• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ phim kết thúc, Chu Chanh khóc như mưa, cô lấy giấy vừa lau nước mắt vừa quay sang định nói chuyện với Tống Uẩn. Nhưng ai ngờ lại thấy cậu đang dùng tay trái bóp vai, ngửa cổ ra sau xoay xoay như vừa tỉnh giấc.  

Nước mắt cô không rơi ra nổi nữa: “Cậu ngủ từ lúc nào thế?”  

Tống Uẩn đứng dậy đi ra ngoài: “Không biết, chắc đoạn họ dầm mưa.”  

“Thế thì cậu ngủ ít nhất một tiếng rưỡi rồi, lỗ to rồi đấy.”  

Ra khỏi rạp, cả nhóm bắt xe buýt về trường.  

Gần chín giờ, trên xe chỉ có hai hành khách, chỗ trống còn rất nhiều.  

Tống Uẩn đi thẳng đến hàng ghế cuối gần cửa xe, ánh mắt từ xa chạm vào ánh mắt Chu Chanh đang quẹt thẻ. Hệt như nhìn thấu ý định của cô, không biết cậu lấy mũ lưỡi trai từ đâu ra, sau đó trịnh trọng đặt lên chỗ trống bên cạnh mình.  

Chu Chanh: “…” Không đến mức đó chứ.  

Cuối cùng cô kéo tiểu A ngồi xuống hàng ghế cuối cùng chỗ ngay trên bánh xe, rồi cứ thế nhìn chằm chằm vào sau gáy của Tống Uẩn, suốt cả chặng đường bị xóc nảy liên tục.  

Cửa hông ký túc xá nam ở ngay điểm dừng tiếp theo. Thấy đèn giao thông trước mặt, Chu Chanh đưa tay chọc vào vai Tống Uẩn: “Bạn này, chúng ta cũng đã có mối quan hệ xem phim cùng nhau rồi mà, có cơ hội nào nâng tầm tình bạn từ Alipay thăng cấp lên WeChat chẳng hạn không?”  

Tống Uẩn đứng dậy bước đến cạnh cửa xe, khẽ nghiêng đầu.  

Ánh đèn màu từ các cửa hàng bên ngoài xe phủ lên mặt cậu một lớp hiệu ứng mờ ảo, khiến người ta không nhìn rõ được biểu cảm.  

Sau vài giây im lặng, cậu đáp: “Để tôi cân nhắc.”  

“Khắt khe ghê.” Chu Chanh chống cằm lên lưng ghế trước, thở dài: “Trong lúc cậu đang “check thông tin”, chẳng lẽ để tôi độc diễn một mình trên Alipay hả?”  

Tống Uẩn: “Một tin nhắn cũng tính là độc diễn?”  

Chu Chanh “ồ” một tiếng: “Đúng là đọc rồi không trả lời này.”  

“…”

Cho đến khi xe buýt khuất sau góc đường, bạn cùng phòng – thằng Trương, người hóa thành nền phụ suốt cả chặng, mới gãi đầu nói: “Đây có phải là cái gọi là ‘rào cản mập mờ’ trong truyền thuyết không? Tao thấy hai người bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy chúng ta.”  

“Ngay cả hồi thằng Lưu đang lúc yêu điên cuồng nhất thì tao cũng không cảm thấy mình tàng hình đến mức độ này.” Thằng Quan quay sang nhìn thằng Lưu: “Mày thua rồi.”  

Thằng Lưu – người tự cho rằng hiểu rõ nội tình – bày ra vẻ mặt bí hiểm khó dò: “Bọn mày thì hiểu cái quái gì.”  

Về đến ký túc, thằng Lưu kéo Tống Uẩn xuống phòng giặt đồ ngay lập tức.  

“Thế có phải Chu Chanh là cô gái đã phũ phàng đá mày hồi năm hai không?”  

“Ừm.”  

