• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Puck

Đối diện cách đó không xa, là một con rắn lớn dài chừng một thước, to bằng cổ tay, lưng màu nâu đen, từng đường vân màu đỏ, trong miệng thỉnh thoảng lè lưỡi ra, trừng mắt đối diện với Ôn Uyển.

Ngón tay đặt lên ghế sa lon, Ôn Uyển chỉ cảm thấy toàn thân đã tê dại, vốn giữa ngày hè, nhưng có một dòng lạnh lẽo, lạnh tới chân.

Nhìn điện thoại di động trên bàn cách đó không xa, thiếu chút nữa Ôn Uyển đã khóc, tay sao lại khiếm khuyết như thế, ném điện thoại ở đó, hiện giờ ngay cả công cụ cầu cứu cũng không có.

Thật cẩn thận, Ôn Uyển vừa định đứng dậy, đi lấy điện thoại di động, con rắn lập tức lè lưỡi, đầu dò xét, Ôn Uyển thét to một tiếng, ngã ngồi xuống.

“A, rắn ah, ta không động, ngươi cũng đừng động, ngươi mà động, ta liền kêu đó!” Ôn Uyển nói năng lộn xộn, thực sự không nên chê cười, đổi thành người khác, nhìn thấy con rắn lớn như vậy, không chừng còn lqd không nói ra được những lời này.

Khoan hãy nói, con rắn lớn này thật sự co rúc tại chỗ, không biết thật sự nghe hiểu được lời Ôn Uyển nói, hay là giả vờ, tóm lại, chính là không động.

Con rắn này cứ đối với Ôn Uyển như vậy, nó động, cô cũng gấp gáp, bất động, vẫn giằng co, cũng không phải là biện pháp, Ôn Uyển run rẩy.

Trái tim nhỏ đập rất nhanh, rốt cuộc Giản Dung đi đâu rồi? Vẫn chưa trở lại, không về nữa, cô bị rắn này cắn chết, làm sao bây giờ?

Đang lúc Ôn Uyển bất đắc dĩ, bên ngoài truyền đến tiếng tiếng chìa khóa mở cửa, Giản Dung đẩy cửa ra, bưng cơm đi vào, đã nhìn thấy cảnh trước mắt này, sắc mặt nhanh chóng lạnh xuống, thuận tay đặt hộp cơm lên cửa sổ.

Bước dài mấy bước, Giản Dung đi tới, nhặt lấy cây lau nhà, thận trọng tiến lại, khều nhẹ nâng con rắn.

Ném ra ngoài từ cửa sổ, ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng “Bịch”, con rắn rơi trên mặt đất, chui lại vào trong rừng cây, lúc này sắc mặt Giản Dung mới trở lại bình thường, đóng cửa sổ, xoay người, chỉ thấy Ôn Uyển ngồi trên ghế sa lon, cả khuôn mặt trắng bệch, nhìn ra, cô nhóc này bị dọa sợ không nhẹ.

Sải bước đi tới, Giản Dung ngồi chồm hổm trước mặt Ôn Uyển, trong mắt mang theo lo lắng: “Không có chuyện gì chứ, nha đầu? Có rắn, sao em không biết kêu người? Ở bên cạnh đều có người ở, em kêu một tiếng đều có thể nghe thấy.”

--- -----Puck---- -----

Nha đầu ngốc này, chắc là bị dọa sợ ngây dại ra rồi, mắt lớn trừng mắt nhỏ với con rắn kia, nó có thể nghe hiểu nói chuyện với người sao?

Vẻ mặt Ôn Uyển uất ức nhìn Giản Dung, dừng vài giây, chợt nhào vào trong ngực Giản Dung, ôm cổ Giản Dung, bắt đầu nhỏ giọng khóc.

Cô vừa khóc, Giản Dung cũng không biết nên làm thế nào cho phải, lớn như vậy, anh còn chưa từng dụ dỗ phụ nữ, bàn tay to chỉ không ngừng vuốt ve lưng Ôn Uyển: “Ngoan, đừng khóc, không có chuyện gì nữa rồi.”

“Anh, anh vẫn còn giận em, anh biết em sợ rất nhiều, ngộ nhỡ em bị cắn chết rồi, làm thế nào? Em với anh còn chưa tốt đâu, lại bị cắn chết rồi, em cám ơn.” Ôn Uyển nghẹn ngào nói, cô còn chưa nói lời yêu thương với Giản Dung đâu, liền bị cắn chết, làm sao bây giờ?

Xem cô nương này có ngu không? Trong lúc mấu chốt cô còn băn khoăn điều này, nhưng đó đều là lời nói trong lòng.

Lúc này Giản Dung ngược lại không có cười Ôn Uyển, chỉ không ngừng vỗ nhẹ sau lưng Ôn Uyển, trong lòng cũng nghĩ lại mà sợ.

Quân đội ở một bên tựa vào núi, khó lqd tránh khỏi có những loại đồ chơi như thế này, trước kia một mình anh ở, ngay cả cửa sổ phòng hộ cũng không có…, là một người đàn ông, núi thẳm đồng hoang đều có thể ở nửa tháng, có cái gì đáng sợ.

Nhưng anh không ngờ hôm nay, con rắn này lại xông vào trong nhà, Ôn Uyển vốn là nha đầu kiêu căng quen rồi, chứng kiến sự kiện này, nhìn thấy con rắn lớn như vậy, khẳng định đã sợ hãi.

May mà hôm nay con rắn này là rắn nước, không phải rắn độc, ngươi không động, nó cũng không công kích, nếu không, hậu quả thật khó mà tưởng tượng.

Khóc một lát, Ôn Uyển cầm trang phục ngụy trang của Giản Dung, lau mặt, ngẩng đầu, đỏ mắt nhìn Giản Dung: “Sao giờ anh mới trở về? Trời đã tối rồi, không bị cắn chết, cũng bị chết đói.”

Còn nói đưa cô đi đội y tế báo cáo chứ, Ôn Uyển chí khí lớn, dù xảy ra chuyện gì, đảo mắt đã không còn để trong lòng.

“Rất xin lỗi, đã hai năm rồi anh không trở lại đơn vị, vừa rồi hàn huyên chút chuyện cùng đoàn trưởng bên kia, trì hoãn thời gian.” Giản Dung nén nhịn giải thích, lần này, thật sự là anh không đúng, nếu sư trưởng Ôn biết khuê nữ nhà mình xảy ra chuyện này, thậm chí không để cho anh quay trở lại làm tân binh.

Ôn Uyển gật đầu một cái, không oán giận nữa: “Được rồi, anh đã giải thích, em đói bụng.” Không hiểu cũng không được, làm quân tẩu, lúc mình làm tốt, anh cũng không sẵn sàng ở bên cạnh mình, hai năm đều đã sống được, một chút này, cô cũng không coi là gì.

--- ------Puck--- ----

“Đói bụng à, anh mang cơm trở về, em chờ, anh đi lấy.” Nói xong Giản Dung đứng dậy, cầm cơm tới, thuận tay đặt cái bàn sắt ở trước mặt Ôn Uyển, để cơm lên trên bàn, đưa cái muỗng cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển cúi đầu bắt đầu ăn, Giản Dung cứ lẳng lặng nhìn như vậy, Ôn Uyển ăn được một nửa, đột nhiên ngẩng đàu lên: “Về sau, anh có thể đừng để em ở một mình trong nhà được không?”

Nói xong, Ôn Uyển cũng có chút hối hận, lời này đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói, đều là chuyện dễ dàng, nhưng riêng đối với Giản Dung mà nói lại là chuyện khó, chính trị viên nói cho cô nghe rồi, Giản Dung là huấn luyện viên trưởng, bình thường cực kỳ bận rộn.

Cúi đầu xuống, vừa định ăn cơm, trên đầu vang lên giọng nói của Giản Dung: “Về sau, em làm việc ở đội y tế, khi kết thúc huấn luyện sớm, anh sẽ đi đón em, cùng về nhà, nếu anh không tới đón, em phải đi ra sân huấn luyện chờ anh.”

Sau sự việc ngày hôm nay, anh lqd cũng không không yên tâm để nha đầu này ở nhà một mình, ngộ nhỡ lại có thứ gì đó bò vào, thật không hay.

“Được.” Trên mặt Ôn Uyển lộ ra một nụ cười sáng lạn, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra vậy, Giản Dung nhìn Ôn Uyển không có chuyện gì, lúc này mới bưng cơm lên ăn, thỉnh thoảng cũng gắp thức ăn vào chén cho Ôn Uyển.

Cơm nước xong, Giản Dung thu bàn, đi rửa hộp cơm, Ôn Uyển nhìn bóng lưng Giản Dung hỏi: “Anh, hôm nay chúng ta còn đi đội y tế không?” Nhìn bên ngoài trời đã tối, nói thật, một chút tâm tình cô cũng không có.

“Không đi, để sáng mai đi, em đi tắm, nghỉ ngơi một chút.” Giản Dung dọn dẹp xong hộp cơm, lên tiếng trả lời Ôn Uyển.

Ôn Uyển cũng không nhiều lời, cầm quần áo, xoay người vào phòng tắm tắm rửa, lúc đi ra, Ôn Uyển nhìn phòng, chỉ thấy Giản Dung đã trải chiếu cho Ôn Uyển, điều hòa nhiệt độ cũng đã bật.

“Giường chiếu đã thu dọn xong cho em, điều kiện bộ đội như vậy, em cũng đừng sợ, ngày mai anh tìm người sửa phòng, lắp cửa sổ phòng hộ, về sau sẽ không có mấy thứ đồ chơi đó vào được.” Giản Dung thuận tay cởi quân trang, trấn an Ôn Uyển.

“Được, em biết rồi.” Ôn Uyển gật đầu một cái, đi tới bên giường lau mặt, Giản Dung cũng không nhiều lời, xoay người đi ra khỏi phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK