"Tôi đâu có nói đùa... Cái này là hàng thật giá thật mà" Thiến Hi giơ giơ viên ngọc trai lên. Chỗ này thật không biết nhìn hàng mà, ngọc trai quý như vậy mà từ chối.
"Tiểu thư, thật sự chỗ chúng tôi không nhận mặt hàng này" Nhân viên bán hàng tỏ vẻ khó xử.
Thiến Hi cũng không làm khó người bán hàng nữa nên mới cầm mấy viên ngọc trai tới chỗ trang sức muốn bán. Dù sao mấy viên ngọc trai này cũng do cô cất công tìm kiếm, có viên còn có tuổi đời nhiều năm. Nếu bán cho người không có khiếu thẩm mỹ thì nó sẽ trở thành thứ rẻ mạt.
Lúc Thiến Hi dựa vào trí nhớ của ba năm trước thì hình như ở trung tâm này có một cửa hàng trang sức nữ nổi tiếng, ừ là tầng 7.
Cô tới tầng 7 quả thật có một cửa hàng trang sức, đã mấy năm mà nơi này vẫn như trước. Cô lấy một viên ngọc trai màu đen lên đi tới chỗ người bán đá quý hỏi.
"Ông chủ... Ông nói xem viên ngọc trai này đáng giá bao nhiêu?"
Người chủ cửa hàng là một lão già khoảng năm mươi, đeo kính hình như người trong nghề. Ông ta như không tin váo mắt mình khi nhìn thấy viên ngọc trong tay cô, liền cố căng mắt ra nhìn. Sau đó lau chùi kính, viên ngọc này lớn như đốt tay cái, tỉ lệ hoàn hảo... Hơn nữa còn óng ánh.
Ông ta vội thu vẻ mặt kinh ngạc, rất nhanh tỏ ra hờ hững nói.
"100 triệu!"
"Thật? Ông chủ, đừng thấy tôi quê mùa mà lừa gạt nha... Viên ngọc này rất hiếm, hơn nữa tỉ lệ hoàn hảo.... Mà ông nói 100 triệu?" Thiến Hi căng mắt nhìn thẳng vào ông ta, tuy từ trước tới giờ cô ít khi bán mấy thứ này. Nhưng dựa vào mười mấy năm sống trong nhung lụa, cô biết rằng giá trị viên ngọc này phải hơn 100 triệu.
"300 triệu" Người chủ dơ ba ngón tay.
Thiến Hi lắc đầu.
"500 triệu, giá cuối cùng đấy" Người đàn ông tỏ ra vẻ nếu cô không đồng ý thì sẽ không mua nữa. Nhưng trong lòng lại nơm nớp, nghĩ tới viên ngọc đáng giá cả triệu đô, chỉ cần ông mua được rồi đem làm một sợi dây chuyền chắc chắc sẽ được giá đó.
Thiến Hi nhìn mặt ông ta chảy đầy mô hôi, ánh mắt láo liên liền muốn cầm lấy viên ngọc trai định bỏ đi.
"Được rồi 5 tỷ... Nếu cô không chịu thỏa thuận thì thôi" Người chủ liền giữ cô lại.
Thiến Hi suy nghĩ, dù sao trong túi của cô vẫn còn cả đống ngọc quý, bây giờ cứ bán trước để dùng. Sau này cô tìm ba mẹ, thì không lo chết đói. Nhắc mới nhớ ba năm không gặp ba mẹ không biết bây giờ họ thế nào nữa.
Thiến Hi cầm tiền rời khỏi trung tâm, ý định mua váy ban đầu cũng bỏ đi. Bây giờ cô cần tìm một nơi ở trước đã, Thiến Hi đang muốn qua đường thì bỗng một chiếc xe hơi màu đỏ bóng loáng, nhìn rất sang trọng phóng tới.
"Két!" Chiếc xe hơi chỉ còn 10 phân nữa sẽ đâm vào cô, may là động xe tốt nên mới dừng kịp lúc như vậy.
Thiến Hi giật mình suýt ngất đứng đờ đó, tiền trong chiếc túi lớn rơi hết xuống đất. Tới khi cô định thần lại, số tiền lúc nãy đã bay khắp đường. Cô vội cúi xuống nhặt mấy tờ tiền lên, thì nghe thấy tiếng còi của chiếc xe đỏ lúc nãy.
Trên xe, một cô gái xinh đẹp quyến rũ, mái tóc đen uốn cong mặc một bộ đồ công sở tỏ ra bực tức đang ngồi ghế phụ, không ngừng vươn tới chỗ còi ô tô mà bấm.
Người ngồi vị trí lái xe là người đàn ông mặc vest đen đeo một chiếc kính dâm.
"Bíp! Bíp! Bíp" chiếc xe lần nữa bị cô gái lúc nãy ấn còi.
Thiến Hi bực tức nhưng vẫn phải tránh đường cho chiếc xe kia đi, nhưng... Ngoài sức tưởng tượng đó là chiếc xe đó liền nhấn ga lao nhanh đi khiến số tiền trên đất của cô bay ngả nghiêng khắp nơi.