Chẳng trách, hồi học kỳ hai năm nhất chưa được bao lâu, Tống Uẩn đã chạy qua khu đông học vài buổi sinh hoạt Đảng. Sau khi quay về, cậu đột nhiên trở thành “con mọt điện thoại”, cuối học kỳ còn công khai đã thoát ế. Nhưng chưa kịp để mọi người hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau kỳ nghỉ đông, cậu lại bị chia tay…  

Cả quá trình yêu đương là một câu chuyện đầy thăng trầm và tràn ngập sự hồi hộp.  

Nhưng hai người đã chia tay thế nào thì chẳng ai rõ.  

“Thế giờ thỏa mãn tí tò mò của tao đi, hồi đó vì sao Chu Chanh chia tay mày?”  

Hiện tại Tống Uẩn đã có thể bình thản nhắc đến chuyện này: “À, cô ấy bảo bà ngoại cô ấy nhờ đại sư tính cho một quẻ, đại sư nói bát tự của cô ấy với cung Thiên Bình không hợp, nếu bên nhau sẽ gặp tai ương đẫm máu.”  

Thằng Lưu chậm rãi đánh một dấu chấm hỏi: “?”  

Cậu ta há hốc miệng, định nói gì đó lại không biết phải nói sao, rồi ngậm miệng lại.  

Sau mười giây tiêu hóa thông tin, cậu ta tìm lại được giọng nói của mình: “Cái gì cơ? Mày thế mà cũng tin à?”  

Tống Uẩn liếc cậu ta: “Nếu cô ấy nói thật, tao đương nhiên tôn trọng tín ngưỡng mà tao còn chẳng biết thuộc giáo phái nào của nhà cô ấy. Còn nếu cô ấy bịa…” Cậu nhếch môi: “Đến cả chuyện xằng bậy như này mà cô ấy cũng nói ra được, vậy quyết tâm chia tay chẳng phải rõ rành rành đấy sao?”  

Hơn nữa, với cái đầu óc quanh co như đường núi của Chu Chanh, xác suất chuyện mê tín phong kiến này là thật cũng phải chiếm mười phần trăm.  

Thằng Lưu bó tay, bất kể là Chu Chanh hay Tống Uẩn, yêu đương như hai người này còn thua xa trò chơi đóng vai của bọn trẻ mẫu giáo.  

Cậu ta hiến kế cho Tống Uẩn: “Thế mày cứ nhắn hết mọi chuyện qua WeChat cho cậu ấy đi. Hoặc là không vượt qua được rào cản bát tự, hai người vẫn phải chia tay. Hoặc là cậu ấy bị quả boomerang này ‘đâm’ cho nhát, có lẽ sau này sẽ tránh mặt mày luôn.”  

Cậu ta xoa cằm, càng nghĩ càng thấy thú vị: “Mày mau thẳng thắn nói luôn đi, tao muốn xem biểu cảm của Chu Chanh lắm rồi…”  

Không ai trả lời. Cậu ta quay đầu lại, thấy Tống Uẩn đang dựa vào máy giặt nghịch điện thoại.  

Trên màn hình rõ ràng là giao diện trò chuyện Alipay, giờ đây giao diện ấy đã bị người bên kia biến thành WeChat, còn kèm cả sticker.  

Chu Chanh: [Tôi về ký túc rồi nha. (hình ảnh)(hình ảnh)]

Tống Uẩn chờ đúng một phút, sau đó chậm rãi gõ chữ: [Biết rồi.] 

Thằng Lưu: “…”  

Tống Uẩn ngẩng đầu lên: “Gì?”  

Thằng Lưu chậm rãi lắc đầu: “Tao hiểu cái mẹ.”  

“…?”  

*

Thằng Lưu có dự cảm, đời sống tình cảm của Tống Uẩn có lẽ sẽ trở thành nguồn vui lớn nhất của cậu ta trong học kỳ này.  

Sáng sớm hôm ấy, cậu ta vừa gọi điện thoại với bạn gái xong thì đã báo ngay với Tống Uẩn: “Không phải lần trước Chu Chanh đưa cái đèn giấy đó cho Tiểu Y sao? Cậu ấy và Tiểu Y kết bạn WeChat rồi. Sau đó! Tối qua! Cậu ấy hỏi Tiểu Y xin thời khóa biểu của tao!”  

