Trên đời này chuyện tối thú vị, đương nhiên là đối thủ của mình ganh đua cao thấp.
Đối thủ Vương Liên Hoa chỉ có một.
Trừ bỏ Thẩm Lãng, còn có thể là ai?
Y cười giả dối y như hồ ly:” Thẩm Lãng, chúng ta đánh cuộc đi.”
Thẩm Lãng cười khổ, hắn rất muốn nói ta không muốn cùng ngươi đánh bạc, cũng không muốn tranh thắng thua với ngươi, chỉ cần đảo lại chuyện này lần nữa, ta tình nguyện thừa nhận mình bại bởi ngươi. Nhưng hắn chưa nói ra, không ai có thể thay đổi thời gian, không ai có thể gạt bỏ quá khứ, hắn đã muốn rơi vào đống bùn này, chuyện có thể làm chỉ còn là cố gắng đi tới phía trước.
Hắn là một nam tử bình tĩnh thả thong dong, nếu có một vạn cái lý do làm cho hắn ở lại giang hồ, lại chỉ có một lý do làm cho hắn buông tha giang hồ, như vậy hắn tình nguyện lựa chọn cái sau.
Nhưng hiện tại hắn không thể lựa chọn, nửa điểm cũng không có.
Vương Liên Hoa thiết hạ vụ này, làm cho hắn ngoan ngoãn đi vào, còn không thể phản kháng.
Hắn thở dài.
Mà đầu sỏ gây nên bên người này, vẻ mặt vân đạm phong thanh nhìn hắn.
” Thẩm Lãng, ngươi suy nghĩ cái gì?”
Còn có thể nghĩ cái gì!
Thẩm Lãng cúi đầu nhìn về phía vết máu trên mặt đất.
Nó bị ngắt đoạn, giống như thác nước bị đột ngột chặn dòng
Thủ nhi đại chi, thật đúng là dấu vết của hai xa luân.
Thẩm Lãng ngồi xổm xuống xem xét.
Dấu vết không sâu, trên mã xa nhiều nhất chỉ hai người.
Không, không phải là hai người mà là năm cái đầu người.
Người đánh xe hẳn phải đi trăm dặm tìm ngựa tốt, đủ để một ngày đi ngàn dặm.
Nhưng Thẩm Lãng khẳng định chưa có ra khỏi thành, không ai có thể quang minh chính đại mang theo năm cái đầu người đi ra ngoài.
Hắn ngẩng đầu nhìn Vương Liên Hoa, Vương Liên Hoa đang nhìn hắn.
Đôi mắt sáng ngời, mặt mày hàm chứa một cỗ phong lưu lại đầy mỉa mai như trước.
Hắn nghĩ, Vương Liên Hoa hiển nhiên cũng nghĩ tới.
Cho nên hắn không nói nhiều lời, cất bước truy theo dấu vết.
Vương Liên Hoa nói đúng, hắn đã bước vào giang hồ.
Mặt trời lặn.
Nhà tranh.
Ngoài nhà tranh có một cỗ xe ngựa, xe ngựa cực kỳ hoa lệ, rèm cửa dùng vải màu lam quý giá để làm, cho dù là vương công quý tộc cũng không tất có xe ngựa tốt như vậy.
Hảo hơn chính là hai con ngựa kéo xe.
Hai thần tuấn hắc mã giống nhau như đúc, bốn vó đều là tuyết trắng.
Chỉ cần là người hiểu về ngựa, loại kêu” Ô vân cái tuyết ” này chính là thần câu xuất phát từ Tây Vực, giấu ở trong chuồng cũng đã là bảo bối, hiện giờ lại tùy ý cho kéo xe rồi ném bỏ ở vùng ngoại ô này.
Trong xe ngựa không ai.
Khi hai người Thẩm Lãng tới gần địa phương này, bọn họ cũng đã cảm giác được nơi này không ai.
Chỉ có một chiếc xe, một gian phá ốc, cùng mùi máu tươi phả vào mũi.
Vương Liên Hoa vén vải che cửa xe, thoáng nhìn, lại đi quanh xe hai vòng, thở dài:” Người này thật sự là hào phóng. Chiếc xe cùng hai con ngựa này, đủ để mua một ngôi nhà ở trên con đường xa hoa nhất Lạc Dương.”
Dù cho xe đã bị hủy, bởi vì trong xe *** xảo hoa mỹ kia, đầy máu tươi.
Đầu người cũng không ở bên trong.
Thẩm Lãng nhìn chằm chằm nhà tranh.
Máu từ trong xe chảy đến tận cửa.
Trong phòng có cái gì?
Năm đầu người đầy máu tươi? Sát thủ giấu ở sau cửa? Hay chỉ là có một đống phế sài?
Thời điểm đẩy cưa ra, thần kinh Thẩm Lãng cùng Vương Liên Hoa đều kéo căng tới cực điểm.
Không có, trong phòng cái gì cũng không có.
Bốn phía trống rỗng đều là rơm rạ, mặc kệ xem từ phía nào, gian sài phòng này chỉ là một gian bình thường không thể bình thường hơn.
Thẩm Lãng quay đầu lại nhìn Vương Liên Hoa liếc mắt một cái.
Ngay khi hắn chuẩn bị mở miệng, có đồ vật gì đó bị ném từ cửa sổ rách nát vào.
Bọn họ lấy chân đá hai cái lại tiếp lấy ba cái.
Một bóng đen chợt lóe qua.
Thẩm Lãng cùng Vương Liên Hoa đã chuẩn bị hảo để đuổi theo.
Nhưng bọn hắn đều dừng lại.
Bởi vì quanh nhà tranh đột nhiên có rất nhiều người mặc quan phục tiến đến, nha dịch tay cầm đại đao.
” Các ngươi đã bị vây quanh!”
Đầu mục cầm đầu nha dịch huy đao hướng bọn họ kêu to.
Ách?
Thẩm Lãng sửng sốt chớp mắt một cái.
Sau đó, hắn thấy được trong tay hắn cùng Vương Liên Hoa đều cầm cái gì đó.
Đầu người, ba cái đầu người, hai cái khác bị bọn họ đá trên mặt đất.
Đầu mục bắt người hét lớn: ” Các ngươi hai kẻ cường đạo phát rồ này, chẳng những giết người mà ngay cả đầu đều cắt đi, hôm nay ta đem nhóm các ngươi về quy án!”
Thẩm Lãng dở khóc dở cười:” Triệu đầu mục, ngươi nghe ta giải thích……”
Triệu đầu mục bắt người hô:” Vật chứng ở đây, đừng vội nói sạo……” Đột nhiên sửng sốt, thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Thẩm Lãng.
Ánh sáng trong phòng thực ám, hắn rốt cục nhận ra người:” Trầm…… Trầm trang chủ?”
Thẩm Lãng nói:” Đúng là tại hạ, chuyện này có hiểu lầm, chúng ta là truy tung hung thủ mới đến nơi này……”
Triệu đầu mục ngắt lời nói:” Trầm trang chủ, Triệu mỗ luôn luôn kính nể thái độ làm người của ngươi, không nghĩ ngươi lại làm ra việc tàn nhẫn như thế. Ngoài cửa có xe ngựa, trừ bọn người ở Nhân Nghĩa trang của các ngươi ra, trong thành này còn ai có thể có thứ tốt hơn? Ngươi nói ngươi là truy hung thủ mà đến, vậy đầu người trong tay ngươi giải thích như thế nào? Chớ không phải là muốn nói là hung thủ tặng cho ngươi?”
Vương Liên Hoa ở hắn phía sau cười lạnh.
Thẩm Lãng cũng muốn cười, nghĩ muốn cười to, nhưng trên mặt lại mang biểu tình dở khóc dở cười
Cái bẫy đơn gian bao nhiêu lại càng dễ khiến người mắc câu.
Bọn họ tựa như con thỏ, bị rơi vào bẫy thợ săn.
Năm mạng người này, đúng là bọn họ phải gánh trên lưng rồi.
Ngoài cửa có xe ngựa, trong tay có đầu người, trên người có vết máu, nếu nói không phải hung thủ, quỷ cũng không tin!
Triệu đầu mục phóng hoãn thanh âm nói:” Trầm trang chủ, ngươi theo ta trở về, nếu không phải ngươi giết, đại nhân đương nhiên sẽ cho ngươi một cái công đạo.”
Giang hồ ân oán, nếu liên lụy đến quan trường, tất nhiên sẽ liên lụy đến Thất Thất cùng Thanh nhi, thậm chí là thêm nhiều người vô tội.
Hắn nhìn Vương Liên Hoa, Vương Liên Hoa cũng đồng dạng đang nhìn hắn.
Bọn họ đều suy nghĩ cùng một chuyện.
– đi!
Cơ hồ là ở cùng thời gian, bọn họ đem đầu người ném về phía nha dịch, hai chân chỉa xuống đất, đánh vỡ nóc nhà cỏ tranh, đảo mắt xuống hai con tuấn mã ngoài phòng. Trước khi người trong nhà đi ra, bọn họ đã kịp giật đứt dây ngựa, chạy như bay đi.
Bụi mù cuồn cuộn, tọa kỵ như bay, đảo mắt không còn bóng dáng.
Bầu trời tối đen, nguyệt trên cao.
Buổi sáng vẫn vui mừng tự nhạc, hiện tại lại thành bỏ mạng thiên nhai.
Hai người sinh khác ngày khác tháng nhưng hiện tại chung một cảnh ngộ, chuyện phát sinh cũng quá mau đi.
Hai con ngựa, hai người, một vầng trăng sáng.
Vương Liên Hoa cư nhiên rất có tâm tình trêu ghẹo:” Hung thủ kia thật đúng là không tồi, lưu hai con ngựa để chúng ta có cái chạy trối chết.”
Ngữ khí của y nghe vào thực khoái trá, nhưng Thẩm Lãng biết, giờ phút này hắn buồn bực tới cực điểm.
Cái gì cũng tra chưa được, nháy mắt liền thành hung thủ giết người, mặc kệ đổi là ai, đều sẽ buồn bực.
Thẩm Lãng lại chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn hiện tại vốn hẳn là cùng Thất Thất nhàn thoại việc nhà, hoặc là bồi Thẩm Thanh trêu ghẹo chọc cười, mà không phải cùng Vương đại công tử này đạp trăng đi xa.
Lần này đi, tới khi nào có thể về?
Nhớ tới Thất Thất ngọt ngào cười cùng Thanh nhi bì bõm kêu gọi, trong lòng hắn khẩn trương.
Hắn hẳn là nên trách Vương Liên Hoa, bởi vì là y dẫn hắn tới cục diện này, cuối cùng bị chủ mưu kéo vào.
Nhưng hắn cũng không trách nổi Vương Liên Hoa.
Nhìn thân ảnh bạch sắc kia chậm rãi đi ở phía trước, tay áo tung bay, đúng là cô đơn phi thường.
Hắn luôn luôn thương tiếc thiếu niên này, thương tiếc y kinh tài tuyệt diễm, cũng thương tiếc y cô ngạo thanh cao. Hắn tổng cảm thấy được y như một hài tử, mặc kệ làm cái gì, đều sẽ được tha thứ.
” Thẩm Lãng, ngươi sao lại không nói lời nào?”
Vương Liên Hoa quay đầu lại nhìn hắn. Ánh mắt y rất sáng như được lót thêm một tầng nguyệt quang thanh bạc, mê hồn như một tầng sương sớm.
Thẩm Lãng cười cười.
Hắn biết mình cười nhất định khó nhìn, nhưng hiện tại trừ bỏ cười, hắn không biết nên dùng biểu tình gì.
Xa xa có ngọn đèn dầu, nhưng bọn hắn đã cách ánh đèn đó xa xa.
Vương Liên Hoa rất muốn hỏi hắn một câu” Ngươi đang trách ta sao?”, nhưng lời này nói ra thực giống như y để ý Thẩm Lãng quá nhiều, chung quy cũng không nói gì.