Khiến Ôn Uyển cũng cảm thấy rất không thoải mái, cô không phải bình dấm chua, nhưng mà đối phương công khai khiêu khích, là người cũng nên tức giận.
“Chuyện cũng không lớn, chỉ có chút chuyện như thế này.” Giản Dung nhẫn nại, giải thích với Ôn Uyển.
Ở trong đơn vị, không chỉ riêng chính ủy sẽ thường quan tâm tới cuộc sống các chiến sỹ, các chị dâu, mấy người có lòng cũng sẽ lưu ý giúp chiến sỹ, cũng không phải thích lo chuyện bao đồng, bản thân làm quân tẩu cũng biết.
Là đàn ông tham gia quân ngũ, khó tìm vợ, không có tiền cũng không có danh lợi, lại suốt ngày sống trong đơn vị, gần như cắt đứt liên lạc với bên ngoài, chính là gặp gỡ một cô gái cũng khó khăn.
Tuổi nhỏ một chút còn may, còn giống như Giản Dung, sắp 27, 28 tuổi, đã trưởng thành chứ không còn nhỏ nữa, lại kéo dài chuyện này, chính ủy cũng từng giới thiệu, nhưng tính tình Giản Dung bướng bỉnh, anh không đi, chính ủy cũng làm khó, nói thế nào cũng vô dụng.
Chính ủy nói chuyện đó với đoàn trưởng, tính tình đoàn trưởng nóng nảy, liền bắt đầu mắng Giản Dung: “Thằng nhóc này, cậu không giải quyết tốt vấn đề sau nhà, sao có thể dẫn lính tốt chứ? Con người khác cũng lớn như vậy, cha mẹ của cậu nghĩ như thế nào? Cậu bất hiếu, biết không?”
Mắng thì mắng rồi, Giản Dung vào lỗ tai này ra lỗ tai kia, không để ý. Đoàn trưởng Triệu rất bất đắc dĩ, oán trách Giản Dung không phải gì đó trước mặt vợ.
Vợ đoàn trưởng Triệu, Hàn Hề vừa nghe, lập tức nảy ra tính toán nhỏ nhặt, tự mình giới thiệu em họ - Trần Huệ - cho Giản Dung, sẽ để cho Trần Huệ không có chuyện gì tới đơn vị chơi một chút, cũng nói tình huống cho Giản Dung.
Vì để cho hai người gặp mặt, đoàn trưởng Triệu kêu Giản Dung đến nhà mình ăn cơm, thấy Giản Dung mới biết được là để cho anh xem mắt, cô gái này, không nhìn thấy còn chưa tính, nhìn thấy rồi muốn trực tiếp chạy đi.
Không chỉ riêng cô gái này mất mặt, ngay cả nể mặt chị dâu và đoàn trưởng cũng không có, Giản Dung là người không tim không phổi, tốt xấu gì cũng nhận nhân tình của người ta, không còn cách nào, ngồi xuống ăn cơm.
Cơm nước xong, nghĩ thầm anh phải tìm cơ hội rời đi, ai nào ngờ chị dâu không mở miệng, cô gái này không chờ chị dâu mở miệng đã tự nói trước: “Lần đầu tiên tới đoàn 731, cũng không quen, làm chủ nhà, có phải nên dẫn em đi xem chung quanh một chút không?”
Lần đầu tiên Trần Huệ nhìn thấy Giản Dung lập tức động lòng, mấy năm nay, bản thân cô ưu tú, bối cảnh cũng tốt, vốn là cô gái cao ngạo, có thể nhìn vào mắt không nhiều lắm, hơn nữa rất thích bắt bẻ.
Nhưng Giản Dung lại là ngoại lệ với cô rồi, dáng vẻ Giản Dung dễ coi, lại là người rất ưu tú, nghiêm trang nghiêm túc, người như vậy rất thích hợp sống chung, không có tâm địa gian xảo.
Cho nên cô đồng ý cùng Giản Dung tìm hiểu lẫn nhau, thử quan sát một chút, nhưng Giản Dung không nói nhiều, chị họ hỏi một câu, anh liền ừ một tiếng, không thêm không bớt một chữ, điều này khiến Trần Huệ rơi vào khó khăn, không có cách nào, chỉ có thể chủ động mở miệng.
Đối với Trần Huệ, đều là người trưởng thành, người nào chủ động cũng vậy, cho đôi bên một cơ hội mà thôi.
Theo đề nghị của Trần Huệ, Giản Dung vẫn hơi khổ sở, cũng không chờ anh mở miệng, Hàn Hề đã nói trước, chủ động lôi kéo Giản Dung, đẩy hai người ra ngoài đi dạo một vòng, Giản Dung vô cùng bất đắc dĩ, liền dẫn theo cô gái này đi dạo quanh đơn vị.
Trong lòng thầm cầu nguyện, cô gái này về sớm một chút, ai ngờ cô gái này đặc biệt vui vẻ, Giản Dung không nói nhiều thì cô liền tìm đề tài tán gẫu, đi theo Giản Dung vòng quanh sân huấn luyện vài vòng, thỉnh thoảng Giản Dung hỏi cô có mệt không, vốn định nói nếu mệt thì về sớm một chút.
Nhưng lời Giản Dung nói, Trần Huệ nghe được lại là chủ động quan tâm, trong lòng rất cảm động, chỉ nói không mệt, nói chuyện phiếm với anh rất vui vẻ, không còn cách nào, lại tiếp tục lắc lư với cô ta.
Vất vả lắm mới lắc lư đủ, cô gái này chủ động mở miệng phải về, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trần Huệ: “Vậy được, tôi nói với chị dâu một tiếng, để nhân viên cảnh vệ tiễn cô về?”
Xem ra lần sau anh phải chạy trước.
“Anh không đưa em về sao? Đây là lễ phép căn bản.” Trần Huệ với vẻ mặt đương nhiên nhìn Giản Dung, ánh mắt ấy để cho người ta cảm thấy, đây chính là chuyện bạn nên làm, Giản Dung cứ nhìn Trần Huệ như vậy, mím mím môi, không biết nên nói gì.
Trần Huệ nhìn dáng vẻ của Giản Dung, lập tức cười rộ lên: “Để cho anh tiễn em về, cũng không phải khiến anh lấy em qua cửa, có khó xử sao?”
“Không phải, không phải như cô nghĩ.” Giản Dung thật sự không biết làm sao, nên cự tuyệt Trần Huệ như thế nào, nhất là lúc đối phương thoải mái, cũng giống như bạn, là phụ nữ, không có đất dung thân.
Trần Huệ thở dài: “Người đàn ông làm lính không có ai mắc cỡ ngại ngùng như anh cả, em chỉ cảm thấy không tệ lắm, chúng ta có thể quen biết, không thể khẳng định chắc chắn vào lúc này, em cũng không phải người tùy tiện như vậy.”
Nói xong Trần Huệ kéo Giản Dung trở về khu người nhà, Giản Dung liền vội vàng tránh ra, không còn cách nào, chỉ có thể tiễn Trần Huệ về.
Hàn Hề vừa nghe đã đưa trở về rồi, chính xác là có tin tức tốt, lúc không có chuyện gì sẽ để Trần Huệ tới đây, Trần Huệ cũng vô cùng vui mừng, nhưng cô cứ đến thì Giản Dung núp đi, cho dù ai cũng không tìm được người.
Về sau, Giản Dung không có việc gì, đoàn trưởng nói ra tin tức, đoàn trưởng cho rằng Giản Dung có lòng với cô gái đó, dĩ nhiên chủ động nói, Giản Dung vừa biết Trần Huệ sắp tới đơn vị, lập tức mang theo toàn bộ lính đi huấn luyện dã ngoại.
“Chuyện chỉ đơn giản như vậy, sau đó về nhà lại đụng phải em, tiếp theo cha mẹ anh nói em coi trọng anh, là anh đào được vật quý ở quán bên đường, nhặt được tiện nghi.” Giản Dung cứ thẳng thắn nói với Ôn Uyển như vậy.
Ôn Uyển quay đầu nhìn Giản Dung, hơi híp mắt: “Ý của anh là em làm hư chuyện tốt của anh, nói giống như con gái người ta ngã vào anh vậy, nếu anh thật sự không vui, anh không đi dạo cùng cô ta, không đưa cô ta trở về, có thể bóp chết anh sao? Bóp chết rồi, em phụ trách!”
Lúc phụ nữ ghen không thể nói đạo lý, cho dù Ôn Uyển cũng như thế, nghĩ tới Giản Dung và cô gái kia đi dạo vài vòng quanh sân huấn luyện, cô liền tức khí lên, từ khi theo Giản Dung theo quân đến giờ, Giản Dung còn chưa từng mang theo cô đi dạo một vòng quanh đơn vị.
Giản Dung vừa nghe, lập tức rối loạn, đây tính là vặn vẹo kiếm rắc rối đó, sau tuyết lông ngỗng là cái gì? Không phải anh vì mặt mũi con gái người ta sao?
“Bà cô ơi, em kêu anh khai, anh khai một chữ cũng không sót, em không thể chơi trò trẻ con như vậy?” Vẻ mặt Giản Dung thất bại nhìn Ôn Uyển.