Tống Uẩn “ừ” một tiếng, nhét bàn chải đánh răng điện vào miệng.  

“Cậu ấy chắc chắn sẽ không đến tiết tự chọn, vì chưa chắc chúng ta chọn cùng môn. Tiết thứ hai buổi sáng là chuyên ngành, cậu ấy nhất định sẽ đến tìm mày!”  

Tống Uẩn lim dim đánh răng xong, cậu hắt nước lạnh lên mặt, đáp: “Cô ấy sẽ không đến đâu.” 

Thằng Lưu: “Sao mày chắc chắn thế? Buổi sáng Chu Chanh cũng có tiết à?”

Tống Uẩn lau khô mặt, liếc nhìn cậu ta: “Nói suông, bày trò, hiểu chưa?”  

Thằng Lưu không hiểu. Hồi cấp ba, cậu ta và Tiểu Y ngồi cùng bàn, rồi cứ thế tự nhiên yêu nhau, chưa từng phải dùng đến ba mươi sáu kế yêu đương trong truyền thuyết.  

Tống Uẩn thì khác. Cậu từng đóng học phí cho khóa “tán tỉnh cưa cẩm” của Chu Chanh rồi, nên ít nhiều cũng biết mấy kỹ thuật cưa cẩm nho nhỏ của cô.  

Cô nàng tự nhiên thông qua Tiểu Y và thằng Lưu để truyền đạt thông tin cô sẽ đến học chung. Thế nên trong mỗi tiết học mà có khả năng Chu Chanh sẽ xuất hiện, cậu đều không thể không nghĩ đến cô, sau đó tự hỏi liệu cô có tới không, tiết nào cô sẽ đến.  

Thậm chí Chu Chanh còn không cần lộ mặt mà đã khiến trái tim cậu bị kéo căng, thấp thỏm không yên rồi.

Quả nhiên, suốt hơn một tuần sau đó, Chu Chanh không lộ mặt.  

Tống Uẩn vốn đã chuẩn bị tâm lý từ trước nên không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại thằng Lưu thì bị tra tấn đến mức gầy rộc, cậu ta vò đầu bứt tai bực bội: “Cô gái này không ổn tí nào! Người ta còn biết mỗi sáng mang bữa sáng để tạo cảm giác hiện diện, cậu ấy thì lúc xuất hiện lúc không kiểu này, thế làm sao mà cưa được trai?”  

Lúc này, một bạn học ngồi ở cạnh hành lang đi tới mượn dây sạc, ánh mắt quét qua khuôn mặt Tống Uẩn, sau đó “ơ” một tiếng: “Tống Uẩn, dạo này sao cậu không đeo kính nữa thế?”  

Tống Uẩn khựng lại, đưa dây sạc cho cậu ta: “Đổi sang kính áp tròng rồi.”

“À à, tôi thấy kính áp tròng phiền lắm, chỉ khi nào hẹn hò mới đeo thôi.” Bạn học cười cảm ơn, rồi quay về chỗ ngồi.  

Thằng Lưu nhìn chằm chằm mắt Tống Uẩn. Hiếm lắm Tống Uẩn mới không thoải mái như này, cậu nhẹ ho khan một tiếng, đẩy mặt cậu ta ra, giấu đầu hở đuôi: “Gọng kính nặng quá thôi.”  

“Chờ lần sau gặp Chu Chanh, nhất định tao phải tìm cậu ấy để đăng ký học mới được.” Quá cao thủ, quá đỉnh nóc.

Vì chuyện này mà hôm sau khi ra ngoài, Tống Uẩn lại đeo kính trở lại.  

Kết quả, vừa bước vào lớp, cậu đã thấy ngay mấy nam sinh quen thuộc ở hàng ghế sau nhiệt tình vẫy tay mình: “Tống Uẩn! Đây này! Bạn trên Alipay của cậu ngồi đây này!”  

Bước chân Tống Uẩn dừng lại, quả nhiên cậu thấy một cái đầu ló ra ở sau mấy nam sinh. Tay phải cô chống má, vẫy nhẹ vài cái như xúc tu: “Chào buổi sáng~”  

Không hiểu sao, Tống Uẩn lại cảm giác tim mình như bị lông vũ khẽ lướt qua, ngứa ngáy khó chịu.  

Cậu cụp mắt, bước đến chỗ cô rồi để balo xuống, cố giữ giọng bình thản: “Cậu đến đây làm gì?”  

Chu Chanh mở to mắt, tỉnh bơ nói dối: “Nghe nói tiết của thầy Tiết thú vị lắm, nên tôi mới tới xem thử.”  

“Ồ.”  

Mấy người bạn cùng phòng ngầm trao đổi ánh mắt mờ ám, xô đẩy nhau ngồi xuống bên cạnh Tống Uẩn.  

Thằng Lưu chạm phải ánh mắt của Chu Chanh, thế là cậu ta lập tức tôn kính vẫy tay chào.

Hôm nay Tống Uẩn mặc một chiếc áo khoác màu be nhạt, nên cũng trung hoà không ít khí chất lạnh lùng vốn có, thế là Chu Chanh bị hớp hồn luôn. Cộng thêm chiếc kính nửa gọng màu đen hôm nay cậu đeo là lần đầu tiên cô nhìn thấy nữa, cảm giác thật là khác biệt.  

Chu Chanh chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu, rồi cô bỗng ngập ngừng nói: “Tôi thấy cậu đeo kính trông…”  

Trái tim Tống Uẩn khẽ nhảy lên, ánh mắt cậu đối diện với ánh mắt cô.

Hồi năm nhất, cậu đeo kính gọng đen kín, học kỳ trước chơi bóng bị ngã hỏng thì mới đổi sang kính này.  

Cô… nhận ra sao?  

Thế nhưng cuối cùng cậu chỉ nghe Chu Chanh từ tốn nói hết câu: “… Đẹp trai quá trời!” Vừa trí thức vừa cấm dục, trời ơi, gu thẩm mỹ của cô đúng là đỉnh cao!  

Tống Uẩn: “…” Cậu đang mong đợi cái quái gì thế này.  

Thấy sắc mặt Tống Uẩn trầm xuống, Chu Chanh tưởng cậu là kiểu nam sinh không thích bị người khác chú ý đến ngoại hình, cô bèn đổi chủ đề: “Cậu đã ăn sáng chưa?”  

Dựa theo tính cách của Tống Uẩn, từ chối thiện ý là điều đương nhiên, sau đó cô có thể dùng chiêu nói suông quen thuộc “Ồ tiếc quá, tôi còn định chuẩn bị bữa sáng cho cậu mà. Lần sau phải để tôi mang đấy nhé.”  

Tống Uẩn gần như có thể tưởng tượng được giọng điệu của cô khi nói câu này, vì thế cậu ngả người ra lưng ghế, nhìn cô rồi đáp: “Chưa.”  

Câu nói sắp thốt ra bị nghẹn lại, Chu Chanh luống cuống lục trong túi lúc lâu, cuối cùng lấy ra hai viên kẹo sữa: “Ăn tạm lót dạ nha.”  

Thằng Lưu đang âm thầm nghe lén ở bên cạnh không nhịn được mà phì cười.  

Thật kỳ lạ, những mưu mẹo cưa cẩm bất bại của Chu Chanh cứ gặp Tống Uẩn là lại trật lất, nhưng càng thất bại, cô lại càng hăng hái hơn.  

Suốt chín mươi phút tiếp theo, Chu Chanh im lặng nghe giảng. Dù chẳng hiểu chữ nào nhưng cô vẫn tranh thủ viết vẽ trên giấy để chỉnh sửa kế hoạch tác chiến.  

