Cuối cùng cũng hoàn thành bản báo cáo, cô mang tới phòng của trưởng phòng nhưng hình như anh đã đi họp nên thôi. Cô quay lại với công việc, cả phòng im phăng phắc, chỉ có tiếng gõ cành cạch trên bàn phím, thỉnh thoảng tiếng giấy sột soạt. Đột nhiên cánh cửa phòng mở ra, Bách Tùng bước vào.
-Ái Lâm, cô vào phòng gặp tôi một chút.
-Dạ.- cô vội đứng dậy đi theo anh vào phòng.
-Em đóng cửa vào đi.- Bách Tùng nói.
-Anh có chuyện muốn gặp em.
-Anh vừa mới gặp cha em. Ngài chủ tịch rất hài lòng với kết quả của em ở công ty.
-Vậy sao? Em rất vui.- cô vui mừng nói.
-Thời gian qua em đã làm rất tốt.
-Đâu có gì, đều là nhờ anh chỉ dẫn cả thôi. Vậy nhân dịp này, trưa nay em mời anh đi ăn nhé. Anh có rảnh không?
-Trưa nay anh rảnh.
-Vậy em đợi anh ở quán ăn bên kia đường, đối diện công ty nhé?
-Ừ.- Bách Tùng mỉm cười.
-Thôi, em ra ngoài làm việc trước đây.
Cô vừa ra khỏi phòng trưởng phòng đã gặp ngay ánh mắt khó chịu của mấy bà cô. Lại còn có tiếng xì xào sao mà trưởng phòng nâng đỡ cô. Mặc kệ, chẳng hơi đâu mà quan tâm tới những điều đó. Từ trước tới giờ cô nổi tiếng thờ ơ với mọi chuyện xung quanh mà, bây giờ cũng chẳng phải ngoại lệ.
Đang ngồi ăn trưa với Bách Tùng thì có điện thoại gọi đến. Là anh gọi.
-Ừ, mình đây.- cô nói.
-Ăn trưa chưa vậy, đi ăn với mình và Mai Ly không?
-Thôi đi ông, tôi đi làm kì đà cản mũi à. Sáng nay Mai Ly cũng gọi điện cho mình rồi, may cho cậu là tiểu thư đây từ chối đấy nhá.- cô tự đắc nói.
-Cảm ơn, cảm ơn, thật ra mình chỉ hỏi cho có lệ thôi, không nhận lời là tốt. Ăn trưa vui vẻ nha. Hì. Bye.
-Bye.- cô nói rồi cúp máy.
-Xin lỗi anh, bạn em gọi.- cô mỉm cười nói với Bách Tùng.
-Bạn trai?
-À không, bạn thân.- cô mỉm cười đáp.
Hết giờ nghỉ trưa mọi người đều quay lại công ty làm việc. Cô vừa mới đặt chân vào công ty Bách Tùng đã nhận được điện thoại nói cô lên phòng chủ tịch. Chẳng biết bố có chuyện gì mà cần gặp mình nữa.
-Bố, bố tìm con.- cô đẩy cửa vào.
-Ừ, ngồi đi con gái.- chủ tịch Dương đứng dậy khỏi bàn làm việc của mình tới chỗ ghế sô-pha.
-Bố gọi con lên đây có chuyện gì vậy ạ?
-Sắp tới, có một buổi hội thảo Marketing ở Pháp trong một tuần. Bố muốn con cùng đi với trưởng phòng Trịnh và những nhân viên khác để học hỏi thêm kinh nghiệm.
-Dạ được bố. Nhưng bao giờ đi ạ?
-Hai tuần nữa. Con chuẩn bị cho tốt. Sau chuyến đi nộp lại bản báo cáo cho bố. Gần đây, bố nghe được nhiều nhận xét tốt về các con, bố rất hài lòng.
-Con cảm ơn bố.- cô vui vẻ nói.
-Được rồi, con ra làm việc đi.
-À, bố này, tối nay bố có về ăn tối không ạ?- cô chợt nhớ ra nên quay lại hỏi ông. Thực ra cô cố ý hỏi vậy để trêu bố mình, chị em cô thừa biết tối nay ông sẽ hẹn hò, bao nhiêu năm sống cô đơn nuôi chị em cô khôn lớn, làm tròn cả vai trò của người mẹ nên chị em cô đều mong ông sẽ có một bến đỗ hạnh phúc. Bây giờ, ông đã tìm được một người phụ nữ, mặc dù chưa được gặp nhưng chị em cô đều mừng cho ông.
-Con bé này, con thừa biết rồi còn định trêu ta nữa.- ông ngẩng đầu lên từ đống giấy tờ trách yêu cô con gái cưng.
-Thôi, con ra làm việc đây.- cô nói rồi ra khỏi phòng chủ tịch.
Sắp xếp quần áo và đồ đạc cho chuyến công tác ngày mai của mình. Cô sẽ xa anh, một tuần. Chưa bao giờ cô xa anh lâu đến vậy, và xa đến vậy. Cảm giác thật trống trải. Chẳng biết nếu không có cô thì anh sẽ thế nào đây. Hơn một tháng qua, tình cảm của anh và Mai Ly đang tiển triển rất tốt. Có lẽ cũng đã đến lúc cô cần phải để anh ra đi. Bốn năm, tình yêu sâu đậm, lớn dần từng ngày làm sao cô có thể quên được. Có lẽ cô sẽ còn yêu anh rất lâu, rất lâu nữa, nhưng cô tin đến một ngày nào đó, cô sẽ thật sự chôn chặt được tình yêu đó trong sâu thẳm trái tim mình. Nhưng bây giờ cô vẫn sẽ yêu anh, luôn luôn yêu anh.
Sáng hôm sau, cô vác valy nặng trịch xuống nhà. Giải quyết nhanh bữa sáng rồi ra ngoài, bác tài xế đang đợi cô trước cổng. Đang định đưa đồ lên xe thì tự nhiên một chiếc BMW màu đen bóng loáng đỗ ngay trước mặt cô. Chẳng cần hỏi cũng biết nhân vật đang ngồi trong xe là ai rồi. Tấm kính bên lái xe hạ xuống, anh thò cổ ra toe toét với cô.
-Bạn yêu dấu, tớ đến đưa bạn đi nè.- anh nói với cái giọng ba lăng nhăng mà anh chỉ dùng khi nói chuyện với cô.
-Sao lại tới đây sớm vậy?- cô ngạc nhiên nhìn anh trân trối.
-Không cần phải nhìn mình cảm động như thế.- anh bước xuống xe cười toe toét với cô.- Đưa valy đây nào. Tớ sẽ đưa cậu tới công ty, hôm nay tớ đã phải dậy sớm thật sớm để tới đưa cậu tới công ty đó nha. Bạn tốt thế lại còn.
-Rồi, bạn tốt.- cô lườm anh một cái nhưng kì thực trong lòng đang hạnh phúc đến phát điên.
Anh đưa cô tới trước công ty, dặn dò đủ thứ trên đời. Cô cứ định vào là anh lại nhớ ra chuyện gì đó rồi kéo cô lại dặn đủ thứ.
-Mình thật cảm thấy cậu như mẹ mình vậy.- cô nói với anh, hậu quả là bị anh cốc cho một phát đau điếng. Từ trước đến giờ anh chưa từng như vậy với cô. Thật đáng ghét.- Đồ đáng ghét, sao lại cốc người ta đau như vậy chứ.
-Nhớ những gì mình dặn đó. Mà này, cấm không được ngồi trên mấy cái lan can, nhớ chưa hả, tôi cấm tiệt đó.- anh cảnh cáo.
-Biết rồi mà. Thôi, về đi, tớ vào trong đây, tuần sau gặp lại.