Triệu Duệ nói hắn sẽ hối hận, nhưng hắn biết nếu bản thân tiếp tục tranh đấu với lão già kia rồi một ngày nào đó hắn cũng sẽ hối hận. Hắn đã tốn quá nhiều thời gian rồi, cũng mệt mỏi với công việc hiện tại. Cho dù hắn từ chức thì sao? Hắn vẫn sẽ là cổ đông lớn nhất tập đoàn Hằng Viễn, kiếm tiền ít đi một chút cũng chẳng sao.
Hóa ra quyết định từ bỏ vị trí này lại dễ dàng đến thế, vậy mà trước kia hắn vẫn cố chấp. Nhưng hắn biết quyết định này tất cả đều chỉ vì muốn tốt cho tương lai của hắn và Mạn Trù.
Hoắc Dạ Thiên nhìn đồng hồ treo tường đã gần 10 giờ, không biết cô bé kia đã ngủ chưa? Cả hôm nay thấy cô có biểu hiện lạ khiến hắn có chút lo lắng. Hắn dời khỏi phòng của Triệu Duệ trên đường trở lại phòng không quên tới quầy tiếp tân lấy một phần ăn đêm cho Mạn Trù.
Hắn đi tới cửa phòng mình lại phát hiện cửa không có khóa, chắc chắn là cô đang đợi hắn trở về. Nghĩ tới đây khiến tâm tình hắn vui vẻ hắn, bất giác nở một nụ cười thỏa mãn.
Hắn mở cửa ra thì âm thanh than khóc liền truyền tới khiến gương mặt hắn cứng đơ.
"Aaa... Không cần! Đừng bóp nữa em đau quá huhu... Nhiên! Nhiên! Sẽ nát mất, xin anh! Xin anh dừng lại..." Thiến Hi yếu ớt cầu xin, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu môi dưới cũng bị chính cô cắn sắp nát rồi.
"Nơi nào nát? Là ngực hay tiểu huyệt dâm đãng của em?" Lưu Hạo Nhiên không hề phát hiện cửa phòng bị mở mà tiếp tục trêu ghẹo cô.
"Choang!" Phần thức ăn khuya trên tay Hoắc Dạ Thiên rơi xuống đất tạo ra âm thanh nhức óc, khuôn mặt hắn nổi đầy gân đen không thể tin được di chuyển tới hai người đang nằm trên đất.
Lưu Hạo Nhiên đè trên người cô đầy thích thú, còn cô khuôn mặt đã trở nên trắng bệch yếu ớt cả hai người đều đang trong trạng thái không mảnh vải che thân.
Hoắc Dạ Thiên nắm chặt nắm tay, hắn cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình nhưng nó vẫn trở nên gấp gáp đến mức khó chịu. Lồng ngực trở nên nhức nhối khiến hắn khó thở.
"Hai người đang làm gì?...HẢ!" Hoắc Dạ Thiên giống như con thú hét lên điên loạn.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Hoắc Dạ Thiên Lưu Hạo Nhiên cũng chẳng bất ngờ, hắn thản nhiên ngồi dậy. Từ nơi giao hợp của hắn và Thiến Hi liền chảy xuống cả đống chất dịch trắng quen thuộc, hắn kéo một tấm vải đen che đi thân thể Thiến Hi.
"Như mày thấy thôi." Lưu Hạo Nhiên cười nhạt đứng dậy tới trước mặt Hoắc Dạ Thiên khiêu khích.
"Là sao?" Hoắc Dạ Thiên lao tới bóp chặt bả vai Lưu Hạo Nhiên, đôi mắt trở nên đỏ lừ. Chuyện hắn không thể tin nhất là sẽ có một ngày người phụ nữ của hắn lại làm chuyện này với bạn thân hắn.
Thiến Hi nằm trên mặt đất nước mắt rơi càng mãnh liệt, lúc Hoắc Dạ Thiên bước vào khiến cô lo lắng hoảng sợ. Sợ hắn sẽ hiểu nhầm cô, sợ hắn sẽ tức giận... Nhưng sau đó lại khiến cô cười nhạo bản thân, không phải cô chán ghét Hoắc Dạ Thiên sao? Được cứ như vậy đi, muốn hiểu lầm thì hiểu lầm, muốn ghét bỏ thì cứ ghét bỏ. Tốt nhất là nên ghê tởm cô đi.
"Mày điên rồi." Hoắc Dạ Thiên đấm mạnh vào mặt Lưu Hạo Nhiên.
Lưu Hạo Nhiên cũng chẳng đánh lại cũng không tránh đi, cứ thế lãnh một cú đấm mạnh mẽ khiến hắn ngã xuống đất.
"Đây là người phụ nữ của tao!" Hoắc Dạ Thiên phẫn nộ.
Lưu Hạo Nhiên ngã trên đất, môi chảy máu. Nhưng hắn lại cười lớn, cười giống như một kẻ điên.
"Phụ nữ của mày? Mày chắc không? Đến tên thật cô ta là gì mày còn không biết mà mày dám nói cô ta là người phụ nữ của mày? Tao nói cho mày biết tên thật của cô ấy là Thiến Hi, là Hoàng Thiến Hi... Haha, mày có biết không? Cô ấy là vị hôn thê của tao, là của tao. Mày yêu cô ấy được mấy ngày hả? Còn tao, tao yêu cô ấy 4 năm, mày biết không?"