Ô Khốc vẫn đứng thẳng tắp, cho dù trước mặt là cảnh đẹp hòa quyện từ nhiều màu xanh, cũng không cách nào làm hắn động dung nửa phần. Lam Tuyết nhàm chán ném vài đồ vật vào nước, thỉnh thoảng quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt kia.
Hai người kia đang ở bên trong.
Nàng không dám tiếp cận cánh cửa kia, một bước cũng không dám.
Nàng phát hiện rằng bây giờ một kiếm đâm chết Vương Liên Hoa, đối với y mới là cách giải thoát tốt nhất.
Thuyền bố trí rất đơn sơ, có mấy chiếc ghế cùng một cái bàn, một tấm ván gỗ cứng rắn kê ở góc phòng làm giường.
Trong phòng còn có hai người.
Đường Thiên Hàng dùng chủy thủ mài mài ngân châm, lại đưa ngân châm vào trong lửa hơ một lát, chậm rì rì nói: “Nghe nói Trung Nguyên có tới một trăm lẻ tám biện pháp khảo vấn phạm nhân, mỗi loại đều có thể làm cho người ta muốn sống không được muốn chết không xong, ta từ trong mấy bức tranh kia, cũng học được vài loại, không nghĩ rằng nhanh như vậy đã có thể áp dụng.”
Hắn đem ngân châm quơ quơ trước mặt Vương Liên Hoa, nói: “Người trung nguyên dùng là trúc thiêm, Vương công tử thân phận tôn quý, cho nên chỉ có thể sử dụng ngân châm.” Nói xong liền nắm tay trái của Vương Liên Hoa, *** xảo thon dài, “Bàn tay đẹp như vậy, ta thực không nỡ trạt vài cái động bên trên. Ai kêu Liên Hoa không nghe lời như vậy, nếu ngươi ngoan ngoãn vẽ tranh, cũng không cần phải chịu khổ như thế này... “
Âm nói chưa xong, hắn liền đem ngân châm đâm xuống ngón giữa của Vương Liên Hoa.
Vương Liên Hoa kêu lên một tiếng đau đớn: “Ngô…”
“Đau không?” Đường Thiên Hàng ôn nhu cười, “Đây mới chỉ là bắt đầu.” Hắn chậm rãi chuyển động ngân châm, đem nó nhích từng chút một vào sâu trong thịt. Mồ hôi lạnh của Vương Liên Hoa tích từng hạt to kéo dài từ trán xuống, môi run rẩy sớm đã không còn nửa điểm huyết sắc.
“Liên Hoa, ngươi la cũng không la một tiếng, chẳng phải rất không thú vị sao?” Đường Thiên Hàng đáng giá sắc mặt y, bỗng nhiên đem ngân châm đâm mạnh tới phân nửa thân châm.
“Ngô a –” Vương Liên Hoa kêu thảm thiết.
“Chậc chậc chậc, ngay cả ta nhìn thôi cũng đã thấy đau rồi.” Đường Thiên Hàng đem một mai châm khác trong tay áo ra, chuyển qua chuyển lại thưởng thức, hỏi, “Thế nào, nghĩ thông suốt chưa, đã muốn vẽ ‘thần uy’ chưa?”
Vương Liên Hoa nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt lạnh băng không chút sợ hãi.
“Mơ tưởng!”
Đường Thiên Hàng lắc lắc đầu nói: “Ta thật sự không hiểu a. Người trong võ lâm đều xem ngươi là độc xà mãnh thú, ngươi sao lại vì bọn họ hứng chịu tội này, đáng giá sao?”
Vì Trung Nguyên?
Không, đương nhiên không phải!
Vương Liên Hoa cười, trong nụ cười tràn ngập khinh miệt, ta thậm chí còn có thể quỳ gối trước một tên khất cái, nhưng tuyệt sẽ không khom dù là một ngón tay vói Đường Thiên Hàng nguơi!
Đường Thiên Hàng bán nheo mắt, tàn khốc nói: “Xem ra Liên Hoa vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận, vậy để ta tiếp tục hảo hảo chiêu đãi ngươi đi.”
Ngân châm thứ hai bị đâm vào ngó tay, một giọt máu rướm ra ngoài.
Trước khi châm đâm vào, đồng tử Vương Liên Hoa khẻ co lại, thoáng cái lại phóng đại ra.
Đường Thiên Hàng hứng thú dào dạt nhìn vẻ mặt vì đau đớn mà vặn vẹo của y: “Chỗ tốt nhất của ngân châm này chính là không để lại bất kì vất thương nào trên ngươi, thân thể Liên Hoa ta còn chưa có hưởng dụng qua, nếu trở nên gồ ghề, chẳng phải thật đáng tiếc sao.”
Tay trượt theo độ cong khuôn mặt y, mơn trớn xuống cổ, dừng lại ở chỗ vạt áo, giật mạnh kéo xuống.
Da thịt trắng nõn xích lõa bại lộ trong không khí.
Ngọn lửa trong mắt Đường Thiên Hàng càng thiêu càng vượng.
“Thân thể thật xinh đẹp.” Tay hắn chạm lên ngực y, giống như xà trường trên da y.
“Không… Không, không!!” Vương Liên Hoa giãy giụa la to, chợt tay quơ được thứ gì đó, y dùng hết lực ném vào người Đường Thiên Hàng.
“Đương —” ” A——“Đường Thiên Hàng tay che trán, kêu thảm thiết.
Vương Liên Hoa trong tay còn nắm một mảnh sứ nhỏ, mặt trên mảnh sứ còn dính chút máu.
Y sống chết lôi kéo y phục, thở hổn hển.
Đường Thiên Hàng ngẩng đầu nhìn y, máu tươi từ trán chảy xuống, vẻ dự tợn khủng bố khó diễn tả.
Hắn đứng lên, lạnh lùng nhìn Vương Liên Hoa đang run rẩy.
Đột nhiên, hắn ôm y kéo lên, đem y ném lên trên giường, cằm lấy cái roi da, hung hăng quất xuống.
Ba ——
Thanh âm thanh thúy, làm cho trên người Vương Liên Hoa xuất hiện một đạo vết máu chói mắt.
“Ngươi trốn không thoát đâu, ngươi vĩnh viễn cũng không thể trốn thoát lòng bàn tay của ta.”
Đường Thiên Hàng chế trụ tay chân y, cả người áp lên người y.
Một đạo hàn quang xẹt qua.
Trên cổ chợt thấy lạnh, một thanh trường kiếm đặt trên vai Đường Thiên Hàng.
Hắn gần như áp cả thân người che cả Vương Liên Hoa, thần tình chứa đầy dục vọng vị thanh trường kiếm đột nhiên xuất hiện chế trụ.
Phía sau, giống như có một con dã thú hung mãnh nhất thế gian, sát khí kia làm hắn lạnh từ đầu tới chân.
Hắn chậm rãi quay đầu lại.
Đằng sau là một thanh niên ăn mặc như người chèo thuyền tướng mạo bình thường.
Nhưng sẽ không ai tin rằng hắn chỉ là người chèo thuyền.
Dáng đứng thực thẳng, giống hệt thanh kiếm.
Ánh mắt đỏ đậm, đỏ giống như muốn xuất hiện.
Thanh kiếm lóe ra thanh quang, phẫn nộ nơi đáy mắt hắn so với ánh sáng nơi thanh kiếm, càng lợi hại, càng sắc bén.
Vương Liên Hoa đột nhiên cười ha hả, ngực cũng chấn động, một ngụm máu tươi phun ra thấm đẫm vạt áo.
“Thẩm Lãng!”
Đường Thiên Hàng hô ra tên này.
Trừ bỏ Thẩm Lãng, còn có thể là ai?
Thẩm Lãng kéo mặt nạ da người xuống, lộ ra khuôn mặt xanh mét tối tăm.
Hắn là một người tính tình tốt, phi thường tốt, nếu muốn khiến hắn tức giận thì khó như muốn cây mai mọc ra hoa đào vậy.
Hắn cũng không thích giết người, hắn tôn kính sinh mệnh, đồng dạng cũng yêu quý sinh mệnh, phần lớn thời điểm huy kiếm đều chỉ là vì tự bảo vệ mình.
Nhưng hiện tại, hắn hận không thể đem người trước mắt chặt thành trăm mảnh!
Kiếm đang run rẩy, thân thể hắn cũng đang run rẩy.
Hắn không nói gì, một câu cũng chưa nói, chỉ kéo mảnh vải bào kế bên phủ lên thân thể Vương Liên Hoa, ôm y gắt gao vào lòng ngực, bước từng bước rời khởi phòng.
Những người chèo thuyền trốn vào một nơi bí mật nào đó ngồi run rẩy, thân thể Lam Tuyết cùng Ô Khốc như hóa đá.
Thẩm Lãng không ngừng lui ra phía sau, một mực thối lui tới đầu thuyền, không còn đường nào lui nữa.
Phía dưới là biển.
Đường Thiên Hàng cười to đùa cợt: “Thẩm Lãng, uổng cho ngươi thông minh một đời, lại đi chọn một thời cơ hỏng bét này để cứu người!” Hắn cởi bỏ huyệt đạo bị áp chế của Lam Tuyết cùng Ô Khốc, tới gần bọn họ, “Đại dương mênh mông rộng lớn, vô biên vô hạn, ngươi tự tìm tử lộ!”
Thẩm Lãng cười lạnh: “Bởi vì ta phải ra tay.”
“Vừa rồi ngươi nên giết ta, ” Đường Thiên Hàng nói, “Nếu vậy các ngươi còn có sinh cơ.”
Đúng Thẩm Lãng rất muốn giết hắn, so với bất kì thời điểm nào càng thêm muốn giết hắn.
Nhưng hắn không thể ra tay,bởi vì tới giờ hắn vẫn chưa cùng Đường Thiên Hàng chính thức giao thủ.
Cao thủ quyết đấu, thắng bại chỉ trong chốc lát.
Hắn không biết gì về Đường Thiên Hàng, tuyệt không hiểu biết, nếu một kiếm kia không thể giết được hắn, vậy từ nay Vương Liên Hoa vĩnh viễn không còn cơ hội nào có thể thoát khỏi ma chưởng của hắn.
Cục diện này, hắn thu thập không nổi.
Đường Thiên Hàng chọn mi nhìn hắn: “Nhưng hiện tại ngươi đã không còn cơ hội nào nữa.”
Hắn đối Ô Khốc ra dấu hiệu, thân ảnh tráng kiện kia như tiễn rời cung, vọt tới bên Thẩm Lãng.
Đao kiếm chạm vào nhau, đốm lửa văng khắp nơi.
Cực đại thân hình của Ô Khốc bị chấn bay thẳng ra ngoài, đụng vào cột buồm, cột buồm vang lên vài tiếng răng rắc, gãy.
Sắc mặt Đường Thiên Hàng trở nên kinh hãi.
Năng lực của Ô Khốc hắn biết rõ, đồng dạng hắn cũng nghĩ rằng mình hiểu rõ thực lực của Thẩm Lãng, nhị hổ tương tranh, cho dù không thể thắng, cũng chắc chắn lưỡng bại câu thương. Nhưng chỉ một chiêu, chỉ có một chiêu, Ô Khốc liền bị đánh bại, bại đến không có cách nào trả đòn.
Nhưng dù kiếm có nhanh thế nào, có thể nhanh hơn hỏa dược sao?
Hắn khinh miệt cười, tiếp nhận một thanh súng kíp ngắn trong tay Lam Tuyết, nhắm ngay đầu Thẩm Lãng.
“Đem Vương Liên Hoa, trả lại cho ta.”
Thẩm Lãng nhìn thoáng qua Vương Liên Hoa bằng bộ dạng thuận theo, cũng đem y ôm chặt vào lòng.
Tay Đường Thiên Hàng dần dần dùng lực.
Hắn thích giết người, thích nhất là giết người mạnh.
Cho nên hắn không một tia do dự, một viên đạn từ trong nhánh thiết đồng đen nhánh phụt ra.
Chỉ trong nháy mắt điện quang hỏa thạch.
Thẩm Lãng bổ kiếm vào boong tàu, boong thuyền nứt đôi ra, mảnh gỗ bay về phía ba người Đường Thiên Hàng. Hắn nhấc tay lên bảo vệ mặt theo phản xạ, lúc bỏ ra thì đã chẳng thấy bóng dáng hai người Thẩm Vương.
Mặt biển thực bình tĩnh, chỉ có mấy miếng gỗ phập phềnh trôi.