• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm đó, Chu Chanh trằn trọc mãi không ngủ được. Đúng là ngày nghĩ đêm mơ, cô mơ thấy mình đang ở trên một chuyến tàu mất kiểm soát lao thẳng xuống đáy biển.  

Những người đang ngồi ngay ngắn trên ghế toàn là “người yêu cũ” của cô. 

Trên màn hình, dòng đếm ngược màu đỏ tươi đang dần đi đến con số cuối cùng. Chiếc loa trên đỉnh đầu phát ra giọng nói máy móc: “Xin mời người chơi chọn một nam khách mời khiến bạn rung động và cùng nhau chạy trốn.” 

Chu Chanh nhìn khắp lượt, bắt đầu đối chiếu từng gương mặt với danh sách. Ánh mắt Chu Chanh lưỡng lự qua lại mấy vòng, cuối cùng cô cắn móng tay không thể đưa ra quyết định. Thế là cô dò xét thử: “Chọn hết được không?”  

Chiếc loa lập tức phát ra âm thanh cảnh báo chói tai, nó lặp lại: “Chuyến tàu sắp đâm xuống biển, xin hãy nhanh chóng chọn một nam khách mời khiến bạn rung động!”  

Mặt biển ngày càng gần. Chu Chanh lao đi, sau đó ôm chầm chàng trai mặc áo gió trắng đen ngồi ở hàng ghế cuối cùng, hét lớn: “Cậu ấy, cậu ấy, tôi chọn cậu ấy!”  

Những “lựa chọn” còn lại trên tàu lập tức biến mất. Đồng hồ đếm ngược cũng dừng lại, đoàn tàu phanh gấp ngay mép cầu gãy, nửa thân tàu chênh vênh lắc lư như sắp rơi trên mặt biển.  

Chu Chanh vừa thở phào một hơi, đột nhiên người đối diện bỗng kiên quyết rút tay mình lại. Cô ngẩng đầu lên, thấy cậu đứng thẳng tắp, hai tay đút túi quần, nhìn từ trên cao xuống: “Không, thể, được.”  

Ngay sau đó, tầm nhìn đảo ngược. Nước biển tràn vào. Cô mờ mịt vươn tay ra, suýt chạm vào màn hình đang rơi xuống, trên đó hiển thị mấy chữ đỏ tươi: Người chơi thất bại. 

Cuộc sống năm ba Đại học của Chu Chanh bắt đầu bằng giấc mơ kỳ quặc như vậy. Thành ra ngay ngày đầu tiên đi học mà cô đã uể oải, ngồi trong hội trường lớn cứ ngáp liên tục.  

Giọng của giảng viên trên bục giảng nghe hơi yếu yếu, hệt như chưa thoát khỏi “hội chứng hậu nghỉ hè”. So với đám sinh viên bên dưới đang rì rầm trò chuyện, chào hỏi lẫn nhau, có khi chính thầy mới là người cần một liều “máu gà” đấy.  

Tiểu C đến muộn vì phải mang tài liệu cho thầy. Cô bạn khom người chen qua lối đi, trên tay còn xách hai túi bánh bao.  

Sau khi ngồi ngay ngắn trên ghế, cô bạn vừa đưa bánh bao cho Chu Chanh và tiểu B, vừa lẩm bẩm: “Suýt nữa tớ không tìm được các cậu đấy. Sao khai giảng năm nay đông người thế nhỉ? Năm hai cũng đến à?” 

Chu Chanh mở túi ni-lông rồi cắn một miếng. Nghe vậy thì cô quay đầu nhìn.  

Chỗ ngồi của khoa bọn họ nằm sát mép gần hàng ghế đầu, quay lại thấy cả biển người chen chúc chật kín cả hội trường, thậm chí tầng hai cũng không còn chỗ trống.  

Tiểu A giải thích: “Học kỳ này mấy khoa “nuôi thả” ở tây thành phố chuyển hết về cơ sở chính rồi.”  

“Bảo sao tớ thấy tỷ lệ nam sinh trên đường tăng vọt.” Tiểu B ghé sát vào: “Chắc chắn là đến để cứu vớt tỷ lệ thoát ế của khoa Ngoại ngữ chúng ta!”  

Chu Chanh cắn hai ba miếng đã ăn xong một chiếc bánh bao và hai chiếc xíu mại, sau đó cô còn lôi từ trong túi ra một hộp sữa chua rồi uống hết sạch, cuối cùng tinh thần mới khôi phục đôi chút. Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, Chu Chanh đột nhiên nhớ ra điều gì: “Khu tây thành phố có những khoa nào thế?”  

Tiểu A nói: “Chủ yếu là mấy khoa khoa học công nghệ, như Khoa học Vật liệu, Cơ Điện tử các thứ.”  

Còn cơ sở chính lại thiên về các ngành khoa học xã hội và thương mại. Khu Đông và khu Tây thành phố lại bị phân cách như ranh giới Sở – Hán, vì vậy Đại học S được mệnh danh là “trại trải nghiệm Ngưu Lang Chức Nữ”, tạo ra không biết bao nhiêu mối tình yêu xa. 

Nào ngờ năm nay trường “đại xá thiên hạ”, như này chắc chắn sẽ được ghi vào lịch sử.  

Chu Chanh nghe bọn họ thì thầm bàn tán, cô nghĩ ngợi một hồi rồi bỗng nhiên chen ngang: “Tớ cảm thấy Tống Uẩn chắc chắn là sinh viên khu Tây.”  

Hai cô bạn ngẩn ra một lúc, sau đó mới nhớ ra đây chính là “đối tượng thất bại trong mật thất” của Chu Chanh ngày hôm qua.

“Hả? Không phải cậu bảo cậu ấy là chuyện đã qua rồi sao?”  

Chu Chanh chớp mắt, dù gì người ta cũng tự lực cánh sinh, một thân một mình đánh bay hết mấy “người trong lòng” trước đó, được tiềm thức của cô chọn làm “nam khách mời khiến cô rung động”, sao có thể nói bỏ qua là bỏ qua được.  

Không thể nào, cô không cho phép.  

Nghĩ vậy, Chu Chanh mở danh sách bạn bè trong Alipay, rồi bấm vào trang cá nhân của Tống Uẩn. Sau khi ngẫm nghĩ, cô nhắn một câu: “Những buổi hội nghị thế này có phải rất chán không?” 

Nhắn xong Chu Chanh cũng chẳng đợi đối phương trả lời, hệt như vừa nãy chỉ là đang rảnh rỗi quẳng bừa một câu than thở mà thôi. 

Nhưng sau khi thoát khỏi khung chat, cô nhấn vào biểu tượng khu rừng, rồi giữa một hàng dài dấu tích thu thập năng lượng, cô lại bấm vào avatar của Tống Uẩn, sau đó nghiêm túc nhấn từng quả cầu năng lượng một. 

… Nửa tháng sau khi vào học, năng lượng của Chu Chanh từ 17g tăng vọt lên 629g, phần lớn nhờ vào sự hào phóng của Tống Uẩn.  

Nhưng tin nhắn gửi đi hôm vào học lại bị phớt lờ, cho đến giờ vẫn chưa có hồi âm.  

*   

Trung tuần tháng Chín, thời tiết ấm dần, nhiệt độ ban ngày chẳng khác giữa hè là bao.  

Tống Uẩn vừa tan tiết học tán thủ, trở về ký túc xá. Chiếc áo đẫm mồ hôi dính sát trên lưng bị cái nắng hầm hập làm càng nhễ nhại hơn.  

Sau khi quăng chìa khóa và đồ bảo hộ qua một bên, việc đầu tiên cậu làm là lôi khăn tắm và quần áo sạch từ trong tủ rồi đi thẳng vào phòng tắm.  

Cậu bạn cùng phòng họ Trương ngẩng đầu khỏi trò chơi, nhưng chỉ thấy mỗi cơn gió vụt qua. Trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy ào ào.  

Cậu ta ngả người ra sau, hai chân ghế trước bật khỏi mặt đất. Thấy điện thoại và thẻ cơm bị vứt bừa trên bàn bên cạnh, cậu ta gân cổ gào lên: “Tống Uẩn! Cơm của tao đâu?”

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, rồi có giọng nói vọng ra: “Trên bàn của thằng Quan ấy.”  

Bạn học Trương quay đầu nhìn ra sau, sau đó “ồ” một tiếng, rồi vươn tay chộp lấy: “Cảm ơn nha! Trưa nay đánh bóng rổ không?”  

Tống Uẩn: “Hôm khác đi.”

“OK, thế tao ăn xong đi trước nha.”

Đợi đến khi Tống Uẩn tắm xong bước ra, trong ký túc đã không còn ai.  

Cậu tiện tay lấy bừa một chiếc áo phông trắng rồi mặc vào, cổ áo lệch nghiêng nghiêng. Trên đầu cậu vẫn quấn khăn lông dài, vừa lau tóc vừa tiện tay cầm điện thoại trên bàn lên xem.  

