___Vui vẻ thống nhất cùng một chiến tuyến, oán trách hai người kết hôn quá qua loa.
Sau đó anh cũng rất ít gặp được hai người, bởi vì sự nghiệp học tập bản thân bận rộn, lúc ở nhà, thời gian ở chung với Chúc Diệu Uyên còn chẳng đủ, cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi liên hệ hỏi thăm tình cảm với nhà cha mẹ Chúc.
Có điều ấn tượng của cha mẹ Chúc đối với anh rất tốt, tính cách con trai nhà mình không làm cho người làm cha mẹ này bớt lo, nhưng vừa tìm liền tìm được một omega ngoan hiền lại còn có chỉ số thông minh cao đến vậy, thế nên không ít lần nhắc bên tai Chúc Diệu Uyên rằng muốn hắn tổ chức hôn lễ cho thật lớn, đối xử thật tốt với người ta.
Chúc Diệu Uyên cười cười, truyền lời tới tai Chung Văn Nhiễm, cuối cùng còn chêm vào mấy câu: “Tính tình ngoan hiền đều là giả bộ, ngấm ngầm làm bộ đáng yêu rồi cào em kia mới đúng.
”
Chung Văn Nhiễm: “Anh từng cào em lúc nào cơ chứ?”
“Sao lại chưa từng cào em,” Chúc Diệu Uyên trêu chọc anh, “Xong một lần là cào lưng em đầy vết đỏ, không chỉ thích cào em, còn thích giả bộ đáng thương, đến tắm cũng cần em giúp anh tắm hộ, mong manh chết đi được.
”
Rồi sau đó lại nhận thêm một trận cào mãnh liệt nữa.
Mặc dù như thế nhưng suy nghĩ đến hai vị trưởng bối, về sau Chung Văn Nhiễm vẫn luôn mua chút lễ vật đưa Chúc Diệu Uyên thay mặt anh chuyển tặng, cũng coi như là bảy tỏ lòng hiếu thảo.
Bọn họ vốn định chờ Chúc Diệu Uyên giải ngũ là sẽ tìm một căn nhà riêng thuộc về hai bọn họ, dọn khỏi nhà cũ, ai ngờ trưởng bối bên kia còn chưa kịp thương lượng, đã xảy ra chuyện.
Lần đầu tiên từ trước đến nay Chung Văn Nhiễm xin thầy hướng dẫn nghỉ, lúc chạy đến bệnh viện Chúc Diệu Uyên và mẹ Chúc – Chân Tổ Thu đang ở ngoài hành lang dài dằng dặc, một người đứng, một người ngồi, sắc mặt cả hai đều thất thần.
Thấy anh tới, Chúc Diệu Uyên tiến lên hai bước đón anh, chỉ là hai bước này còn chưa bước ra cơ thể cao gầy của hắn đã lảo đảo một cái, cuối cùng không nhịn được nữa mà ngã xuống, phải chật vật chống lên tường mới đứng vững nổi.
Chung Văn Nhiễm vội vàng chạy tới, há to miệng nhưng chẳng biết nên nói gì, mẹ Chúc yên lặng rơi lệ, vực lại tinh thần chào hỏi với anh nhưng bị Chung Văn Nhiễm ngăn lại.
Anh còn nhớ đó là một ngày không trăng, màn trời rủ thấp, âm u như là sắp có mưa rơi, cửa sổ hành lang bệnh viện không đóng lại, gió không lưu tình thổi vào bên trong, thổi mạnh tới mức cơn lạnh lẽo trong lòng anh không ngừng dâng trào.
Chúc Diệu Uyên và anh cùng dựa vào tường, đột nhiên nói: “Sao quần áo anh… cũng chẳng thay vậy.
”
Chung Văn Nhiễm gấp rút đi ra ngoài, lúc này mới nhìn lên mình một cái, mặc dù anh đã cởi bộ đồ cách ly bên ngoài ra rồi nhưng áo blouse đặc trưng của phòng thí nghiệm vẫn không đổi, anh chạy một mạch tới đây không biết đã có bao nhiêu người tưởng lầm anh là bác sĩ.
Chúc Diệu Uyên đau khổ đến như vậy, vẫn không quên tỉ mỉ quan sát mỗi một biến hóa trên người anh.
Lòng anh nhất thời trào lên nỗi bi thương chua xót, cầm lấy tay Chúc Diệu Uyên, thường ngày đều là hai bàn tay này bảo vệ anh, cảm giác vị trí thay đổi có chút xa lạ, gò má Chúc Diệu Uyên đối diện với anh, môi khẽ mím lại, cặp mắt đã mất đi sắc thái thường ngày.
Yên lặng hồi lâu, mẹ Chúc đột nhiên đứng dậy, hai chân bà mềm nhũn phải Chúc Diệu Uyên đỡ lấy mới đứng vững.
Bà phất nhẹ tay: “Con đi làm thủ tục nên làm đi, qua hai giờ nữa di thể của cha con cũng nên vào nhà tang lễ rồi, mẹ tới bầu bạn với ông ấy lần cuối cùng.
” (?)
? Ở đây tác giả ghi là hai năm, mình nghĩ là tác giả nhầm nên chỉnh thành 2 giờ.
Vừa nghe được câu ấy, hốc mắt Chúc Diệu Uyên lại đỏ ửng.
Mẹ Chúc bước vào phòng đặt cha Chúc Bác An, Chúc Diệu Uyên chưa đi làm thủ tục mà sau mẹ Chúc đóng cửa lại liền xoay người, chầm chậm kéo lấy Chung Văn Nhiễm, ôm lấy anh vào trong ngực.
Hắn ôm thật là chặt, giống như cuối cùng cũng có thể buông bỏ tất cả gánh nặng, lộ ra sự mềm yếu trước mặt người mình yêu.
Chung Văn Nhiễm không nói gì, anh cũng ôm lấy hắn thật chặt, mặc cho nước mặt chảy dài cùng với Chúc Diệu Uyên.
~ Hết chương 48 ~.