Chu Chanh nhạy bén nhận ra bầu không khí có gì đó không ổn, cô lập tức đổi giọng: “Thực ra tôi cũng không quá tin mấy cái chuyện mê tín phong kiến này đâu. Kiểu chuyện này là ‘tin thì có, không tin thì thôi’ ấy mà…”
Tống Uẩn: “Xin cậu im miệng giùm cái.”
“Được thôi.”
Tiếng gọi của cô bán hàng ở quầy lẩu Malatang vang lên, Tống Uẩn cầm lấy phiếu số của hai người rồi đứng dậy rời bàn.
Chu Chanh nhìn theo bóng dáng cậu đang nghiêng mình lách qua đám đông, sau đó cô ngả người về phía thằng Lưu: “Sao tôi cứ cảm giác mình vừa dẫm phải “mìn” của cậu ấy thế nhỉ?”
Thằng Lưu thầm nghĩ: Cậu khách sáo quá rồi. Cậu đã quẩy trên bãi mìn cả tháng nay đấy, đến cái lô cốt cũng bị cậu làm nổ tung oành oành kia kìa.
Cậu ta hạ thấp giọng: “Bạn gái cũ của nó là cung Bạch Dương đấy.”
“Ơ.” Chu Chanh hơi trợn tròn mắt: “Thế thì oan cho tôi quá, tôi có phải bạn gái cũ của cậu ấy đâu.”
Thằng Lưu: “…” Ờ, đúng ha.
“Bạn gái cũ của cậu ấy đẹp không?”
Ánh mắt thằng Lưu lướt qua khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ của cô, sau đó gật đầu: “Rất đẹp.”
Chu Chanh lại hỏi: “Thế so với tôi thì sao?”
Thằng Lưu ngập ngừng: “Chuyện này… không thể so được.”
Còn có chuyện như vậy nữa hả.
Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, Thiên Bình mà, mắt thẩm mỹ cao chút cũng là chuyện bình thường.
Hai người chưa kịp nói thêm mấy câu về đề tài bạn gái cũ của Tống Uẩn thì cậu đã bê khay đồ ăn quay lại. Vẻ mặt cậu khá bình thản, trông hệt như đã điều chỉnh được tâm trạng.
*
Kế hoạch đi học cùng Tống Uẩn của Chu Chanh chưa thực hiện được hai tuần thì đã tuyên bố phá sản.
Không hẳn là cô bỏ dở giữa chừng, mà chỉ đơn giản là vì mấy môn chuyên ngành của mấy người Tống Uẩn quá khó, khó hiểu hơn cả thiên thư. Cô ngồi đó ngoài việc lãng phí thời gian quý báu ra thì còn tự biến mình thành một sinh vật đơn bào ngốc nghếch, quanh đi quẩn lại chỉ nói được ba câu: “Hả?” “Ý cậu ấy là gì vậy?” “Cậu ấy nói tiếng Trung à?”
Thiểu năng quá trời quá đất luôn.
Quả nhiên con gái vẫn nên toả ra sức hút ở lĩnh vực mình giỏi thì hơn.
Vậy nên Chu Chanh quyết định đăng ký thi một chứng chỉ ngoại ngữ hiếm. Thời gian ôn thi gấp gáp, cô dồn toàn bộ tâm sức vào việc học.
Nhưng tất nhiên, danh bạn tốt trên Alipay vẫn phải duy trì.
Sáng sớm hôm đó, thằng Lưu vừa ngậm bánh bao vừa đi qua khu giảng đường, sau đó tìm một góc sân thượng để gọi điện cho Tiểu Y. Đột nhiên cậu ta thấy Chu Chanh ở trong nhóm nữ sinh khoa Ngoại ngữ đang học bài từ tờ mờ sáng – cô gái trang điểm từ 6 giờ sáng ngồi trên sân thượng bé bé chăm chú học, đúng là không thể làm ngơ được.
Thằng Lưu rẽ bước, tiến lại gần cô: “Siêng thế cơ à?”
Chu Chanh học được nửa, ngẩng đầu lên thì thấy cậu ta. Cô vui vẻ chào hỏi: “Chào buổi sáng!”
Nói xong, cô theo phản xạ liếc mắt nhìn ra sau lưng cậu ta hai lần.
Thằng Lưu hiểu ngay: “Tống Uẩn không có ở trường đâu, hôm qua nó bị thầy hướng dẫn gọi đi học riêng rồi.”
Chu Chanh thản nhiên như không, cô chẳng hề ngại ngùng: “À, hai ngày nay cậu ấy chẳng để ý tôi gì.”
Nếu là hơn một tháng trước, thằng Lưu chắc chắn đã nghĩ hai người họ đường ai nấy đi rồi. Nhưng sau khi trải qua mọi cảnh tượng huyền thoại, thằng Lưu đã trưởng thành hơn nhiều.
Cậu ta không còn bất kỳ nghi ngờ nào về bản lĩnh “lạt mềm buộc chặt” hay “biết co biết ruỗi” của Chu Chanh nữa. Thậm chí cậu ta còn khiêm tốn xin chỉ bảo: “Cô giáo Chu này, cô giáo Chu có tính mở lớp dạy yêu đương không?”
Chu Chanh mím môi cười, lắc đầu: “Khóa học này của tôi là một kèm một riêng biệt cơ.”
Ý là chỉ mỗi Tống Uẩn mới bị chiếm hời thôi, đáng thương cho Tống Uẩn, một môn mà phải học đến hai lần.
Thằng Lưu chân thành khuyên nhủ: “Đừng nuôi thả quá. Tống Uẩn của chúng tôi cũng được săn đón lắm đó. Cậu biến mất hơn một tuần thôi, mà người theo dõi lịch học kế nhiệm cậu đã có luôn rồi đấy.”
“Ồ, thế không phải rất bình thường sao. Nếu cậu ấy mà bị người ghét chó chê, thì chẳng phải gu của tôi có vấn đề lớn à?”
Thằng Lưu không tin: “Cậu thật sự không có xíu cảm giác nguy cơ nào hả?”
Chu Chanh dừng lại, rồi nhấc váy nhảy xuống khỏi bậc thềm: “Được rồi, hôm nào rảnh dạy cậu vài chiêu.”
*
Tối hôm đó, người mất tích Chu Chanh lại xuất hiện trước mặt Tống Uẩn.
Cậu đang chơi bóng rổ với đám bạn, Chu Chanh cũng chẳng lên tiếng chào hỏi, cô tìm hàng ghế cuối cùng trên khán đài rồi ngồi xuống, sau đó lấy điện thoại ra vừa lẩm bẩm vừa luyện đề thi.
Khi Tống Uẩn chuyền bóng thì vô tình liếc ra bên sân, cậu thấy cô. Chu Chanh mặc chiếc áo khoác dài màu đỏ rượu, từ cách đó mười mét đã nổi bần bật trong đám đông.
Ánh đèn vàng nhạt ở cạnh sân chiếu xuống người cô, đường nét góc nghiêng cúi xuống dịu dàng mà thanh thoát. Cô như bị tách biệt khỏi tất cả xung quanh, trở thành trung tâm của thế giới.
Chưa đầy mấy phút sau, Tống Uẩn vì lơ đãng mà bị đẩy ra khỏi sân.
Trên mặt đất trước mặt Chu Chanh xuất hiện một chiếc bóng cao lớn. Cô ngước lên, ngạc nhiên nhìn về phía sân: “Cậu không chơi nữa à?”
“Ừm.” Tống Uẩn trầm giọng đáp, ngồi xuống cách cô một chỗ, sau đó với lấy chai nước dưới ghế rồi ngửa cổ uống hết nửa chai.
Chu Chanh nhìn chằm chằm vào yết hầu đang chuyển động của cậu hai giây, rồi đột ngột hỏi: “Không gặp nhau tám ngày rồi, cậu có nhớ tôi tẹo nào không?”
“Cú đánh” thẳng chẳng hề báo trước khiến Tống Uẩn không kịp trở tay. Tay cậu run run suýt nữa làm đổ cả nửa chai nước lên người.
Tống Uẩn đưa mu bàn tay lau cằm, con ngươi đen láy thâm trầm nhìn cô cảnh cáo: “Chu Chanh.”
“Tôi nghe nói có đàn em xinh đẹp tươi tắn khóa dưới đang theo đuổi cậu.” Cô chống cằm, làm ra vẻ thở dài: “Nghe bảo thành tích môn tự nhiên của người ta đỉnh lắm, tính tình lại hoạt bát cởi mở, còn biết mang bữa sáng cho cậu mỗi ngày nữa.”
Cô nheo mắt nhìn cậu một lượt, nói: “Sắc mặt cậu hình như tốt lên nhiều rồi đấy nhỉ.”
Thằng Lưu đúng là tên hai mặt. Tống Uẩn nhếch môi: “Hâm mộ làm gì, đàn anh đàn em theo đuổi cậu cũng đâu có ít.”
Chu Chanh ngẫm nghĩ một lát: “Cũng đúng. Hai ta đều quá xuất sắc mà.”
Nói xong, cô còn dài giọng thở ra một hơi.
“…”
Kỳ thi của Chu Chanh diễn ra vào cuối tuần tới, đúng là cô chỉ “ngoi” lên khỏi biển đề xíu thôi.
Cô đưa điện thoại cho Tống Uẩn: “Thầy bảo thói quen cứ nhìn chằm chằm văn bản rồi mới dịch trôi chảy được của tôi không ổn. Cậu đọc câu hỏi giúp tôi đi, hôm nay tôi ôn phần câu đơn.”
Tống Uẩn nhận lấy. Cậu phát hiện Chu Chanh đã chụp màn hình câu hỏi rồi sắp xếp vào trong album. Album lại được chia thành các nhóm lớn như kinh tế, chính trị, nhân văn. Lật một trang là một câu.
Tống Uẩn mở một ảnh lớn, nhìn lướt qua thôi mà cậu cũng cảm thấy câu này rất khó rồi.
Cậu trầm giọng đọc lên: “Tôi muốn sớm tổ chức một cuộc họp kế hoạch cho đợt mua sắm lần này, yêu cầu các trưởng phòng tổng hợp phương án và báo cáo tiến độ từng mục. Mỗi người chỉ có 15 phút, xin hãy nhanh chóng sắp xếp thời gian hợp lý.”
Quả nhiên, Chu Chanh phải nghiền ngẫm trong đầu mất hơn nửa phút, cô lướt qua bản tiếng Trung và bản gốc một lượt, sau đó mới từ từ dịch ra.
Trang giấy lật qua, Chu Chanh suy nghĩ thêm lát, lúc trả lời câu hỏi cô vẫn còn hơi vấp.
Tống Uẩn không có năng khiếu ngôn ngữ nên không thể đánh giá trình độ tiếng Pháp của cô, cậu chỉ trực quan cảm thấy cách cô phát âm rất hay.
Làm được năm sáu câu, Chu Chanh nói: “Tôi muốn luyện xen kẽ các dạng bài, giờ chuyển sang phần văn học nhé.”
Tống Uẩn thoát ra, sau đó tìm đến mục văn học. Nhưng vừa mở hình ảnh đầu tiên, cậu đã sững người.
Chu Chanh nghiêng đầu thúc giục: “Đọc đi chứ.”
Tống Uẩn không đọc nổi.
Trên ảnh nền trắng chữ đen viết: “Sớm xem trời biếc, chiều nhìn mây, đi thương bóng dáng, ngồi chẳng nguôi.”
Tống Uẩn ngước lên nhìn cô, nhất thời không đoán được liệu đây có phải một phần “chiêu trò” của cô hay không.
Thấy cậu không đọc, Chu Chanh thò đầu lại nhìn. Sau đó cô “à” một tiếng rồi thốt ngay ra một câu ngắn gọn.
Thái độ của cô nghiêm túc, đơn thuần như đang giải thích học thuật. Tống Uẩn hơi hoài nghi, cậu hỏi: “Ngắn vậy thôi à?”
“Đúng rồi, dịch ý thôi mà.” Đôi mắt đen láy của Chu Chanh dừng trên gương mặt cậu, cô chậm rãi nhắc lại: “Tu me manques.”
Trên sân bóng có ai đó vừa ghi bàn. Dù trong tiếng ồn reo hò ào náo nhiệt, nhưng Tống Uẩn chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.
“Em nhớ anh.” Cô nói vậy.
*
Cuối cùng bầu không khí mập mờ, đẹp đẽ ấy bị một cuộc gọi phá tan.