Thằng Lưu – trưởng phòng ký túc – gửi tin nhắn vào nhóm: “Cuối tuần bạn gái tao khai trương quán, tao đồng ý đi ủng hộ rồi, bọn mày nhớ để trống lịch đấy!” 

Hai người còn lại trả lời rất mau lẹ, copy paste hẳn hai dòng: “Giới thiệu em nào xinh thì tao đi.”

“Người “giới” huyền học, bọn mày dám không?”

…  

Tin nhắn giữa chừng lệch chủ đề cả vạn dặm, Tống Uẩn chỉ đọc lướt qua rồi trả lời một câu: Biết rồi.  

Cậu vừa mới nhắn, “anh hai” đã lập tức nhảy vào: Trưa nay hết bao nhiêu? Tao chuyển trả mày.  

Tống Uẩn nhắn lại một con số. Nửa phút sau, thông báo nhận tiền xuất hiện trên màn hình. Cậu không cẩn thận chạm nhầm vào, thế là bị kéo vào giao diện Alipay.  

Hòm tin nhắn trống không, chỉ có mấy thông báo tự động từ hệ thống bị chặn ẩn. Duy chỉ có người bạn mới thêm là nằm im lặng ở dòng thứ hai, từ hôm khai giảng gửi tin nhắn xong thì chẳng còn tăm hơi gì nữa.  

Song “Rừng năng lượng” thì ngày nào cũng đến lấy đúng giờ.  

Tống Uẩn nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng kéo thẳng xuống cuối rồi đóng cửa luôn khu rừng cho khỏi chướng mắt.  

Sau đó, cậu vứt điện thoại qua một bên, cầm máy sấy tóc vào phòng tắm.  

Thứ Bảy là sinh nhật tiểu C, năm nay bạn trai yêu xa của cô nàng bận ôn thi thạc sĩ, nên hai người hẹn đến kỳ nghỉ Quốc Khánh mới gặp mặt chúc mừng. 

Hôm đó, bốn đứa trong ký túc xá cùng nhau đi ăn một bữa sinh nhật thịnh soạn, đến chiều tối thì kéo nhau đi chơi ở một hội chợ xiếc.  

Tiếng người ồn ào náo nhiệt, phía chân trời ngập tràn các tia sáng quanh co, loang ra một bức tranh sơn dầu đậm nét đầy màu sắc.  

Hội chợ được tổ chức trên bãi cỏ rộng ở giữa khoảng đất phẳng trong công viên Giang Tâm, những dãy lều trắng được trang trí bằng những dây đèn màu ấm, ngay cổng vào là một chiếc ô tô mở cốp phía sau chất đầy các loại đồ uống, trên bảng đen có ghi: Đổi vé vào cửa nhận một ly bia sữa.

Trên bãi cỏ phía trước có dựng một sân khấu nhỏ, nhân viên đang chỉnh đèn.  

Lại gần mới thấy, trên mặt mỗi người bán hàng đều được vẽ họa tiết bằng thuốc màu. Vẽ thành những khuôn mặt xiếc phóng đại mà sinh động, thậm chí trang phục cũng rất cổ điển tinh tế.  

Tiểu B và tiểu C thích thú đi lại giữa các quầy hàng bán trang sức cổ điển.

Ban đầu tiểu A còn đi cùng Chu Chanh vòng quanh hội chợ, nhưng giữa chừng bắt gặp một du khách dắt theo chú chó Shiba, thế là cô bạn lập tức đứng khựng lại không chịu đi nữa, chạy tới vuốt ve chó.  

Chu Chanh cầm trong tay một chai rượu mơ xanh, nửa chiếc bánh kem ăn vừa khoe khoang hồi tối lúc này đã bắt đầu “phản công” làm cô thấy ngán tận cổ.  

Cô bước chậm lại, vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh. Thấy một cửa hàng hoa khá vắng khách, vậy là cô bước tới mua bốn bông hoa hướng dương nhỏ, định lát nữa chia cho mỗi đứa một bông.  

Chẳng mấy chốc, ráng chiều khắp trời dần dần tắt, bầu trời chuyển tối, những dây đèn trên lều cũng bắt đầu nhấp nháy, trải dài như một dải ngân hà chuyển động.  

Chu Chanh ôm hoa, sau đó bất chợt bị chiếc lều xiếc độc đáo thu hút.  

Chiếc lều được vẽ đầy những hình ngệch ngoạc rực rỡ mà kỳ lạ. Trước cửa treo một con búp bê vừa kỳ quái vừa đáng yêu, đầu đội mũ chú hề của gánh xiếc, khuôn mặt sơn trắng toát, nụ cười trông rất kỳ dị.  

Trước lều có dựng một chiếc bảng đen: Xem Tarot – Chuyên mục tình yêu. 

Cô chưa từng thử xem Tarot bao giờ, nên tò mò ghé lại gần. Rồi cô nhận ra bên trong đã có khách rồi.  

Một chàng trai ngồi quay lưng lại phía cửa ra vào, trên chiếc bàn dài phủ khăn nỉ, bày biện nến, sách về các chòm sao, quả cầu bói toán các kiểu. Chủ quầy ngồi đối diện trông cũng trạc tuổi cô, trang điểm nhẹ nhàng thanh thoát, giọng nói rất dịu dàng. 

“Có thể rút bài rồi…”  

Chu Chanh lập tức lui ra, đèn sân khấu cách đó không xa sáng rực lên, màn biểu diễn của ban nhạc sắp bắt đầu.  

Cô cúi đầu nhắn vào nhóm chat: “Mấy cậu đang ở đâu đấy?”  

Vừa bước ra ngoài được mấy bước, một bóng đen phủ xuống trước mặt cô. Cô bị một nam sinh chặn lại: “Người đẹp, quét mã thêm WeChat sẽ tặng đèn lồng giấy miễn phí đó!”  

Để cổ vũ cô bạn gái làm thầy xem tarot nghiệp dư, thằng Lưu lôi cả phòng ký túc đến xem bói đường tình duyên.  

May rủi bài người khác rút thế nào thì không rõ, nhưng bài của Tống Uẩn rút lại chẳng ra gì: The Fool ngược, lá Judgement, lá The Tower.

Thầy tarot thao thao bất tuyệt một tràng: “The Tower tượng trưng cho sự thay đổi, phá hủy rồi tái sinh, giải thoát hoặc tìm đường sống trong cõi chết. Những thay đổi bất ngờ hoặc đả kích có thể khiến trạng thái hiện tại sụp đổ…”  

“Lá Judgement đại diện cho ý thức rõ ràng của bạn đã nhận được sự khơi dậy, bạn đang đứng trước ngã rẽ và cần đưa ra quyết định. Ý nghĩa sứ giả linh hồn tương ứng với sự phá hủy của Tháp Babel, quyết định của bạn sẽ định đoạt mối quan hệ này có tan vỡ hay không…” 

“The Fool biểu thị sự lạc quan, bạo dạn, dũng cảm hồn nhiên và yêu tự do, yêu mạo hiểm, là người theo chủ nghĩa lạc quan, hệt gió vậy. Nhưng khi xuất hiện ở vị trí ngược, nó có thể là dấu hiệu cần phải đặc biệt cẩn thận…”  

Cuối cùng, thầy tarot kết luận: “Tốt nhất sắp tới hãy cẩn thận đưa ra quyết định, đừng hành xử theo cảm tính nhé.”  

Tống Uẩn chẳng mấy quan tâm đến mấy thứ này, nghe xong rồi bỏ qua.  

Vén rèm bước ra ngoài, đang định hỏi hai người kia đang ở đâu thì bước chân cậu bỗng khựng lại, ánh mắt dừng trên người cô gái ở cách đó không xa.  

Nữ sinh cách đó tầm mười bước mặc một chiếc áo khoác len màu hồng trắng, viền lông trắng mềm mại quanh ống tay áo. Đôi chân dưới lớp quần jean thon dài mà thẳng tắp.  

Trong lòng cô là một bó hướng dương nhỏ, trên tay cầm chiếc đèn lồng hoa giấy hình cầu. Cô đang giơ điện thoại lên quét mã WeChat của cậu trai đối diện. Khóe môi cô hơi mỉm cười, đôi mắt cong cong, ngẩng đầu nói gì đó, rồi đưa tay chỉ về phía sau… vừa khéo bắt gặp ánh mắt của cậu.  

Cô ngẩn ra, đôi mắt từ từ mở to.  

Câu nói của thầy tarot bói bỗng vang lên rõ ràng trong đầu cậu từng chữ một: “Về đường tình duyên, The Fool ngược có một dấu hiệu cần cực kỳ cảnh giác: đối phương rất có thể là “bà hoàng biển cả không chịu trói buộc” đấy nhé.”  

Tống Uẩn: “…”  

****

Lời của tác giả

Chu Chanh: Là do Tarot hại tôi!”

(Mấy lá bài Tarot tôi tra linh tinh rồi viết bừa đấy, tất cả chỉ vì tình yêu thôi.)  

P/S:

Mấy ông bạn cùng phòng ABC Lưu, Quan, Trương sẽ không có tên tuổi đâu.  

Ông anh họ này nhặt được món hời lớn đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK