Ấn tượng của anh về Mai Ly rất tốt, vì thế ngay sau khi buổi tiệc kết thúc, anh đã đồng ý đi uống nước với cô. Anh mở hộp quà của Mai Ly, một đôi giày thể thao của Nike khiến anh rất ngạc nhiên. Cô gái này thật tâm lý.
Bar 7Times, thứ bảy thường rất náo nhiệt. Mai Ly đã đến đợi anh từ sớm.
-Chào, em đợi anh lâu không?- anh ngồi xuống bên cạnh Mai Ly.
-Không đâu, tại em tới sớm mà.- Mai Ly mỉm cười nói.
-Em tới đây bao giờ chưa?
-Lần đầu tiên em tới đây đó. Một quán bar nổi tiếng như vậy mà bây giờ em mới đặt chân vào.
-Không sao. Ở đây chỉ dành cho khách quen và hội viên thôi nên rất ít người được phép tới đây. Một cô gái thì không nên lui tới quán bar thường xuyên, biết càng ít quán bar càng tốt.
-Vậy một cô gái lui tới quán bar thì liệu anh có yêu người ta không?
-Cái đó lại khác, không phải một cô gái hay lui tới quán bar thì anh lại không yêu họ, người mình yêu là người hiểu mình, tin tưởng mình chứ không phải là người như thế nào.
-Ồ, hoá ra vậy.- Mai Ly bật cười.
-Sao em lại cười chứ?
-Không có gì. Ái Lâm có hay tới đây không vậy?
-Chỉ khi nào anh say khướt thôi. Mà sao em lại hỏi thế?
-Tại hôm nay cô ấy đưa em tới đây mà. Chà, làm bạn thân của anh mệt ghê nhỉ?
-Cái đó thì có lẽ anh nên thừa nhận, mỗi lần say thì người ở quán bar lại gọi điện cho cô ấy, và rồi cô ấy lại phải tới lôi anh về.- anh hớp một ly rượu, mỉm cười nhớ lại.
-Nhìn anh kìa, hoài niệm hả?
-À, không có gì.- anh bật cười.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ cho đến khi khách trong bar ra về hết vẫn còn ngồi lại thật lâu. Anh đưa Mai Ly về nhà. Trước khi xuống xe, Mai Ly đặt lên má anh một nụ hôn phớt lên má khiến anh đứng hình mất mấy giây.
-Em vào trong nhà đây.- Mai Ly đẩy cửa bước xuống.
-Tạm biệt.- anh mỉm cười giơ tay chào cô.
Cảm giác Mai Ly mang đến cho anh rất khác lạ, khác so với những người bạn gái trước đây của anh. Mai Ly khiến anh cảm thấy thoải mái, không đòi hỏi, không làm nũng, không dựa dẫm. Cô độc lập, có thể làm chủ cuộc sống của mình. Một người đàn ông được ở bên cô là người đàn ông may mắn. Càng lúc anh càng cảm thấy hai người giống nhau ở mọi điểm. Cảm giác thân thiết dâng trào trong anh. Đang mải suy nghĩ nên mẹ anh bước vào lúc nào không biết.
-Mẹ, mẹ vào lúc nào vậy?- anh hỏi.
-Mẹ vào một lát rồi, con đang nghĩ gì mà không để ý đến mẹ vào còn không biết.
-Con đang nghĩ vào chuyện lung tung thôi mẹ. Có chuyện gì không ạ?
-Hôm nay mẹ mới tới căn hộ mà con thuê, mẹ thấy hình như nó hơi nhỏ.
-Con ở có một mình thôi mà mẹ, chỉ cần căn hộ nhỏ là được rồi, hơn nữa, tuy nhỏ nhưng rất đầy đủ tiện nghi và cao cấp. Thích hợp với người độc thân. Với lại cũng có nhỏ lắm đâu mẹ.
-Bao giờ con dọn tới đó.
-Ngày mai ạ.
-Ai da, để con ra ngoài sống mẹ thật sự rất lo.
-Không sao đâu, con lớn rồi mà mẹ.
-Ừ, thôi vậy, dù sao cũng cần để con tự lập. Mai con có cần bố mẹ giúp gì không?
-Không đâu mẹ, con chỉ có ít đồ thôi. Còn việc dọn dẹp lại cũng chẳng cần dọn nhiều, hôm qua Ái Lâm đã mua giúp con đồ đạc rồi.
-Con đó, lúc nào cũng bắt tội con bé thôi à. Lúc nào cũng Ái Lâm, Ái Lâm, mẹ thấy con bé giống mẹ con hơn là bạn thân đấy. Uống say thì gọi nó tới đưa về. Bị ốm cũng gọi nó tới chăm sóc. Sinh nhật cũng bắt nó thổi nến cùng. Hai đứa là bạn thân mà sao mẹ nhìn kiểu gì cũng thấy hai đứa giống mẹ con. Mà sao mỗi lúc ở cạnh con bé là con lại như trẻ con vậy.
-Mẹ, sao mẹ lại nói con như vậy? Con với cô ấy là bạn thân mà.- anh mỉm cười nói.
-Con thật là, làm mẹ ăn nói thế nào với cha con bé, con khiến con gái quý nhà người ta như thế. Haizzz.
-Không sao đâu mẹ, con biết cô ấy tốt thế nào mà.
Sáng hôm sau, anh đóng gói đồ đạc của mình chất lên xe. Lái tới khu chung cư cao cấp. Kể từ khi có quyết định sẽ ra ở riêng, anh đã tìm một căn hộ có vị trí vừa gần trường, vừa gần công ty, thật tiện lợi. Anh đưa xe vào ga-ra, lôi đống đồ của mình chất vào thang máy, căn hộ của anh ở trên tầng 20, có thể nhìn ra toàn thành phố, khung cảnh rất đẹp, cảm giác như mình sống cách xa sự xô bồ, ồn ào. Vừa đẩy cửa vào, anh đã ngửi thấy mùi thơm bay ra từ nhà bếp, chạy vào nhìn thấy cô đang nấu ăn.
-Cậu tới sớm vậy, mình tưởng cậu không tới chứ?- anh vừa cười nói vừa dỡ đồ.
-Tất nhiên là em phải tới rồi.- Mai Ly quay lại, nhìn anh tươi cười.
-Là em?- anh ngạc nhiên, tưởng là Ái Lâm không ngờ lại là Mai Ly.
-Phải là em. Chứ anh tưởng ai?
-Anh cứ nghĩ là Ái Lâm tới. Mà sao em vào được vậy?
-Ái Lâm đưa chìa khoá cho em, cô ấy nói em tới giúp anh dỡ đồ. Em đang nấu ăn này.
-Chà, thơm quá, món gì vậy?- anh ghé vào bếp.
-Canh cá nấu chua.
-Cá hả?- sắc mặt anh từ vui vẻ thành tái mét.
-Anh sao vậy?- Mai Ly lo lắng nhìn anh.
-Anh không sao. Món này, món này Ái Lâm thích nhất á.
-Em biết, anh cũng thích chứ.
-Thật ra, thật ra anh bị dị ứng với cá.- anh ấp úng thừa nhận.
-Chết rồi, em không biết, làm sao bây giờ, hay để em đổ đi nha.
-Thôi đừng, anh không ăn là được. Anh đi dỡ đồ đây.- anh nói rồi quay lại với đống đồ đang đặt trên ghế.
-Em xin lỗi.- Mai Ly đến gần anh.
-Không sao đâu, em không biết mà.
-Lần sau em phải hỏi Ái Lâm mới được.
-Ừ, được rồi mà, anh không trách em. Nhưng còn nồi canh cá, hình như em nấu hơi nhiều đó.
-Gọi Ái Lâm tới nha anh.
-Ờ ha, mà con nhỏ này mọi hôm nó lăng xăng lắm sao hôm nay chẳng thấy tăm hơi đâu cả. Để anh gọi điện cho cô ấy.- anh nói rồi lấy điện thoại gọi cho cô.
Cô đang ngồi ở đồng cỏ mà ngày nhỏ hai người thường chơi đùa ở đó. Ngồi ở đây khiến cô cảm thấy được sự hiện diện của anh, khiến nỗi đau của cô có phần dịu đi. Chợt có điện thoại gọi đến, là anh gọi.
-Alô?- cô nói nhỏ.
-Ừ, mình đây, cậu tới nhà mình đi, Mai Ly cũng đang ở đây này, tới chúc mừng mình dọn về nhà mới.- giọng anh nghe có vẻ rất vui.
-Được rồi, mình tới đây.
Cô cúp máy rồi đi nhanh ra phía xe của mình đang đỗ, lái tới căn hộ của anh. Mai Ly ra mở cửa cho cô, trên môi vẫn nở nụ cười hạnh phúc. Tim cô trùng xuống, cố mỉm cười. Bước vào nhà, mọi thứ được sắp xếp rất gọn gàng, xem ra hai người họ phối hợp thật ăn ý. Cô nhìn hai người cười cười nói nói, trái tim đau đớn. Cô muốn chạy thật nhanh khỏi nơi này. Không muốn nhìn hai người đó bên nhau hạnh phúc. Vì vậy cô cứ uống, uống hết ly này đến ly khác, uống đến say mèm không biết gì. Đến lúc cô tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ. Cô cố ngồi dậy nhưng đầu đau như búa bổ, cảm giác như có kim châm đầy mình vậy, thật thê thảm quá đi. Cửa phòng mở ra, anh bước vào trên tay cầm theo ly nước.
-Tỉnh rồi hả cô nương, tửu lượng đã kém còn uống say mèm ra.- anh nói rồi đưa cho cô ly nước, ngồi cười khùng khục.
-Cười gì mà cười chứ?- cô lườm anh một cái suýt đứt người.- Đau đầu chết đây này.
-Ai bảo uống cho nhiều vào.- anh nói, vẫn cố cười.
-Mai Ly đâu rồi?
-Cô ấy đang ở ngoài kia đó.
-Sao cậu không đưa mình về luôn chứ?
-Mình mà đưa cậu về để các chị cậu nhảy vào xé xác mình ra à. Không dám đâu.
-Ở đây lâu rồi, mình về đây.- cô đẩy chăn bước xuống giường. Nhưng cơn đau đầu ập đến khiến cô không đứng vững ngã xuống. Lúc tưởng mình sắp khuỵu xuống lại rơi vào một vòng ôm ấm áp. Hai tay anh ôm cứng lấy cô, ánh mắt lo lắng.
-Cẩn thận, vẫn còn say lắm, đã không uống được còn uống nữa.- anh đỡ cô ngồi xuống giường.
-Lần đầu tiên chăm sóc người say thấy thế nào hả?- cô mỉm cười hỏi anh.
-Mệt ghê luôn.
-Ít ra mình còn không nặng bằng cậu.
Anh bật cười vì câu nhận xét của cô, nhớ lại những lúc mình uống say toàn phải nhờ cô đưa về. Mai Ly bước vào, đưa cho cô ly trà mật ong. Ngồi xuống bên cạnh cô.
-Cậu không uống được sao uống nhiều thế hả?- Mai Ly nhẹ nhàng trách.
-Hì, sorry hai bạn yêu, lần sau mình sẽ không như thế nữa mà.- cô dùng ánh mắt ‘đáng thương’ nhìn hai người bạn của mình. Cuối cùng cũng được cho qua.
Ở lại nhà anh đến tối, cùng nhau dọn dẹp, nấu ăn. Cô bị Mai Ly lôi đến siêu thị mua một đống đồ ăn, đi vòng vòng khắp khu thực phẩm khiến chân cô mỏi nhừ nhưng con bạn thân lại không cho phép dừng lại. Cô cảm thấy thật khổ sở, chỉ vì quên không nhắc nhở con bạn về mấy món ăn anh cực ghét nên bây giờ cái chân cô phải thê thảm như vầy đây. Đã thế, trong suốt bữa tối, cô không được phép đụng đến một giọt rượu nào. Vả lại, cô vẫn cảm thấy hơi váng đầu nên cũng chẳng dại gì mà uống nữa. Một ngày vui vẻ, nhìn thấy anh và Mai Ly bên nhau dù tim cô đau nhói nhưng vẫn tươi cười với hai người bọn họ, bởi vì anh đã cười thật nhiều khi ở bên Mai Ly. Nhưng cô vẫn cảm thấy như có cái gì đè nặng lên tim mình, cô ghen, ghen với Mai Ly. Đối với những người con gái trước kia từng ở bên anh, cô chưa từng ghen với họ, bởi cô biết trong lòng anh, họ chưa phải là điều gì đó có thể ràng buộc con tim anh mãi mãi. Nhưng với Mai Ly thì khác, cô thấy anh vui vẻ bên cô ấy, cô nhận thấy những rung động, những tình cảm mới mẻ trong anh và điều đó khiến cô không vui. Dù chính cô là người đã đưa Mai Ly đến cho anh, dù chính cô tự nhủ sẽ đóng thật tốt vai trò một người bạn thân, nhưng làm sao cô có thể giữ được trái tim mình ngừng đập, anh là người cô yêu, dù cho người con gái có cao thượng đến đâu thì cũng làm sao có thể không ghen, không giận, không đau đớn khi người mình thương yêu ở bên người khác chứ.