• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Chung Văn Nhiễm ở chỗ làm, phát hiện Dương Gia cứ luôn trốn tránh anh.

Ít nhiều Chung Văn Nhiễm có thể lý giải được cậu ta, bị anh em trêu đùa như vậy, sau còn bị bắt tỏ tình, tâm trạng của cậu ta hiện giờ hẳn là rất vi diệu, trốn tránh anh cũng là hợp tình hợp lý.

Tuy nói như vậy, anh lại không thích có người mang cảm xúc riêng vào công việc chung, loại hành vi này hết sức không chín chắn.

Lúc tan tầm, Chung Văn Nhiễm không thể nào nhịn được nữa, chặn đứng Dương Gia lại.

Mặt Dương Gia đỏ bừng, không dám nhìn thẳng anh.

Chung Văn Nhiễm cau mày: “Định trốn tránh tôi tới khi nào?”

Dương Gia lắp ba lắp bắp, cúi đầu, rõ ràng cao hơn so với Chung Văn Nhiễm, nhưng lại co rụt cổ lại, trông còn giống omega hơn cả Chung Văn Nhiễm, “Tôi… Tôi…”

Chung Văn Nhiễm chờ cậu ta “Tôi” nửa ngày, thấy cậu ta thật sự nghèo từ, ngắt lời nói: “Chuyện hôm ấy tôi có thể coi như chưa phát sinh, từ khi bắt đầu thực tập cậu là do tôi dẫn, tôi không hy vọng chỉ bởi vì chuyện này mà phải đánh D cho cậu.

Cảm xúc riêng đôi khi không cần thiết tồn tại, nếu sau này chúng ta cứ dùng trạng thái như vậy tiếp tục ở cùng nhau, ngày mai tôi sẽ đổi thầy hướng dẫn cho cậu.



Anh là tổ trưởng, thay đổi người chỉ là chuyện nói một tiếng là xong, dường như Dương Gia đang hơi mơ hồ, cẩn thận tiêu hóa lời của anh, lúc cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt tràn ngập bi thương.

“Tôi thích thầy… Thầy cũng không có gì muốn… muốn nói với tôi sao?”

Giọng nói cậu ta nhẹ cực kỳ, giống như sợ làm kinh động thứ gì đó, Chung Văn Nhiễm bị câu hỏi này đập cho cứng đờ, thế mà lại chẳng biết nên trả lời như nào, loại đồ vật như tình yêu này đối với anh quá xa lạ, trong tiềm thức, anh luôn cảm giác sự tồn tại của nó giống như hồng thủy mãnh thú vậy.

Đối mặt với ánh mắt thậm chí có chút hèn mọn của Dương Gia, Chung Văn Nhiễm chầm chậm, nhẹ nhàng, lắc lắc đầu.

Truyện Hệ Thống

Cho đến khi về nhà, trước mắt Chung Văn Nhiễm vẫn còn quanh quẩn đôi mắt tối sầm đi ngay trong tích tắc của Dương Gia.

Dương Gia lui về phía sau nửa bước, hốc mắt ửng đỏ, khom lưng về phía anh: “Rất xin lỗi, đã cho thầy thêm phiền toái.



Chung Văn Nhiễm không thốt ra lời, Dương Gia run rẩy: “Vậy… Phiền thầy giúp tôi đổi người hướng dẫn.



Trong nhà tối đen, không mở lò sưởi, Chung Văn Nhiễm cởi áo khoác đặt lên ghế sô pha, mệt mỏi đến mức toàn thân rã rời, tay chân như nhũn ra, trong bóng tối, ngoại trừ tiếng hít thở của anh, lại chẳng có bất kỳ thanh âm nào khác.

Lặng ngắt như tờ.

Trong ấn tượng của anh, rất lâu về trước, trong nhà vẫn không phải như vậy, anh có một cặp cha mẹ tình cảm hòa thuận, cha là alpha, mẹ là beta, còn có một em gái omega hoạt bát đáng yêu, đại khái chỉ mới vừa tới eo anh, mỗi ngày tung tăng nhảy nhót giống một con chim sẻ nhỏ.

Anh làm việc mệt mỏi, về tới nhà mẹ sẽ nấu canh trứng cho anh, em gái sẽ vây quanh người anh, ríu rít kể hôm nay đã làm những gì, mà cha bọn họ sẽ ở một bên, vừa mỉm cười vừa hút thuốc, sau đó bị mẹ đuổi tới ban công.

Trời đất quay cuồng, Chung Văn Nhiễm che đôi mắt đau nhức, đầu cũng lại bắt đầu đau rồi.

Nhưng hết thảy những điều này đã theo một lần tai nạn mà kết thúc, anh nhớ rõ có nổ mạnh, tay bị người ta nắm thật chặt, lòng bàn tay truyền tới cảm giác máu chảy âm ấm, còn có âm thanh đàn ông thấp giọng gầm gào, cả trời đều là màu đỏ, trong miệng còn có mùi vị rỉ sét.

