng không muốn nằm trên giường xử lý công vụ nên bảo người đặt một chiếc ghế dài mềm trong thư phòng rồi ở trong đó suốt ngày.
Khi chàng bàn việc công với người khác không thích có người hầu bên cạnh phục vụ nhưng vì bị thương ở chân nên đi lại bất tiện, bên cạnh vẫn cần người chăm sóc.
Dù sao Vương phi cũng là chính phi, Tiêu trắc phi lại đang mang thai nên chàng bỏ qua Hoắc trắc phi lạnh lùng, chỉ định ta đến hầu hạ bên cạnh mình.
Vậy thì ta đi thôi.
Chẳng qua là ta phải biết quan sát sắc mặt của chàng.
Chàng khát rồi ho khan, ta sẽ lập tức dâng trà rót nước, chàng xem sách viết chữ, ta nhanh chóng nghiền mực trải giấy.
Sự đồng hành im lặng của ta đối với chàng cũng coi như hồng tụ thêm hương.
Dù rằng hồng tụ này hơi vụng về nhưng An Cảnh Viễn lại thấy thú vị.
"Đậu Nương làm được chứ?"
Ta gật đầu.
Ta quen nghiền đậu nành rồi nên nghiền mực cũng không khó lắm.
Chẳng qua là một đen một trắng mà thôi.
Thời gian lâu dần, có chuyện gì chàng cũng không tránh ta mà bàn thẳng, khi có khách đến thăm ta cũng có thể hầu hạ bên cạnh chàng.
Trong mắt người ngoài, họ thấy ta rất được sủng ái.
Khi trong thư phòng chỉ có hai chúng ta, nếu chàng cao hứng thì sẽ kéo ta nghịch ngợm một hồi, đùa giỡn đủ rồi còn nắm tay ta dạy chữ.
Việc này khó hơn nghiền mực nhiều, ta luôn viết chữ nguệch ngoạc không ra hình thù gì. An Cảnh Viễn nhìn những con giun uốn éo ta viết ra rồi nheo mắt khen một câu có tiến bộ.
Ta lập tức đỏ mặt vì xấu hổ, vội giật lấy những tờ giấy viết đó rồi quay lưng không cho chàng xem.
Mèo con ngoan ngoãn dù có giở trò cũng phải thu móng vuốt lại.
Dưới sự chăm sóc hầu hạ của ta, tuy An Cảnh Viễn đang dưỡng thương nhưng ngày tháng trôi qua rất vui vẻ, thương tích cũng lành lại rất nhanh.
May mà cuối cùng ta cũng vào được thư phòng.
Hôm nay An Cảnh Viễn có việc ra ngoài, ta được rảnh rỗi nên định đi dạo trong vườn.
"Cô nương, người định đi đâu?"
Thấy ta không gọi người, nha hoàn Thủy Bình đi theo.
Ta ra hiệu muốn đi dạo một mình không cần người đi theo, bảo nàng ấy về.
Dù Thủy Bình có hơi khó hiểu nhưng vẫn quay về.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Đi dạo một lúc, ta thấy xung quanh không có ai bèn lén lút đi vào thư phòng.
Khoảng nửa canh giờ sau, ta thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra.
Vừa mở cửa, ta lập tức giật mình kinh hãi.
Ngoài cửa đông nghịt một đám người.
An Cảnh Viễn đứng phía trước, nửa cười nửa không nhìn ta.
Vương phi đứng bên cạnh, nha hoàn Thủy Bình của ta thì đứng sau lưng Vương phi.
"Đậu Nương, hôm nay ta không có ở đây, nàng vào thư phòng làm gì?"
12
Ta vội vàng giấu đồ trong tay vào ngực áo, luống cuống nhìn chàng.
Thấy An Cảnh Viễn chỉ nhìn mà không nói gì, Vương phi mỉm cười lên tiếng:
"Hôm nay Thủy Bình tìm ta nói Đậu cô nương đi một mình rất lâu không về, ta lo lắng nên mới sai người đi tìm. Nghe người hầu nói trong thư phòng có động tĩnh, ta mới đi tìm Vương gia trở về. Thư phòng là nơi của Vương gia, ngày thường ngay cả ta cũng ít khi một mình đến đây."
Vương phi bày ra vẻ mặt quan tâm: "Đậu cô nương, có phải ngươi đánh rơi thứ gì trong thư phòng hay không, sao không đợi Vương gia về rồi hỏi?"
Ta lắc đầu.
An Cảnh Viễn dùng một tay b ó p c h ặ t cổ ta, ép ta ngẩng đầu lên để chàng nhìn chằm chằm vào mắt ta, sắc mặt lạnh lùng:
"Tại sao nàng lại lén vào thư phòng khi ta không có mặt, nàng muốn tìm gì?"
Ta nghe xong sững người, từng giọt nước mắt lăn dài.
Ta khó khăn dùng khẩu hình hỏi ngược lại chàng: Chàng nghi ngờ thiếp?
Thấy nước mắt của ta, An Cảnh Viễn cũng ngẩn người, bàn tay hơi nới lỏng.
Vương phi thấy vậy thì vội vàng khuyên: "Vương gia, Đậu cô nương chưa chắc đã có ý xấu, có lẽ là nàng nghe người khác nói gì nên mới bồng bột, chàng đừng trách nàng."
An Cảnh Viễn nghe xong, ánh mắt nhìn ta càng thêm lạnh lùng.
Vương phi lại khuyên bảo ta ân cần: "Đậu cô nương, nếu như ngươi đã lấy trộm thứ gì thì mau lấy ra đi. Vương gia sẽ niệm tình ngày trước, chắc chắn sẽ không lấy mạng ngươi đâu!"
Ta cắn môi lặng lẽ lắc đầu.
An Cảnh Viễn lạnh lùng nhìn ta:
"Đậu Nương, nàng tự lấy đồ giấu trong ngực ra, đừng ép ta phải ra tay."
Chàng lại không tin thiếp sao?
Ta không thể tin được mà nhìn chàng, nước mắt tuôn rơi.
Ta vừa khóc vừa run rẩy móc từ trong ngực ra một xấp giấy được xếp ngay ngắn, vung tay ném vào mặt họ.
Những tờ giấy bay như một trận tuyết rơi.
An Cảnh Viễn buông ta ra. Ta yếu ớt lùi lại hai bước rồi ngồi phịch xuống đất.
Người hầu nhặt từng tờ giấy lên, đưa đến trước mặt chàng.
Chàng đón lấy những tờ giấy rồi lật xem, chẳng bao lâu sau vẻ mặt nghiêm trọng cũng thay đổi.
Chàng ho vài tiếng: "Tất cả lui ra!"
Vương phi không hiểu: "Vương gia, thế này...?"
"Vương phi, nếu như không có chuyện gì thì đừng làm ầm lên, nàng cũng về nghỉ ngơi trước đi."
Vương phi có hơi không cam lòng nhưng nàng ta nghe chàng nói vậy cũng đành thôi.
Chốc lát, trước cửa thư phòng chỉ còn lại An Cảnh Viễn và ta.
An Cảnh Viễn đến ôm ta, ta giận dỗi đẩy chàng ra, không chịu nghe lời.
Chàng lập tức bế thốc ta vào thư phòng, đặt ta ngồi lên bàn viết, giam ta giữa hai chân không cho xuống.
Thấy ta vẫn còn để ý đến cái chân bị thương của mình nên không dám đẩy mạnh, An Cảnh Viễn mỉm cười.
Chàng vung vẫy xấp giấy trong tay: "Những chữ này đều do nàng viết sao?"
Chữ trên giấy vẫn không đẹp, giống như từng nét được vẽ ra hơn là viết. Tuy vậy nhưng vẫn có thể thấy người viết đã rất nghiêm túc.
Ta cố tình nhắm mắt không nhìn.
"Đậu Nương ngoan, ta sai rồi."
Ta vẫn không để ý đến chàng.
Chàng lập tức cố ý cầm giấy lên: "Để ta xem thử Đậu Nương viết gì nào, "Cúi đầu trước Tam giới tôn, quy mạng Thập phương Phật, nay con phát nguyện lớn, trì tụng Dược Sư kinh." À, thì ra Đậu Nương đang chép kinh Dược Sư. Tờ này viết gì đây, "Bồ Tát phù hộ phu quân An Cảnh Viễn sớm bình phục", chữ Cảnh và chữ Khang này viết sai rồi..."
Ta vội mở mắt, vừa xấu hổ vừa giận dỗi vươn tay bịt miệng chàng.
Đột nhiên ta đối diện với đôi mắt đầy ý cười của chàng.
Ta rút tay về rồi chu môi quay mặt đi.
"Đậu Nương đang chép kinh Dược Sư cho ta phải không?"
Thấy ta lại không để ý đến chàng, chàng càng dịu dàng dỗ dành:
"Nàng cũng biết, bình thường không có ai được phép đi vào thư phòng của ta, nếu như nàng muốn viết thì nói một tiếng với ta không phải được rồi sao? Cần gì phải làm ra cảnh khó xử như hôm nay."
Đây là tấm lòng ta lén lút chuẩn bị, là bí mật, làm sao có thể nói cho chàng biết.
Động tác ra hiệu của ta mang theo chút giận dỗi, An Cảnh Viễn giang tay ôm lấy tay ta, kéo ta vào lòng.
Cánh tay chàng ôm ta mạnh mẽ có lực, ta giận dỗi vùng vẫy một chút rồi từ bỏ, yên lặng tựa vào chàng.
"Đậu Nương, tình ý của nàng dành cho ta, ta đều biết cả. Ta, An Cảnh Viễn đời này sẽ không phụ nàng."
Chàng hôn lên tai ta, cởi dải lưng váy ta: "Đậu Nương, nàng cũng sinh cho ta một đứa con nhé."
Ta nhắm mắt lại.
Không.
Chàng sẽ không có con đâu.
13
Tiêu Như Đường đã mất đứa bé.
Lúc An Cảnh Viễn vội vàng chạy đến mới phát hiện không chỉ là sảy thai.
Nàng ta còn bị băng huyết nặng.
Máu chảy không ngừng, ngay cả ngự y trong phủ cũng bó tay. An Cảnh Viễn sai người vào cung mời Thái y.
Nhìn từng chậu từng chậu máu được bưng ra, An Cảnh Viễn nổi giận đùng đùng:
"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra hả!"
Nha hoàn thân cận của Tiêu Như Đường bị đẩy ra, khóc lóc thảm thiết:
"Nửa canh giờ trước phu nhân uống một bát huyết yến, sau đó lập tức nói khó chịu.”
Nàng ta chỉ vào Hoắc trắc phi đang gào khóc: "Nhất định là do Hoắc trắc phi hạ độc!"
Lúc này An Cảnh Viễn mới thấy Hoắc trắc phi cũng có mặt ở đây, chàng nhíu chặt mày:
"Chuyện này liên quan gì đến Hoắc trắc phi!"
Nha hoàn ấp úng không dám nói.
An Cảnh Viễn lạnh lùng nói: "Kéo xuống đánh ch, đổi người khác biết nói đến!"
"Xin Vương gia tha mạng! Nô tỳ nói! Nô tỳ nói!"
Nha hoàn bủn rủn cả người rồi khai ra tất cả sự tình.
Mỗi ngày Tiêu Như Đường đều ăn một chén tổ yến sợi vàng nhưng thứ hôm nay nha hoàn lấy về từ nhà bếp lại là một chén huyết yến.
Tiêu Như Đường còn tưởng là Vương gia cố tình dặn làm nên cũng không hỏi nhiều, ai ngờ vừa định ăn thì nữ hầu của Hoắc trắc phi đến đòi lấy.
Chén huyết yến này là Vương phi thưởng cho Hoắc trắc phi, chứ không phải Vương gia cố tình làm cho nàng ta.
Chỉ là một chén tổ yến, Tiêu Như Đường vốn chẳng để tâm mnhưng Hoắc trắc phi sai người đến đòi chính là một cái tát đối với nàng ta.
Tính xấu của Tiêu Như Đường trỗi dậy, chỉ trong mấy ngụm nàng ta đã uống sạch chén huyết yến kia, còn đắc ý ném cái chén không cho tỳ nữ của Hoắc trắc phi.
Tiêu Như Đường tự cho rằng mình đã thắng một trận nhưng vừa nằm xuống một lát nàng ta đã bắt đầu thấy khó chịu.
Đúng lúc đó Hoắc trắc phi dẫn ngự y vội vàng chạy đến.
Trong phòng, Tiêu Như Đường nhìn máu không ngừng chảy ra từ dưới thân, nàng ta hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngất đi.