Nửa sau buổi học hơi khó chịu. Vài lần cô quay sang nhìn Tống Uẩn, nhưng thấy cậu chăm chú nghe giảng thì cô lại không dám quấy rầy, thế là cô lôi điện thoại ra chơi game.  

Trước khi tan học, thầy giáo giao một bài tập thực hành thực tiễn thú vị, rồi đúng giờ kết thúc buổi học.  

Chu Chanh thở phào nhẹ nhõm, nhét lại giấy bút “làm màu” vào túi.  

Nam sinh phía sau thò đầu ra: “Thực hành lần này có vẻ thú vị, hay hai phòng mình ghép nhóm đi? Vẫn như cũ, Tống Uẩn làm nhóm trưởng nhé?”  

Tống Uẩn chưa nghe hết nội dung bài thực hành, cậu thẳng thừng từ chối: “Không làm, các cậu tự lập nhóm đi.”  

Nam sinh thất vọng rụt đầu lại. Khó hiểu nhỉ, sao lần này Tống Uẩn lại không hứng thú với bài tập của thầy Tiết thế.  

Chu Chanh hoàn toàn không để ý đến chuyện này, cô đã thu dọn xong balo từ tám hoánh, đôi mắt long lanh sáng rực rỡ: “Các cậu định đi đâu ăn đây? Ngoài cổng trường hay trong căng tin?”  

Tống Uẩn đáp: “Căng tin.”  

“Tôi cũng đi.”  

Thằng Trịnh và thằng Quan dù cũng ăn ở căng tin nhưng rất biết ý mà chuồn mất. Thằng Lưu thì không muốn làm bóng đèn, nhưng cậu ta không nhịn được, thế là mặt dày đi theo sau hai người bọn họ vào căng tin.  

Trên đường đi, Chu Chanh không cố ý bắt chuyện, cô chỉ lặng lẽ giữ một khoảng cách vừa phải. Tống Uẩn mấy lần phải quay đầu kiểm tra xem cô có bị lạc trong đám đông không.  

Cuối cùng họ chọn tầng ba ăn lẩu Malatang. Sau khi lấy phiếu số, cả nhóm tìm một bàn trống ngồi đợi.  

Căng tin số một gần ký túc xá nam hơn, nên Chu Chanh rất ít khi đến. Cô tò mò đánh giá biển hiệu một lượt rồi hỏi: “Bình thường các cậu cũng ăn ở đây hả?”  

Thằng Lưu đáp: “Bình thường hay gọi đồ ngoài. Dạo này tiết kiệm để ăn tiệc sinh nhật nên tém tém chút.”  

“Hả? Trong ký túc xá các cậu có người sắp sinh nhật hả?”  

Mặc cho ánh mắt cảnh cáo của Tống Uẩn, thằng Lưu giơ ngón tay cái chỉ vào cậu: “Nó, tháng sau sinh nhật.”  

Tống Uẩn: “…”  

Chu Chanh bất ngờ, còn chưa kịp nói gì thì thằng Lưu đã sợ thiên hạ không loạn mà bổ sung: “Đúng đấy, nó cung Thiên Bình đấy.”  

Tống Uẩn: “…”  

Chu Chanh chớp mắt: “Thế mà cậu lại là Thiên Bình à.”

Tống Uẩn siết chặt phiếu số trong tay, cụp mắt khẽ “ừm” một tiếng.  

Tới rồi đấy.  

Chu Chanh im lặng một lát, sau đó chắp hai tay lại: “Tôi là Bạch Dương! Bà ngoại tôi nói tôi và Thiên Bình là hợp nhau nhất!”  

Tống Uẩn: “…”  

***

Lời của tác giả:

Chu Chanh – đang quẩy điên cuồng trên bãi mìn (chẳng hiểu chuyện gì): Sao anh lại không vui nữa thế? Chẳng lẽ em nói thẳng quá à? 

Thằng Lưu giờ phút này tràn đầy cảm thông, cả với Tống Uẩn lẫn Chu Chanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK