-Em đợi anh lâu chưa?
-Không đâu anh, em đang ngồi sẵn ở đây rồi mà.- cô mỉm cười nói.- Anh nói có chuyện muốn nói với em sao?
-Ừ. Ái Lâm, anh có một chuyện muốn nói. Hy vọng em đừng cười anh.
-Chuyện gì mà nghiêm trọng thế?
-Ái Lâm.- Bách Tùng chợt nắm lấy tay cô.- Anh…anh thật sự rất thích em, anh yêu em.
Trời ơi, đây là loại tình huống gì vậy trời. Lúc cô chờ đợi một tình yêu tưởng như vô vọng thì chẳng có ai. Bây giờ, vừa mới nắm bắt được trái tim người mình yêu lại có hai lời tỏ tình liên tiếp. Muốn cô chết vì khó xử hay sao. Dù biết tình cảm của Bách Tùng nhưng cô vẫn hy vọng sẽ không phải nghe ba từ đó từ miệng anh. Bởi cô biết một khi ba từ đó đã được thốt ra sẽ khiến cô khó tránh khỏi mà làm tổn thương anh. Cô rút tay ra khỏi tay Bách Tùng, ái ngại nhìn anh, không biết phải nói thế nào nữa. Bất cứ điều gì cô nói sẽ khiến anh bị tổn thương, từ nay về sau bảo làm sao cô đối mặt với anh. Bỗng nhiên, điện thoại của cô đổ chuông, dù là ai thì cô cũng cảm ơn trời đất cho điện thoại đổ chuông đúng lúc.
-Alô?
-Anh đây, trưa nay đi ăn với anh nha?
-Dạ được, anh tới đón em nhé.
-Sao, hôm nay không bắt anh không đỗ xe xa công ty nữa à?
-Ai nói thế, vẫn phải đỗ xe xa công ty.
-Lại bắt anh đi bộ nữa.
-Đi bộ cho khoẻ người. Với lại, anh chỉ phải đi có một đoạn thôi.
-Được rồi, sẽ đỗ xe xa công ty, sẽ đi bộ, 12 giờ anh tới đón em.
-Ok.
Cô cúp máy, hít một hơi rồi quay sang phía Bách Tùng. Lúc anh gọi tới, cô đã cố tình nói chuyện với anh trước mặt Bách Tùng.
-Em xin lỗi. Bạn em gọi điện.- cô mỉm cười nói với anh.
-Không sao đâu. Ái Lâm, chuyện vừa rồi anh nói với em.
-Anh Tùng, em rất cảm kích trước tình cảm anh dành cho em. Và em không hề muốn làm anh tổn thương chút nào. Nhưng em không thể. Em xin lỗi, em không thể làm bạn gái anh, em không có tình cảm với anh hơn một người anh.
-Anh hiểu, anh không xứng với em.- Bách Tùng buồn bã nói.- Anh đã với cao quá rồi. Làm sao anh xứng đáng với em được chứ?
-Bách Tùng, vấn đề không phải là xứng hay không xứng, mà là trái tim em. Em yêu bạn trai em, em yêu anh ấy rất nhiều, nhiều đến nỗi cả đời này trái tim em không cách nào tiếp nhận thêm bất kì ai khác.
-Đó là người vừa mới nói chuyện với em phải không?
-Vâng. Là anh ấy.
-Anh quên mất, một người như em sao có thể còn độc thân tới tận bây giờ chứ. Người đó là người em đi cùng tối qua phải không?
-Đúng vậy. Tối qua là tối hạnh phúc nhất trong đời em. Và em không muốn bất cứ điều gì thay đổi điều đó.
-Anh hiểu rồi.- Bách Tùng nói, đầy buồn bã.
-Xin lỗi, em phải về làm việc đây, đã quá giờ nghỉ rồi.- cô nói rồi đứng lên, đi nhanh ra khỏi quán. Ở lại thêm một giây nữa thôi chắc cô chết mất, cô đã làm tổn thương anh, dù không muốn nhưng cô đã làm thế.
Suốt buổi làm việc cô cố gắng không nhìn lên anh mỗi khi anh bước vào. Cảm giác không thể đối diện với người khác thật là khổ sở. Lúc cô đơn một mình thì chẳng có ai. Lúc hạnh phúc vô vàn thì lại có đến hai người. Cô ghét việc phải chọn lựa, nhất là tình yêu. Nhưng cuộc sống luôn là những lựa chọn khó khăn mà không ai có thể đứng ngoài cái quy luật bất biến đó.
