"Mày có chịu giao toàn bộ cổ phần cho tao không? Hả!" Lão bắn một phát đạn xuống đất như muốn cảnh báo Hoắc Dạ Thiên.
"Ông!.." Hoắc Dạ Thiên giằng xé, hắn không muốn Thiến Hi chịu đau đớn nhưng cũng không thể giao tâm huyết của ba cho lão.
"Hơ! Hóa ra cô ta cũng đâu quan trọng với mày?"
"Đoàng!" Lần này hắn nhắm thẳng vào chân Thiến Hi rồi nổ súng, rất nhanh trên chân Thiến Hi một dòng máu đen chảy xuống.
"Aaaa.... Không cần! Dừng lại! Tôi cho ông! Tôi cho ông! Đừng làm hại... Cô ấy!" Đôi mắt hắn đỏ lừ, tay nắm chặt lại.
Dù biết Thiến Hi không thể sống được lâu nữa nhưng hắn không muốn cô chịu khổ. Một chút cũng không muốn, lần này xem như hắn đã phụ lòng tin tưởng của ba.
"Được! Rất tốt, có phải ban đầu như thế sẽ tốt hơn không?" Lão cười vui vẻ.
"Gru.... Ùng ục... Ùng ục..." Bỗng Nhiên đôi mắt Thiến Hi mở ra, cô giãy giụa khỏi hai tên áo đen lao tới cắn xé lão.
Hoắc Dạ Thiên giật mình, đáng lẽ 2 tiếng nữa cô mới tỉnh sao?
"Gru... Ùng ục...." Thiến Hi cắn lên cổ lão thật chặt không thèm nhả ra.
"Giết nó! Nhanh lên giết nó!" Vài tên áo đen luống cuống cầm súng chĩa vào cô.
"Không cần! Đừng....aaaa" Hắn nhào dậy nhưng chưa được vài bước liền bị tên đằng sau kéo lại, hắn chưa bao giờ thấy mình bất lực như thế.
"Đừng bắn! Đừng...buông ra! Buông ra!..." Hoắc Dạ Thiên nhào lộn vài vòng nhưng vẫn chậm một bước.
"Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!.."
Hàng loạt tiếng súng vang lên, những viên đạn kia bắn vào lưng cô khiến nơi đó không ngừng chảy máu. Thiến Hi gầm lên một tiếng sau đó giống như dùng hết sức lực lôi Hoắc Miên dậy.
"Gru... Gru....gừm...ùng ục..."
"Buông tao ra! Đồ súc sinh!" Hoắc Miên đấm mạnh vào người Thiến Hi khiến cô ngã xuống, nhưng nhanh chóng cô lại cắn vào chân lão giống như cùng sống chết với lão ta.
Hoắc Dạ Thiên Lao tới mặc kệ sự đau đớn ở chân bị thương cướp lấy súng trên tay một tên mặc áo đen rồi nhanh chóng bắn mấy tên còn đang ngơ ngác kia.
Bỗng nhiên tiếng xe cảnh sát truyền tới, là lúc nãy khi đám cảnh sát nghe thấy cuộc gọi của tên lái xe kia sau đó còn nghe thấy tiếng súng nổ lên nhanh chóng tới đây.
Đám người áo đen thấy xe cảnh sát đi tới liền nhanh chóng chạy đi, lúc này chỉ còn Hoắc Miên đang vật lộn với Thiến Hi. Cô dùng tay đâm vào mắt hắn rồi kéo hắn về phía trước, dù bị thương rất nặng nhưng cô vẫn đủ mạnh để kéo Hoắc Miên. Sau đó cô liền bỏ lại Hoắc Miên bò về phía trước.
Tai cô nghe thấy tiếng ồn... Tiếng ồn này thật quen thuộc, giống như đang có gì đó đang gọi cô. Mặc dù mắt cô nhìn thấy chỉ là một màu trắng xóa nhưng cô vẫn tiến lên phía trước.
"Thiến Hi! Quay lại đây! Thiến Hi" Hoắc Dạ Thiên khập khiễng tiến tới nhưng bị mấy tên cảnh sát giữ lại.
"Nguy hiểm! Anh đừng tiến tới." Khi đám cảnh sát nhìn thấy Thiến Hi liền sợ hãi như thấy quỷ, tóc của cô trắng xóa dài hơn lưng màu da không chút huyết sắc nhiễm đầy máu đen.
Nhưng khi họ thấy hành động kỳ quặc của cô thì càng thấy sợ, cô đứng trên một tảng đá lớn sau đó như kẻ mất trí mà tiến về phía biển.
Vì nơi này rất cao, chỉ cần ngã xuống sẽ không còn mạng lại càng khiến Hoắc Dạ Thiên đau đớn. Chỉ còn một bước nữa... Cô sẽ ngã xuống biển.
Hắn muốn lao tới cứu cô nhưng bị đám cảnh sát giữ lại.
"Thiến Hi! Quay đầu đi!"
"Gru... Ùng ục... Ùng ục..." từ miệng Thiến Hi một dòng máu tuôn ra, trước mắt như tối sầm. Toàn thân cô mất thăng bằng mà ngã về phía trước.
"Không!...." Hoắc Dạ Thiên la lên trực tiếp ngất đi.
Tác giả: Đang định viết kết se nhưng thấy mình ác quá nên thôi.