Chu Chanh liếc nhìn màn hình điện thoại, cô đặt túi xuống rồi chạy vội ra khỏi sân bóng: “Mẹ ạ…”
Tống Uẩn ngồi nguyên tại chỗ ngửa đầu uống cạn nửa chai nước còn lại. Vì hơi thở không ổn định mà cậu bị sặc một ngụm.
Nam sinh ngồi hàng ghế đầu trong giờ nghỉ giữa trận nghe thấy tiếng của cậu thì ho khẽ, quay lại hỏi: “Ê, không sao chứ? Sao cậu lại chạy ra phía sau thế?”
Tống Uẩn lắc đầu, giọng hơi khàn: “Đưa tôi thêm chai nước.”
“Ò, bắt lấy này.”
Chiếc chai bay theo đường parabol, đáp chính xác vào tay cậu.
Tống Uẩn vặn nắp, từ từ uống vài ngụm. Nước lạnh trôi xuống cổ họng dần dập tắt hơi nóng bốc lên trong lồng ngực.
Chiêu trò của cô ngày càng biến hóa khôn lường, mối tình online xa cách vừa vội vàng vừa trẻ con năm ngoái đúng là đã kìm hãm tài năng của cô.
…
Bên ngoài hàng rào cách một hàng cây xanh, Chu Chanh đứng trên mép vỉa hè, kiên nhẫn nghe lời lải nhải của đầu dây bên kia, miệng thì đáp lại hời hợt.
Mẹ Chu nhanh chóng nhận ra sự qua loa của con gái, bà hỏi: “Mẹ làm phiền con yêu đương rồi à?”
Chu Chanh nhìn xuyên qua hàng lưới về phía người ngồi trên bậc thang chéo góc, sau đó khẽ hừ một tiếng: “Mẹ biết là tốt rồi. Thanh niên bọn con vừa học vừa yêu, bận rộn lắm đó.”
“Định yêu nhau bao lâu? Có thể đón năm mới cùng nhau không?”
Chu Chanh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Thật ra vẫn chưa yêu ạ.”
Thực tế thì ngay cả số WeChat cô còn chưa xin được, bao nhiêu trò thả thính trong vòng bạn bè không có đất dụng võ, tức chết mất.
Mẹ Chu hét toáng lên: “Con tụt hậu rồi. Hay để mẹ chỉ cho vài chiêu nhá?”
Chu Chanh quả quyết từ chối: “Không cần đâu mẹ, mẹ có yêu đương với cậu ấy đâu, dò la làm gì.”
“Kể chút mẹ nghe coi nào.”
Nếu là bình thường, mẹ cô chẳng bao giờ đào sâu hỏi tận gốc dễ chuyện yêu đương của cô. Cuộc sống tình cảm đặc sắc của bà đã đủ để mấy câu chuyện khác trở nên lu mờ rồi.
Chu Chanh nhanh nhạy nhận ra điểm bất thường, cô hỏi lại: “Mẹ làm sao thế?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi thở dài:
“Chanh Chanh, mẹ thất tình rồi.”
“…”
Dù ở bất kỳ độ tuổi nào, cảm giác khi nghe mẹ mình nói câu này cũng không chỉ dùng một từ “phức tạp” là có thể diễn tả được.
Vậy là Chu Chanh đột ngột bị giao nhiệm vụ, cô đặt xe vào trung tâm thành phố ngay trong đêm để an ủi bà mẹ vừa thất tình của mình.
Khi biết rõ tình hình, Tống Uẩn không hề bất ngờ. Thậm chí, cậu còn có cảm giác như vừa giác ngộ điều gì – cuối cùng thì kỹ năng yêu đương thiên bẩm của cô cũng có lời giải thích hợp lý rồi.
Chu Chanh không cam tâm, cô thanh minh cho mình: “Mỗi năm tôi với mẹ chỉ ở cạnh nhau chưa đến một tháng, tôi không học từ bà ấy đâu.”
Tống Uẩn làm mới để cập nhật khoảng cách của xe đặt trên ứng dụng, cậu liếc cô một cái: “Vậy cậu học ở đâu?”
Chu Chanh nghiêm túc suy nghĩ rồi mạnh mẽ nói: “Đây là cách “cưa trai” mang phong cách cá nhân mà tôi đã đúc kết từ nhiều năm thực tiễn đấy.”
“…” Cô còn khá tự hào về điều đó cơ.
Rất nhanh sau, xe đặt đã dừng ngay trước cổng trường. Chu Chanh chỉ mang theo một chiếc túi xách dây xích nhỏ, miễn cưỡng lên xe. Trước khi đi, cô còn đặt lịch hẹn trước cho ngày sinh nhật của Tống Uẩn.
Tống Uẩn không nói đồng ý, nhưng cũng không từ chối ngay. Cậu chỉ đáp lại câu quen thuộc: “Để tôi cân nhắc.”
Chu Chanh “ò” một tiếng, vẫy tay tạm biệt: “Thế năm chúng ta hẹn cứ hẹn luôn vào năm mừng thọ năm mươi tuổi nhé.”
“…”
*
Thằng Lưu đang ở ký túc xá làm dự án ngoài trường do thầy hướng dẫn giao, nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ta ngẩng đầu lên: “Chỉ có mình mày à? Hai thằng kia đâu?”
Tống Uẩn bước vào, treo balo lên cạnh tủ quần áo, nói: “Còn đang chơi bóng.”
“Sao mày về sớm thế?”
Tống Uẩn không trả lời, cậu mệt mỏi tựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, trông chán chường vô cùng.
Là bạn cùng phòng ba năm, thằng Lưu lập tức đoán chắc chắn là do Chu Chanh ra tay rồi.
Mắt câu ta sáng rực, rút ngay quyển sổ tay nhỏ, kéo ghế sát lại gần ngồi bên cạnh cậu: “Cô giáo Chu của chúng ta lại tung chiêu à? Lần này là chiêu gì thế? Nói sơ qua chút đi, để tao phân tích xem lần này thâm sâu cỡ nào.”
Tống Uẩn quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm cậu ta.
Được rồi, xem ra độ sát thương của chiêu này không thấp đâu.
Thằng Lưu cất sổ tay, vì nghĩa khí bạn bè mà dang tay ra giúp đỡ: “Mày cũng được cô người yêu cũ thả thính hai tháng nay rồi, nghĩ sao thì nói ra đi, để tao tư vấn giúp cho. Đẳng cấp chúng ta chỉ có thế này, không đọ được với cô Chu, chỉ còn cách dốc sức góp ý thôi.”
“Nói đi mà, chắc chắn tao giúp được.”
Sau một lúc im lặng, Tống Uẩn ngồi thẳng dậy: “Mày thật sự có thể giúp tao hai chuyện.”
Thằng Lưu gật đầu lia lịa: “Nói đi, dù là nước sôi lửa bỏng thì tao cũng không ngại.”
Vừa dứt lời, Tống Uẩn cầm cái kê bàn phím gỗ nặng trịch lại còn dài ở trên bàn đưa cho cậu ta, nghiêm túc nói: “Đập cho tao tỉnh.”
Thằng Lưu kính cẩn hai tay đặt kê bàn phím trở lại: “Cũng không cần thiết phải đến mức đó đâu. Thích thì cứ hẹn hò đi, Chu Chanh nhìn chẳng có vẻ gì ham tiền cả, cùng lắm thì mày chỉ bị lừa tình thôi.”
Nói chứ mày nhìn Vương Bảo Xuyến ấy, nếu cái não chỉ có yêu với đương mà dễ đánh tỉnh thì cũng đâu đến nỗi ăn rau dại suốt mười tám năm trời.
“…” Tống Uẩn lại tựa ra sau ghế.
Thằng Lưu chờ một lúc nhưng không thấy cậu nói gì, thế là cậu ta bèn kéo ghế về chỗ cũ, ôm máy tính làm tiếp.
Chưa gõ nổi hai chữ, cậu ta đã không nhịn được nữa mà quay lại ôm lấy chân giường, mắt long lanh hỏi: “Mày chưa nói chuyện thứ hai là gì mà?”
Tống Uẩn ngoảnh đầu, không đầu không đuôi hỏi: “Cái điện thoại cũ của mày còn không?”
Thằng Lưu mù mờ chẳng hiểu: “Còn chứ, mày định làm gì?”
Tống Uẩn đưa tay lên che mắt, sau đó lặng lẽ thở dài một hơi, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đáp: “Lập, nick, phụ.”
***
Lời của tác giả:
Thằng Lưu: Hay lắm, ký túc xá của chúng tôi sắp thoát cảnh ăn rau dại tự do rồi.