Ngự y vội vàng cứu chữa nhưng họ đã không thể cứu đứa bé được nữa.
Đây là đứa con đầu tiên của An Cảnh Viễn nên chàng rất coi trọng.
Chàng tức giận chất vấn Hoắc trắc phi: "Ngươi bỏ gì vào huyết yến?"
"Gần đây ta luyện võ nên khí huyết không thông, đó là chén canh yến huyết hồng hoa ta dặn nhà bếp làm."
"Hồng hoa! Ngươi dám bỏ hồng hoa vào ư?"
An Cảnh Viễn nổi giận đùng đùng tát mạnh vào mặt Hoắc trắc phi.
Hoắc trắc phi nghiêng mặt với bên má vẫn còn hiện rõ vết tay đỏ au, giọng nói vẫn thờ ơ:
"Không phải ta cố ý cho nàng ta, là nàng ta tự giành lấy mà uống."
"Ngươi..."
An Cảnh Viễn vô cùng tức giận nhưng không nói được gì.
Bởi vì nàng ấy đã nói đúng sự thật.
"Khi nào Thái y mới đến đây!"
14
Rất nhanh Thái y đã tới, sau khi bắt mạch họ cũng thấy rất khó xử.
Rõ ràng ăn đủ loại đồ bổ nhưng cơ thể Tiêu trắc phi lại yếu ớt như tờ giấy thấm nước.
Phương pháp nhẹ nhàng thì không có tác dụng, thuốc mạnh lại không dám dùng.
Thái y nghĩ đến rụng tóc, dùng hết các phương pháp chữa trị vẫn không ngăn được máu đang chảy ra của Tiêu Như Đường.
Tiêu Như Đường lúc thì gọi Vương gia cứu ta, lúc thì gọi con của ta, hơi thở dần dần yếu đi.
Mùi phù dung trong phòng bị mùi máu tanh nồng nặc lấn át, An Cảnh Viễn đứng ngoài cửa, sắc mặt u ám khó đoán.
Vương phi đứng bên cạnh chàng, lo lắng sai người hầu lau chùi thay nước.
Ta cũng đứng một bên, vẻ mặt tái nhợt lo âu.
Người hầu trước đó vẫn còn quỳ trong sân, vừa run rẩy vừa cầu phúc cho Tiêu trắc phi.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể trái ý trời.
Từ sáng đến tối, từ tối đến đêm khuya, Tiêu Như Đường đã hoàn toàn tắt thở.
"Vương gia, thần bất lực.” Vị thái y tái mặt lắc đầu: "Tiêu trắc phi đã đi rồi."
An Cảnh Viễn nghe xong thì ho một tiếng, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng rồi nhắm nghiền hai mắt, ngất lịm đi.
"Vương gia! Vương gia!"
"Mau cứu Vương gia!"
Mọi người hỗn loạn cứu Vương gia, ta nhìn Tiêu Như Đường nằm trên giường. Đôi môi hồng hào giờ trắng bệch hơn cả tuyết, máu chảy đầy giường. Thân hình mảnh mai của nàng ta đang nằm say giấc trong chăn gấm đẫm máu, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn xinh đẹp như cũ.
Ta thở dài.
Nếu không phải vì cố gắng giữ eo thon, có lẽ lần này nàng ta đã có thể sống sót.
Ai mà biết được.
Mùi máu tanh nồng như ngọn lửa cháy xộc thẳng lên trời.
15
An Cảnh Viễn nhất thời đau buồn quá độ. May mà các thái y đều có mặt, sau khi họ cắm vài kim vàng và cho chàng uống một bát thuốc, đến lúc rạng sáng thì chàng tỉnh lại.
Tiêu Như Đường đã mất, còn nhiều việc cần chàng phải giải quyết.
Việc đầu tiên cần xử lý chính là Hoắc trắc phi.
Theo luật lệ thì việc này không phải lỗi của Hoắc trắc phi. Nhưng về tình về lý thì cũng tại bát huyết yến kia gây họa.
Tiêu Thượng thư đau lòng vì mất con gái, ngày hôm sau vào triều lão ta đã tấu hặc An Cảnh Viễn một bản.
"Duệ Vương gia là hoàng thân quốc thích, lẽ ra phải làm gương, thế nhưng lại không nghiêm trong trị gia để xảy ra tranh chấp hậu viện, liên lụy đến tính mạng tiểu nữ, lại càng vi phạm pháp độ triều đình."
An Cảnh Viễn đành phải có một cách giải quyết.
Chàng cho Hoắc trắc phi đến chùa Huệ Tâm xuống tóc tu hành, cầu phúc cho Tiêu Như Đường.
Trên danh nghĩa là xuống tóc tu hành nhưng chỉ cần qua một hai năm mọi việc lắng xuống, Vương phủ có thể đón nàng ấy về.
Việc An Cảnh Viễn không ngờ là Hoắc trắc phi lại từ chối: "Ta không đi, chi bằng ngài hãy bỏ ta đi!"
"Nàng!"
"Hoắc trắc phi, Vương gia làm vậy cũng là vì tốt cho ngươi."
Thấy An Cảnh Viễn nổi giận, Vương phi vội khuyên: "Ngươi có biết nếu bị hưu thì không những danh tiếng bản thân bị huỷ hoại mà còn liên lụy đến danh tiếng trên quan trường của cha huynh, thậm chí ảnh hưởng đến việc hôn sự của các thiếu nữ Hoắc gia chưa thành thân hay không!"
"Cha huynh ta đều là võ tướng, đương nhiên họ phải lấy công trạng quân công làm chính đạo. Nếu người khác chỉ vì chuyện này mà coi thường nữ nhi Hoắc gia thì không kết thân cũng được!"
Hoắc trắc phi đáp lại không kiêu ngạo không tự ti.
"Hoắc trắc phi, nàng phải suy nghĩ cho kỹ!"
"Ta đã suy nghĩ kỹ rồi!"
An Cảnh Viễn bày ra sắc mặt âm u bất định, nhìn nàng ấy hồi lâu.
Hoắc trắc phi nhìn thẳng vào chàng, không né tránh.
Choang!!!
Chén trà vỡ tan tành, An Cảnh Viễn phất tay áo bỏ đi.
Hoắc trắc phi bị hưu.
Phong hiệu của nàng ấy bị thu hồi, tên của nàng ấy bị xóa khỏi phả hệ hoàng gia, danh hiệu trắc phi cũng bị lấy lại.
Ngay cả Vương phi đưa huyết yến cũng không được tốt lành gì, nàng ta bị An Cảnh Viễn ra lệnh cấm túc.
Sau chuyện này, danh tiếng của Hoắc trắc phi hoàn toàn hỏng bét, e rằng khó còn cưới được lang quân như ý nữa.
Nhưng nàng ấy không hề bận tâm.
Bởi vì cuối cùng nàng ấy đã lấy lại được tên thật của mình.
Hoắc Yến Hồi.
Ngày Hoắc Yến Hồi rời đi rất yên ắng, của hồi môn lần lượt được khiêng ra. Nàng ấy bước qua cửa, trên mặt lại là nụ cười rạng rỡ và vẻ thoải mái mà ta chưa từng thấy.
Bên ngoài cha và huynh trưởng đến đón đã đợi từ lâu, trên mặt họ có nụ cười giống hệt như nàng ấy.
Năm đó, nàng ấy vốn không thích mối hôn sự này.
Nếu không phải bị người ta bày mưu uống phải ly rượu có thuốc khiến nàng ấy và Duệ Vương có quan hệ thân mật với nhau thì người nữ tử nhà võ tướng Hoắc gia này vốn định sau tiệc mừng công sẽ về biên quan thống lĩnh quân đội. Chứ không phải bị giam trong cái lồng này, ngày ngày vung đao luyện thương mà không có một đao nào có thể giáng xuống kẻ địch.
Năm đó Hoắc gia cũng vì hôn sự này mà bị buộc phải theo phe Duệ Vương.
Kết cục này đối với Hoắc gia trung thành qua nhiều đời mà nói mới thực sự là chuyện tốt lành.
Ta đứng dưới gốc cây tiễn nàng ấy rời khỏi nhà tù này, hướng về phía tự do.
Hoắc Yến Hồi phi thân lên ngựa, trước khi đi còn nhìn vương phủ một lần nữa, vừa khéo chạm phải ánh mắt của ta.
Cổng sau từ từ đóng lại, nàng ấy khẽ nháy mắt với ta.