Đường Thiên Hàng dùng ngữ khí thực bình thản cùng biểu tình càng bình thản hơn hỏi một câu vô cùng bình thản.
Vương Liên Hoa dùng một ngữ khí y hệt hắn trả lời: “Xem ra tin tức này làm ngươi sợ hãi.”
Phương pháp để con người biểu hiện sợ ra ngoài có rất nhiều.
Có người sẽ đại nháo khóc lớn, có người sẽ hoảng hốt choáng váng, thậm chí có người không khống chế được sinh lý, mà có người, càng sợ hãi càng khiến hắn thêm bình tĩnh.
Phùng má giả người mập (giả vờ, làm ra vẻ) là chuyện Đường Thiên Hàng không bao giờ làm, cho nên hắn thực sảng khoái gật đầu.
“Liên Hoa thực thông minh.”
Cách xưng hô này như cũ làm cho Vương Liên Hoa nổi một thân da gà, chọn mi châm chọc nói: “Nguyên lai cũng có chuyện có thể khiến ngươi sợ hãi.”
Đường Thiên Hàng lơ đểnh thoải mái nói: “Khinh địch chính là trí mạng, mà ta thì chưa bao giờ khinh địch.”
Vương Liên Hoa hừ lạnh một tiếng, xoay người không thèm để ý hắn nữa.
Nhưng Đường Thiên Hàng nói một câu, một câu này đủ làm cho y thay đổi sắc mặt.
” Thẩm Lãng không cùng Chu Thất Thất trở về Nhân Nghĩa sơn trang.”
“Hắn rời khỏi thê tử cùng bằng hữu, đi một mình.” Đường Thiên Hàng nói, “Cơ sở ngầm ta bày bố ở trung nguyên nhiều như lông trâu vậy, nhưng từ sau khi hắn rời khỏi sa mạc, thì không còn người nào biết được hành tung của hắn nữa.”
Hắn nhìn chằm chằm Vương Liên Hoa hồi lâu, hỏi: “Vương công tử, ngươi nói xem hắn sẽ đi đâu.”
Bả vai hắn hơi hơi rung động, Đường Thiên Hàng cười ha hả: “Xem ra chúng ta đều đánh giá thấp một chuyện.”
Chuyện bị xem nhẹ là gì?
Tình.
Đây là một chữ khiến người đời khó lòng mà đoán biết nắm bắt được.
Bên ngoài biểu hiện là thế, nhưng bản chất bên trong lại là gì?
Đường Thiên Hàng không biết, Vương Liên Hoa không biết, có lẽ ngay cả chính Thẩm Lãng cũng không biết.
Nhưng hiện tại bọn họ đều biết, biết phi thường rõ ràng.
Trong mắt Đường Thiên Hàng xẹt qua một tia thần sắc âm độc, ngay cả khuôn mặt luôn tươi cười kia cũng trở nên dữ tợn.
“Hắn sẽ không tìm ra ngươi, ta tuyệt sẽ không để hắn tìm được ngươi! Sáng mai, ta sẽ mang ngươi rời đi Trung Nguyên, đem ngươi nhốt vĩnh viễn trên đảo, trừ bỏ ta, không ai có thể tái thấy được ngươi.”
Hắn bước đến bên Vương Liên Hoa: “Ngươi thuộc về một mình ta.”
Vương Liên Hoa lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập khinh miệt, giống như đang nhìn một đống phế vật không chút đáng giá. Ánh mắt này hiển nhiên chọc giận Đường Thiên Hàng, hắn nắm lấy y phục của y, hung hăng ném y xuống mặt đất, lại đưa tay nắm lấy y kéo về phía mình, gầm lên: “Ta muốn ngươi vẽ ‘thần uy đại pháo’ ngay lập tức.”
Vương Liên Hoa gợi lên khóe miệng: “Ngươi thật đáng thương.”
Thanh âm của y bình tĩnh, thậm chí dẫn theo một tia đồng tình cùng thương hại.
Rất nhiều người tự nhận mình là người tiêu sái không chịu bị trói buột, đối với sự đùa cợt cùng châm chọc của người khác đều có thể cho qua, nhưng thương hại lại là sự vũ nhục lớn nhất.
Đường Thiên Hàng là người như thế.
Cho nên mặt của hắn trở nên vặn vẹo, so với mặt quỷ không kém là bao, một tay giơ lên giữa không trung, hướng phía Vương Liên Hoa —–
Vương Liên Hoa ngạo nghễ nhìn hắn.
Ánh mắt lạnh thấu xương, không hề có chút mỉa mai nào như xưa, trong suốt như một đầm nước u tuyền, tìm không được tia sợ hãi nào.
Tay trên không trung hơi đình trệ một chút, nhưng vẫn không rơi xuống mặt y.
Đường Thiên Hàng nắm chặt nắm tay, lại chậm rãi buông xuống, đột nhiên nở nụ cười.
“Thiếu chút nữa đã quên, ta có mang thứ tốt đến cho Liên Hoa.”
Hắn lấy từ trong ngực ra một hộp gỗ *** xảo, từ trong hợp lấy ra một con dấu, cẩn thận đưa đến trước mặt Vương Liên Hoa.
“Vương công tử học vấn phong phú, hẳn sẽ biết vật này đi?” Hắn cười nói, “Mặt trên vật này khắc chữ ‘Vô đạo’, là dòng họ của ta khi ở Đông Doanh, tất cả những gì thuộc gia tộc Vô Đạo ta, đều phải đóng dấu hiệu này, nhất là con người. Mực phía trên chữ này do thủy hủ thực (ăn mòn) đặc chế thành, một khi đặt lên da người, vết thương sẽ ăn sâu vào tận cốt tủy, vô pháp tiêu trừ.”
Hắn thực hưng phấn, thứ hưng phấn xưa nay chưa từng có.
“Liên Hoa, Liên Hoa…” Hắn thì thào nói nhỏ, “Ta muốn lưu lại kí hiệu này trên người ngươi, ta muốn ngươi ngay cả chết cũng không thể thoát khỏi ta.”
Nhìn thấy sắc mặt Vương Liên Hoa thay đổi, Đường Thiên Hàng cười càng thêm điên cuồng.
“Đây là kí hệu nô lệ của Vô Đạo gia tộc, mà ngươi, là nô lệ của ta!”
Hắn đá một cước, khiến Vương Liên Hoa té lên mặt đất, thuật tay chế trụ huyệt đạo của y, xả hạ vạt y phục sau lưng y.
Một tia lạnh băng dừng trên vai phải, trong chớp mắt hóa thành bỏng rát như hỏa thiêu.
Giống như bị người xé nát vai phải, cầm một cây đao nhọn đâm tới tận xương y, đau đớn hủ tâm thực cốt ( hủ: ăn mòn, thực: đục khoét) tràn đến như phô thiên cái địa(ùn ùn kéo tới).
Ý thức dần dần đi xa.
Vương Liên Hoa gắt gao cắn môi, thẳng đến khi có một tia máu tràn ra khóe môi, máu tích từng giọt rơi xuống.
Y không thể ngất, tuyệt không thể ngất!
Cho dù phải thể hiện yếu đuối trước thiên hạ, cũng quyết không hướng người này cúi đầu!
“Quả nhiên không hổ là Vương công tử, cư nhiên có thể chống đỡ được quá trình này.”
Đường Thiên Hàng thu hồi con dấu, thực vừa lòng nhìn miệng vết thương huyết nhụ mơ hồ trên lưng y: “Ngoan ngoãn đợi, đợi tới sáng mai ta sẽ đến cởi bỏ huyệt đạo cho ngươi, mang ngươi rời khỏi đây.”
Hắn cúi sát tai y, ám muội cười nhẹ: “Thẩm Lãng không tìm được ngươi đâu, Liên Hoa.”
Dứt lời, bước qua người y, khóa cửa rời đi.
Vương Liên Hoa nằm co trên mặt đất.
Y phục y màu trắng, máu y là màu hồng.
Y tựa như một con thiên nga, một con thiên nga hấp hối, phủ trên mình là đỏ cùng trắng xen lẫn sự tuyệt vọng, chờ đợi kết cục.
Hết thảy đều hài hòa như vậy, im lặng như vậy, thậm chí là đẹp như vậy.
Nhưng mà, bất luận ai gặp tình cảnh này, đều rơi lệ.
Trong mắt Vương Liên Hoa không có lệ.
Y giống như không còn cảm giác nữa, nên, không có nước mắt.
Minh Châu thành.
Một chiếc lá cây phải giấu trong một đống lá cây, một con thuyền đương nhiên cũng phải giấu trong một đống thuyền.
Lam Tuyết đứng ở đầu thuyền, nhìn ra xa xa.
Nàng đổi sang nam trang, một thân khâm y bình thường, bình thường tựa như chiếc thuyền nàng đang đứng. Ô Khốc cầm đại đao giết người không thấy máu kia, đứng thẳng kế bên cột buồm, vài người bận rộn chèo thuyền qua lại, làm cho xong chuẩn bị trước khi ra khơi.
Xe ngựa dừng lại bên bờ biển, Đường Thiên Hàng ôm Vương Liên Hoa từ trong xe ra.
“Đại ca.” Lam Tuyết chạy xuống thuyền, ra tiếng nghênh đón.
Đường Thiên Hàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hỏi: “Thuyền chuẩn bị tốt rồi?”
Lam Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, Người lái đò, thuyền thủ cũng đã an bài thỏa đáng.”
Đường Thiên Hàng nói: “Những người đó có thể tin được không?”
Lam Tuyết đáp: “Chờ chúng ta trở về đảo, mỗi người bọn họ đều sẽ trở thành vong hồn dưới đao của Ô Khốc.”
Đường Thiên Hàng vừa lòng gật đầu, cười cười: “Hảo, rất tốt.” Vừa nói vừa đi tới boong tàu, “Phân phó nhà đò, lập tức xuất phát.”
Thuyền dần dần di động, Lam Tuyết vội vàng chạy lên thuyền.
Nàng nhìn thấy tóc của Vương Liên Hoa rơi xuống từ chỗ khuỷu tay của Đường Thiên Hàng, lay động trong gió.
Y bị ôm chặt kín, nhìn không được bộ dáng.
Nhưng Lam Tuyết vẫn có thể cảm giác được, y so với ngày hôm qua càng thêm tái nhợt, cũng càng thêm suy yếu.
Thân thể như thế, nếu cứ tra tấn tiếp, sợ là không chống đỡ được bao lâu.
Y nếu chết đi, chẳng phải rất tốt sao!
Chỉ cần y chết, đại ca có thể khôi phục lại khí thế vương giả bình tĩnh túc trí khi xưa, mà không phải là một người vì tình mà như mê như cuồng.
Y, Vương Liên Hoa, tốt nhất nên chết tại biển rộng đi!