-Này, em không sao chứ?- một chị đồng nghiệp vỗ nhẹ vào tay cô hỏi.
-Dạ, em không sao.- cô mỉm cười nói rồi quay lại làm việc.
Cô tự hỏi không biết anh đang làm gì. Nếu biết chuyện này thì anh sẽ phản ứng ra sao. Thật là đau đầu quá đi mất.
Cố gắng được đến bữa trưa, vừa thấy đồng hồ điểm 12 giờ, mọi người lục đục kéo nhau đi ăn trưa. Cô vội thu dọn đồ đạc ra khỏi văn phòng. Vừa xuống đến cổng cô đã nhìn thấy anh đang đi đi lại lại trước cổng công ty. Vẻ mạnh mẽ, nam tính của anh khiến cô như mê đi. Quên hết mọi thứ xung quanh, cô cứ đứng đó mà ngây ngốc nhìn anh, đó là người đàn ông của cô, là bạn thân nhất của cô, người yêu của cô. Bất chợt có người đi qua đụng vào cô khiến cô giật mình. Vội chạy lại phía anh. Nhìn thấy cô, anh nở nụ cười tươi rói, sáng bừng cả khuôn mặt, ánh mặt trời sau lưng khiến người ta có cảm giác như có một vầng hào quang đang bao quanh anh vậy. Cô lao vào vòng tay anh, hạnh phúc.
-Anh đợi em lâu chưa vậy?- cô mỉm cười hỏi.
-Anh vừa mới tới thôi. Anh đói rồi chứ?
-Vâng.
-Mình đi ăn nào. Anh đỗ xe ngay đây thôi.
-Tới Scrimp nhé.
-Em thích chỗ đó hả?
-Em thích tới đó…cùng anh. Em muốn ăn cháo cá ở đó. Lâu rồi không được ăn.
-Vậy được, tới Scrimp.
-Em thích anh.
-Vì sao?
-Vì anh rất ghét cá nhưng lại sẵn sàng chiều ý đưa em đi ăn cháo cá.
-Em ăn chứ anh đâu có ăn món đó.- anh mỉm cười nói.
-Mặc kệ, em chỉ cần biết là anh sẽ đi cùng em là được. Anh này, em yêu anh.
-Anh biết. Nhưng vì sao em lại yêu anh?
-Em không biết.- cô nhìn anh tinh quái.- Anh này, hay mình đi bộ tới đó luôn đi. Gần mà.
-Được rồi, đi bộ.- anh mỉm cười, bất lực trước cô người yêu bé nhỏ.
Từ xa, Bách Tùng đã nhìn thấy hết những cử chỉ thân mật của cô và người đó. Nụ cười tươi tắn trên môi cô, chưa bao giờ cô cười thoải mái và hạnh phúc như vậy. Lần đầu tiên anh nhìn thấy nụ cười đó là khi cô ở bên gia đình mình. Anh nhìn cô và người đàn ông đó đi xa dần. Họ đang yêu và không hề có chỗ cho kẻ đến sau như anh trong hạnh phúc đó. Cô là một giấc mơ, và sẽ mãi mãi là một giấc mơ mà anh không bao giờ có thể với tới. Anh nhìn người đàn ông bên cạnh cô, anh ta hoàn hảo cho cô, vững chãi và đáng tin. Người ấy có thể che chở bà bảo vệ cho người con gái anh yêu mãi mãi. Người ấy mới là người mang lại nụ cười trên môi cô. Và hơn tất cả, tình yêu trong mắt người ấy hiện lên khi đối diện với cô, như thể trên thế gian này chỉ có một mình cô, điều đó đã đánh bật anh. Khỏi mọi thứ, cơ hội của anh bằng không. Nhưng anh không hề hối hận vì đã nói ra tình cảm của mình. Anh nói ra không phải để cô chấp nhận anh mà anh chỉ nói ra tình cảm của mình, để người anh yêu biết được anh yêu cô đến nhường nào và để chúc phúc cho cô và người cô yêu.
Tô cháo vẫn để trước mặt, bốc khói nghi ngút nhưng cô chẳng hăm hở, háo hức như mọi khi khiến anh cảm thấy rất lạ. Nhìn cách cô ăn không phải là cô.
-Hôm nay em có chuyện gì à, sao lại ăn uống như vậy chứ?
-Thật ra có chút chuyện, em đau đầu quá.- cô buông cái thìa xuống, nhìn anh, thở dài bất lực.
-Có chuyện gì vậy?- anh sang ngồi bên cạnh cô.
-Chán quá, đau đầu chết đi được.- cô phụng phịu nói.
-Rút cục là có chuyện gì?- anh sốt ruột.
-Hôm nay, trưởng phòng của em nói anh ấy thích em. Sao mà mọi thứ cứ rắc rối quá đi thế. Em điên mất.- cô gục đầu vào vai anh, tự nhiên nước mắt cứ chảy ra.
-À, thì ra là có một anh chàng để ý đến em. Được một người thích không phải thê thảm vậy chứ?
-Nhưng em không thích anh ấy.
-Mà em lại không muốn làm tổn thương người ta chứ gì. Thì em cứ nói thẳng thừng với anh ta là em không yêu anh ấy. Thời gian sẽ khiến anh ấy nguôi ngoai thôi. Thôi nào, ăn nốt bữa trưa của em đi, nguội hết bây giờ.
-Nói với anh chán chết được.- cô đẩy anh ra, giận dỗi.
-Được rồi, chán. Nào, ăn đi.- anh đích thân cầm thìa múc từng thìa cháo ấn vào miệng cô.
-Đồ đáng ghét.- cô lầm bầm mắng mỏ anh còn anh thì cười toe toét vẻ không quan tâm gì hết miễn sao cô ăn hết bữa trưa của mình là được. Vậy là suốt buổi chiều, cô càng nghĩ đến anh càng cảm thấy bực bội. Lúc nào anh cũng ra cái vẻ chẳng quan tâm làm cô muốn phát điên.
Bách Tùng đang xem lại giấy tờ chuẩn bị cho cuộc họp thì điện thoại của lễ tân gọi lên nói có người tìm anh. Người đó nói là bạn của anh. Bách Tùng rất ngạc nhiên. Bạn của anh, rốt cuộc là ai vậy chứ. Anh cất giấy tờ sang một bên rồi đi ra khỏi phòng. Xuống đến sảnh lớn, anh rất ngạc nhiên khi thấy người đợi anh là người đó. Thấy anh, người đó tiến tới, quả thực là một chàng trai ưu nhã.
-Chào anh, tôi là Thiên Tường.- người đó đưa một tay ra.
-Chào anh.- anh nói, bắt tay theo phép lịch sự.
-Tôi có chuyện muốn nói với anh, anh vui lòng đi uống nước với tôi chứ?- Thiên Tường nói một cách nhã nhặn.
-Được.
Hai người đi tới quán cà phê bên cạnh công ty. Không thể phủ nhận được là anh đã bị ấn tượng với người đàn ông đó ngay từ lần đầu gặp mặt.
-Anh có chuyện gì cần gặp tôi?- Bách Tùng hỏi khi hai người đã yên vị trong quán.
-Anh bằng tuổi anh trai tôi, vì vậy mong anh hãy coi tôi như một người em trai. Hôm qua, Ái Lâm đã nói với tôi chuyện anh ngỏ ý với cô ấy.
-Tôi hiểu cậu định nói gì, cậu muốn nói tôi đừng đến gần cô ấy.
-Không, Ái Lâm là bạn gái tôi và tôi tôn trọng tự do của cô ấy. Tôi yêu cô ấy, và tôi cũng không thể ngăn cản người đàn ông khác yêu cô ấy. Ái Lâm là một cô gái tuyệt vời. Trước khi là bạn gái tôi, cô ấy là người bạn gái thân nhất của tôi, là người hiểu tôi hơn cả những thằng bạn thân từ nhỏ của tôi. Ở bên cô ấy lâu như vậy, tôi hiểu được cô ấy tuyệt vời như thế nào và tôi cũng hiểu được bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ muốn có được cô ấy. Vậy mà tôi đã không nhận ra những điều đó. Tôi cho rằng việc cô ấy ở bên tôi là điều đương nhiên vì cô ấy là bạn thân nhất của tôi. Tôi đã từng có vài ô bạn gái và việc tôi ở bên những người con gái đó đã làm tổn thương cô ấy rất nhiều. Tôi là một thằng ngốc, bởi vì tôi đã không nhận ra tình cảm thực sự của mình sớm hơn. Tôi đã để cô ấy chờ đợi trong đau khổ và tuyệt vọng. Tôi coi việc có cô ấy bên cạnh là điều đương nhiên mà quên mất rằng chẳng có cô gái nào trong những người con gái tôi đã từng quen có thể đến quán rượu lúc nửa đêm để lôi tôi về nhà trong tình trạng tôi đang say khướt, chẳng có cô gái nào có thể chăm sóc tôi khi tôi sốt mê man trong bệnh viện, chẳng có cô gái nào có thể chịu đựng một cái tát của bạn gái tôi mà sau đó vẫn có thể mỉm cười với tôi, nói rằng cô ấy không sao cả. Tôi đã ngu ngốc và sai lầm, và tôi sẽ mãi như thế nếu như không đến một ngày, người bạn gái trước đây của tôi nói với tôi rằng tôi yêu Ái Lâm chứ không phải cô ấy. Đến lúc ấy, tôi mới nhận ra trái tim mình đã có cô ấy từ rất rất lâu rồi. Tôi không trách anh vì anh đã yêu cô ấy. Tôi đã khiến cô ấy đau khổ quá nhiều, tôi không xứng đáng với tình yêu của cô ấy, và nếu như cô ấy yêu anh, tôi sẵn sàng buông tay để chúc phúc cho hai người. Nhưng bây giờ thì tôi không thể làm thế, anh nói tôi ích kỉ cũng được, là gì cũng được, nhưng tôi không thể buông tay cô ấy ra nữa, tôi không thể đánh mất cô ấy thêm lần nữa. Tôi cần phải bù đắp cho cô ấy, cần phải yêu thương cô ấy và tôi cũng cần có tình yêu của cô ấy nữa. Tôi biết cô ấy đã từ chối anh, nhưng thật tâm cô ấy cũng không hề vui vẻ gì với điều đó, cô ấy rất sợ phải khiến người khác vì mình mà tổn thương. Vì thế, hôm nay tôi gọi anh ra đây, mong anh hãy hiểu cho cô ấy. Hai người có thể trở lại bình thường như trước kia, xin anh, tôi cầu xin anh đừng khiến cô ấy phải đau lòng vì đã làm tổn thương anh. Đừng khiến cô ấy cảm thấy có lỗi. Tôi xin anh đấy.
-Tôi yêu cô ấy, cậu có hiểu là tôi yêu cô ấy đến nhường nào không. Khi nghe cô ấy nói rằng cô ấy yêu cậu đến mức trong trái tim cô ấy không đủ chỗ cho bất kì người đàn ông nào khác nữa, tim tôi tưởng như vỡ vụn. Và khi nghe những lời cậu nói lúc nãy, tôi thấy cậu giống một thằng khốn. Nhưng tôi biết cậu phải là người như thế. Những chuyện cậu làm tổn thương cô ấy cậu đều đã bù đắp cho cô ấy bằng tình yêu chân thành của mình. Lúc ở Pháp, cậu đã gọi điện cho anh trai mình từ lúc cô ấy mới bước chân lên máy bay. Điều đó chứng tỏ cậu lo cho cô ấy đến mức nào. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để tôi an tâm khi cô ấy ở bên cậu. Cậu cứ yên tâm, tôi yêu cô ấy là việc của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không khiến cô ấy phải khó xử hay cảm thấy có lỗi. Tôi sẽ không ép buộc cô ấy, tôi tôn trọng mọi quyết định của cô ấy.
-Cảm ơn anh. Tôi hy vọng từ nay chúng ta có thể là bạn tốt của nhau.
-Tôi cũng mong được như vậy.- Bách Tùng bắt tay anh và nói.
Sau khi về công ty, Bách Tùng đã hẹn cô ra nói chuyện. Mọi khúc mắc đều được giải toả. Cô cảm thấy nhưng trút được một gánh nặng trong lòng mình. Thì ra anh bạn trai cũng không đáng chán như vậy. Trước mặt thì làm bộ không quan tâm nhưng sau lưng thì lại lén đi gặp người ta nói lý. Đúng là càng lúc cô càng cảm thấy anh khó hiểu. Thảo nào mà chẳng ai có thể hiểu được anh nhiều như cô, mà ngay đến cả cô cũng có lúc không hiểu được anh nữa. Ở bên anh lúc nào cũng đầy rẫy những bất ngờ thú vị.
Cuối cùng thì tình yêu giấu kín suốt bao năm của cô cũng được đáp lại. Tình yêu anh dành cho cô thật mãnh liệt, khiến cô lúc nào cũng được sống trong cảm giác hạnh phúc vô bờ. Anh lúc não cũng ở bên, bảo vệ, che chở cho cô. Một tình yêu được xây nên từ tình bạn bao giờ cũng bền vững, đối với anh và cô thì quả đúng là như vậy.
-THE END-