Tỉnh lại lần nữa là ở bệnh viện, bác sĩ nói với anh, tuyến thể sau gáy anh bị thương, vì cứu tính mạng anh, bắt buộc phải tháo đi một bộ phận trong tuyến thể, ký hiệu bạn đời cho anh cũng đồng thời bị phá vỡ.

Còn có… Cha mẹ anh, mất mạng trong sự cố lần này.

Ý thức anh mơ hồ hỗn loạn, đầu đau như sắp nứt, anh nhớ mình đã hỏi chuyện này liệu có để lại di chứng hay không.

Bằng không sao lại có thể đau như vậy?

Di chứng ngược lại là có, chỉ là đây không tính là gì.

Đến tận hôm nay Chung Văn Nhiễm còn nhớ được nụ cười đầy bảo đảm của vị bác sĩ kia.

___ Để cho alpha của ngài ký hiệu một lần nữa là được rồi.

Anh vì đau đớn khó nhịn nên hôn mê bất tỉnh, trong lúc đó ai tới qua, ai hỏi thăm, toàn bộ anh đều không biết, đến khi ý thức cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, thứ đợi anh lại là đơn ly dị của chính alpha mình.

Sau đó là, anh lấy trình độ và quả quyết của học sĩ cấp cao, ký xuống tờ giấy, sau khi bình phục tiến hành một loạt các loại giải phẫu tẩy sạch trí nhớ, tẩy sạch ký hiệu, sau khi xuất viện, lập tức liền vội vàng giúp cha mẹ cử hành tang lễ.

Hiện giờ ngay cả mặt chồng trước của mình như thế nào anh đã chẳng còn nhớ nổi, nhưng lại vẫn nhớ cái cảm giác tứ cố vô thân tuyệt vọng tới chết lặng kia, anh thấy lồng ngực mình như bị người ta đào một cái hố lớn, bên trong trống không chẳng có một thứ gì, ngày nào cũng giống như một các xác không hồn, bởi linh hồn anh sớm đã bay theo cha mẹ cùng chết đi rồi.

Thứ như tình cảm này, sao anh dám lại tùy tiện đụng vào đây.

Nghĩ tới ánh mắt của Dương Gia, Chung Văn Nhiễm khẽ thở dài.

Ngày hôm sau Chung Văn Nhiễm đã giúp Dương Gia liên hệ với thầy hướng dẫn mới xong xuôi, Dương Gia ôm thùng đồ đã thu dọn xong, biểu tình do dự, như là muốn nói lại thôi.

Nhưng mà cuối cùng cậu ta vẫn không thốt ra lời nào.

Giờ nghỉ trưa, Chung Văn Nhiễm theo bản năng kêu Dương Gia giúp anh đi mua cà phê dưới lầu, tên còn chưa kịp gọi ra miệng, bỗng dưng phản ứng lại kịp, lặng im chốc lát.

Anh tự mình chạy xuống dưới lầu, người trong căng tin rất đông, pheromone trộn lẫn vào nhau, cộng thêm mùi vị thức ăn, tạo thành một mùi hương khó có thể diễn tả nổi, mặc dù dì dọn vệ sinh cứ cách một đoạn thời gian là phải quét dọn hết, nhưng đối với anh mà nói, mùi này vẫn quá mức kích thích.

Anh giống như nghi phạm bị tình nghi, che miệng còng lưng xuống, hướng về phía người bán hàng vội vàng nói: “Một cốc cà phê Blue Mountain, cảm ơn.



Người xung quanh ném ánh mắt kỳ quái tới, đối với các loại pheromone hỗn tạp này anh cảm giác sắp nghẹt thở tới nơi rồi, trán rịn một tầng mồ hôi lạnh, qua một lúc sau, người bán hàng đưa cà phê cho anh.

Anh nói cảm ơn, xoay người định rời đi, nào đâu vừa mới quay đầu đã thấy Dương Gia đứng ngay sau lưng mình, lập tức lúng túng đứng yên tại chỗ.

Ánh mắt Dương Gia thoạt nhìn rất lo lắng, bên cạnh cậu ta là một người đàn ông cao gầy, chính là cái người đầu têu làm khó anh trong phòng bao KTV hôm kia, rồi lại đưa anh và Dương Gia về nhà đó.

Không có bóng tối ngăn trở, trên người hắn mang sẵn mị lực gần như khiến mọi người không thể rời mắt, dù cho Chung Văn Nhiễm cũng chẳng phải rất thích hắn, nhưng không thể không thừa nhận rằng, người này thật sự đẹp trai, chính là kiểu đẹp trai mà trong chững chạc còn mang theo chút hư hỏng.

Gặp lại nhau chỉ còn lại xấu hổ, Chung Văn Nhiễm bất chấp khó chịu, vội vã lướt qua vai Dương Gia mà đi.

Ngay lúc anh lướt qua, chóp mũi Chúc Diệu Uyên bỗng bắt được một hương thơm ngọt lịm, giống như nhụy hoa đẫm mật của những bông hoa tháng tư tháng năm đang đua nở rực rỡ nhất, đẫm cả lòng người, nhưng lại quá mức nhạt nhòa thưa thớt, thoáng chốc thôi đã chẳng thấy đâu nữa.

Hắn gần như muốn đưa tay ra níu lấy Chung Văn Nhiễm theo bản năng, nhưng Chung Văn Nhiễm đã xoay người đóng cửa, đầu ngón tay hắn chỉ chạm được vào cửa kính lạnh như băng.

Quay đầu lại, chỉ thấy sắc mặt Dương Gia âm u.

Chúc Diệu Uyên nhìn cậu ta: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Dương Gia không muốn nhiều lời, mệt mỏi lắc đầu, tinh thần vừa mới vực dậy vì bạn thân đến trong chớp mắt đã ỉu xìu xuống.

“Không có gì……Chỉ là thổ lộ bị từ chối mà thôi.



Chúc Diệu Uyên nghe vậy, đuôi mày khéo léo hạ nhẹ xuống.

Bản dịch chỉ đăng tại wordpress: https://kayleeee107.

wordpress.

com mọi trang web khác khác đều là ăn cắp

*

Không gian trong thang máy chật hẹp khép kín, hô hấp Chung Văn Nhiễm dồn dập, pheromone càng không ổn định, anh dựa vào tay vịn, ngửa cổ ra sau, sắc mặt trắng bệch.

Đối với những omega khác, phóng pheromone là một quá trình vô cùng sáng khoái hưởng thụ, nhưng anh lại không giống vậy, mỗi lần pheromone có giao động, tuyến thể sau cổ anh liền đau âm ỉ, nơi đó là nơi mẫn cảm nhất của omega ngọai trừ cơ quan sinh sản ra, sau khi trải qua thương tích, phóng pheromone gần như là một loại tra tấn.

Không nên xuống dưới…

Trong cơn hỗn loạn anh nghĩ, để cho phụ tá hoặc giáo viên khác đi mua cũng được, nhưng cái cảm giác hổ thẹn đáng chết kia khiến cho anh tâm phiền ý loạn, ngay cả chút sức phán đoán như này cũng đánh mất.

Hơn nữa lúc anh đi xuống còn quên mang thuốc.

Thang máy “đinh” một tiếng, đến một tầng nào đó, Chung Văn Nhiễm gian nan đứng thẳng, lau mồ hôi dưới cằm, thử bước ra ngoài, nhưng chân anh thật sự không còn tí sức lực nào, vồ luôn về phía trước, tí nữa đã ngã xuống đất.

Ngay khoảnh khắc sắp phải tiếp xúc thân mật với đất mẹ___bả vai anh bị ai đó nắm thật chặt, có một bàn tay ấm nóng dày rộng đỡ anh lên, Chung Văn Nhiễm ngẩng mặt, vừa định nói tiếng “Cảm ơn”, nhìn rõ người tới là ai, lập tức cứng họng.

Chúc Diệu Uyên cầm lấy tay anh không buông, “Anh đến kỳ phát tình? Pheromone phải bay xa tới hai cây số rồi đấy.



Trải qua tiến hóa lâu dài, phàm là pheromone nhân loại, cơ bản đều có thể khống chế trong cơ thể được, trừ khi đến kỳ phát tình hoặc bệnh tật gì đó, bằng không sẽ chẳng xuất hiện tình trạng hương thơm tỏa khắp hai cây số như Chung Văn Nhiễm.



Anh biết mình không phải vì kỳ phát tình, nhưng đối với người mới chỉ gặp mặt hai lần, anh cảm thấy không cần thiết phải giải thích quá nhiều, chỉ nói: “Có thể đưa tôi tới phòng làm việc ở tầng tám không? Cảm ơn.



Cho dù tình huống của anh lúc này chật vật đến vậy, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ có giọng nói trong veo kia đã mềm nhũn.

Chúc Diệu Uyên nhìn vẻ mặt của anh liền bừng lửa giận, nghe giọng nói của anh lại mềm lòng, hắn không có cách nào hình dung được loại cảm giác này từ ngày gặp được Chung Văn Nhiêm ấy, trong đầu hắn liền thường xuyên xuất hiện đôi mắt của người trước mặt này, khiến lòng hắn khó thể hiểu nổi.

Nhưng mềm lòng là một chuyện, có giúp anh hay không lại là một chuyện khác, thang máy đã đóng lại tiếp tục vận hành, hắn nhấn nút xuống lầu, mất trọng lực làm Chung Văn Nhiễm lảo đảo một cái, trực tiếp đâm vào lồng ngực hắn.

Trong trí nhớ của Chúc Diệu Uyên đây là lần đầu tiên hắn có tiếp xúc với một omega gần đến như vậy, sinh vật mang hương thơm nức lấp đầy cõi lòng hắn, hắn theo bản năng ôm lấy eo người trong ngực, ngay sau đó liền buông ra như điện giật, thoáng chốc hai tai đã đỏ ửng.

Chung Văn Nhiễm níu lấy cổ áo hắn, nhỏ giọng thở gấp: “Cậu muốn làm gì?”

~ Hết chương 3 ~.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK