• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Puck

Vẫn ngồi cứng đờ ở trong phòng, Ôn Uyển không thấy Giản Dung vào phòng ngủ, lúc đứng lên đi ra, chỉ thấy Giản Dung nằm trên mặt đất, chiếu lạnh trên đất, quạt máy thổi vù vù về phía anh, phòng khách không có điều hòa, chỉ phòng ngủ mới có.

Ôn Uyển hít sâu một hơi, đi tới gần Giản Dung, ngồi xổm xuống, đẩy Giản Dung một cái: “Giản Dung, dậy.”

Giản Dung mở mắt ra, bỗng nhiên mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn Ôn Uyển: “Sao vậy? Lại có rắn sao?” Nói xong nhìn bốn phía xung quanh.

“Không có, sao anh không vào trong phòng ngủ? Ngoài này không có điều hòa, ngủ lâu sẽ nóng.” Ôn Uyển nhìn Giản Dung, vẫn là vẻ mặt cố chấp như cũ.

Lúc này Giản Dung mới thở phào lqd nhẹ nhõm, nhìn về phía quạt máy đang thổi mạnh mẽ: “Không có chuyện gì, ngủ đâu cũng thế, em mau đi ngủ đi.”

Ôn Uyển dịu dàng cố chấp, nhưng anh là một người đàn ông to lớn, tuyệt đối không thể để nha đầu này chịu uất ức, nếu có một ngày Ôn Uyển muốn rời đi, cũng có thể không hề băn khoăn gì mà rời đi.

“Được, nếu anh ngủ ở đây, em cũng ngủ ở đây.” Nói xong, Ôn Uyển nằm xuống bên cạnh Giản Dung, Giản Dung nhìn Ôn Uyển, lúc này cũng không biết nói gì, thở dài một cái: “Tiểu Uyển, em nhất định phải như vậy sao?”

Anh không rõ, mình chính là vì muốn tốt cho nha đầu này, sao cô không hiểu cho nỗi lòng của anh chứ? Anh là người thô lỗ, không xứng với cô, rời anh đi, về sau Ôn Uyển có thể gặp được người tốt hơn, với điều kiện của cô, muốn tìm người như thế nào, cũng có thể tìm được.

“Em sợ, một mình em không dám ngủ.” Ôn Uyển đưa lưng về phía Giản Dung, âm thanh hờ hững thốt ra.

Một câu nói khiến cho Giản Dung trầm mặc hồi lâu, mạnh mẽ vươn tay, bế ngang Ôn Uyển lên, đứng dậy đi vào phòng phía trong, đặt Ôn Uyển lên giường, Giản Dung cũng nằm trên giường, gần một bên mép giường, chỉ xê dịch một chút là có thể ngã xuống.

“Ngủ sớm đi, anh ở đây, em không phải sợ.” Giản Dung nhắm mắt lại, không nói gì thêm nữa.

--- ------Puck---- -----

Trở mình một chút, Ôn Uyển xoay người, ôm hông của Giản Dung, ôm chặt hết mức, Giản Dung nhắm hai mắt, yết hầu hơi di động, vẫn không nhúc nhích, mặc kệ Ôn Uyển ôm mình.

Ôn Uyển mở to mắt, trước mắt hoàn toàn mờ mịt, rõ ràng ở chung một chỗ, lại cách xa như vậy, bởi vì lòng của Giản Dung không ở bên người cô.

Buổi tối hôm kết thúc buổi thi vào trường cao đẳng, đối với bất kỳ một học sinh tham gia vào kỳ thi vào trường cao đẳng mà nói, là thời khắc hạnh phúc nhất, so với giấy báo vào trường đại học trọng điểm cũng đã rất hạnh phúc.

Có ý nghĩa, ngươi có thể xé sách, có thể thoải mái khóc, có thể thoải mái cười, có thể thoải mái cảm thụ thế giới này, rốt cuộc không cần thức đêm đến rạng sáng để học bài, muốn yêu, cũng có thể bắt đầu yêu.

Trời đêm rất đẹp, cho dù ở trong thành phố, cũng thấy sao đầy trời, thật là hiếm thấy, có thể khiến cho lũ học sinh này thật vui mừng.

Tối hôm nay, so với mọi khi, phố Tứ Phong đã náo nhiệt hơn, nơi này hôm nay phần lớn là học sinh vừa tham gia xong kỳ thi vào trường cao đẳng, uống đến nát bét, có cả giọng hát vang: “Thoải mái yêu! Thoải mái đau thương! Thoải mái cảm thụ!”

Ôn Uyển mặc một chiếc váy lụa mỏng màu xanh nhạt, cười rạng rỡ, đứng ở bên lề đường, đối diện là Diệp Khả mặc một chiếc váy trắng, đơn giản mà phóng khoáng, trong mắt có chút thất vọng nhìn Ôn Uyển: “Tiểu Uyển, cậu thật sự không đi cùng tớ tới quán Tự à?”

“Không đi, tính ba tớ cậu cũng không phải không biết, đã gọi điện thúc giục mấy lần rồi.” Ôn Uyển cười trả lời, “Các cậu đi chơi đi, tớ về nhà trước.”

“Vậy để cho tiểu Vũ đưa cậu về đi.” Diệp Khả nhìn Ôn Uyển, khẽ nhếch lông mày, là một cô gái, cô vẫn không yên lòng.

Ôn Uyển lắc đầu một cái, nhìn Thẩm Nhược Vũ bên cạnh Diệp Khả: “Không cần, từ nơi này đến đại viện, cũng chỉ có mười phút đi đường, tớ đi về được.”

Phố Tứ Phong cách đại viện không xa, xuyên qua hai ngõ nhỏ, đi chưa tới mấy bước là có thể đến, cô không yếu ớt đến mức có quãng đường như vậy mà cũng phải khiến người đưa về.

Huống chi, khi đó Thẩm Nhược Vũ thích Diệp Khả, say mê đến mức đổ nhào rồi, để cho cậu ta đưa cô trở về, người ta còn mất hứng đó.

“Không phải…” Diệp Khả còn định nói cái gì nữa, Ôn Uyển đã tiếp lời: “Được rồi, sao nhiều chuyện vậy, nhanh đi chơi đi, tớ đi trước.” Nói xong, Ôn Uyển kéo dây ba lô trên vai.

Bước trên giày cao gót, xoay người lqd rời đi, Diệp Khả và Thẩm Nhược Vũ cũng không nhiều lời, xoay người, lái xe đi thẳng.

Ôn Uyển đi trong ngõ hẻm, lúc này đã không còn sớm, trên đường không có ai, ánh đèn lờ mờ chiếu trên mặt đất, kéo bóng dáng dài lê thê.

Ở trong một góc, Ôn Uyển đi qua, chỉ thấy đối diện là vài người trẻ tuổi, ăn mặc lòe loẹt, dùng lời người bề trên mà nói, vừa nhìn không phải là người tốt.

Đột nhiên, Ôn Uyển xoay người đi ngược lại, đụng phải những người này, ngươi phải trốn thật xa, trốn rất xa, nhất thiết không được đối mặt tiếp cận…

--- ------Puck---- -----

Vài người trẻ tuổi, vừa thấy Ôn Uyển, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt có phong cách, nhất thời có cảm giác như tiên nữ xuống trần, hướng về phía Ôn Uyển đang định rời đi hô: “Này, cô bé định đi đâu? Cùng chơi đùa chút?”

Ôn Uyển vừa nghe, lập tức bước nhanh hơn, ai ngờ còn chưa đi được hai bước, người trẻ tuổi cầm đầu đã vọt tới, ngăn trước mặt Ôn Uyển.

Gương mặt bỉ ổi, tinh tế nhìn Ôn Uyển: “Ơ, thật xinh đẹp, nào, đi cùng anh, anh dẫn em đi chơi đùa thật tốt.” Nói xong đưa tay sờ lên mặt Ôn Uyển, Ôn Uyển vừa lui về phía sau muốn tránh né.

“Không đi, tôi không biết anh.” Ôn Uyển quay mặt đi, xoay người định rời đi, ai ngờ bị đám người trẻ tuổi bao bọc vây quanh, trong lòng Ôn Uyển có chút sợ hãi, nhìn đám người này, lạnh lùng nói: “Các anh tránh ra, nếu không, tôi kêu người.”

Một đám người liền cười rộ lên, người trẻ tuổi cầm đầu nhìn Ôn Uyển, lưu manh vô lại mở miệng: “Trong ngõ hẻm này, em định gọi ai? Ngoan một chút, mấy anh sẽ thương em, đừng tự tìm đường chết.”

Nói xong người đàn ông này đưa tay định tóm lấy Ôn Uyển, Ôn Uyển rất nóng nảy, nhắm chặt hai mắt: “Các anh đừng tới đây, tôi đánh chết các anh.” Vừa nói, Ôn Uyển thuận tay cầm ba lô trong tay vung lên, vừa vặn đánh vào mặt người trẻ tuổi cầm đầu.

Người trẻ tuổi hô nhỏ một tiếng, bụm mặt mắng: “Nha đầu chết tiệt kia, rượu mời không muốn mà muốn uống rượu phạt hả? Muốn chúng tao cho mày chết thảm đúng không, mày tự cầu nguyện đi.”

Nói xong, người trẻ tuổi này bước mấy bước đi tới, tiện tay lôi, mạnh mẽ đẩy Ôn Uyển ngã về phía sau vài bước, người trẻ tuổi liền để Ôn Uyển dựa trên tường, Ôn Uyển há mồm định cắn người đàn ông này.

Dùng hết sức lực giằng co, lúc này Ôn Uyển rất sợ hãi, sớm biết quãng đường ngắn như vậy cũng xảy ra chuyện, cô nên để tiểu Vũ đưa cô về.

“Nha đầu chết tiệt, đừng lãng phí hơi lqd sức, hôm nay, anh đã chấm mày, không nghe cũng phải nghe, ngoan ngoãn nghe lời, ít bị đau da thịt.” Người trẻ tuổi này kiên nhẫn cọ xát Ôn Uyển, hơn nữa vừa rồi bị Ôn Uyển đánh, vào lúc này lại muốn tiếp tục giày vò cô rồi.

“Mày dám đụng tao, mày nhất định sẽ hối hận.” Trong mắt Ôn Uyển thoáng qua tia hung dữ, cô muốn đám người này nhất định phải hối hận.

Nhóm người trẻ tuổi này, thường lộn xộn ở khu vực này cũng đã quen, dù sao làm bậy xong liền bỏ chạy, cũng không dễ dàng bị tóm, nhìn tư thế này của Ôn Uyển, người đàn ông có chút sợ hãi, ngay sau đó nhìn Ôn Uyển, cười lạnh: “Vậy mày để cho tao hối hận thử xem.” Nói xong cúi đầu định hôn.

“Mày cút ngay, cút ngay!” Ôn Uyển liều mạng đẩy người đàn ông trước mặt, nhắm mắt kêu, nếu tối hôm nay cô xảy ra chuyện, thà rằng tự sát đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK