Tại ngày thứ hai sau khi hắn tỉnh lại, Chung Văn Nhiễm bị y tá trưởng đuổi ra khỏi bệnh viện, nguyên câu là: “Người yêu cậu cũng tỉnh rồi, đừng có lãng phí giường nữa.”
Anh không biết y tá trưởng làm sao nhìn ra được, định cãi lại, lại chẳng có lời nào để cãi.
Thái độ này coi như là đã ngầm thừa nhận, khiến cho đoàn thể y tá trong bệnh viện sôi sùng sục, cứ lúc buổi chiều sau tan làm anh tới thăm Chúc Diệu Uyên là bọn họ lại kiếm cớ đi ngang qua cửa phòng bệnh hai người.
Chung Văn Nhiễm không biết giới tính omega của mình hấp dẫn các cô nàng, hay là khó được nhìn thấy AO tương xứng như anh và Chúc Diệu Uyên, hiện tại trong đế quốc số lượng omega thưa thớt, đa số đều là đôi AB và BB yêu nhau, người ngoài cảm thấy hiếm lạ cũng là bình thường.
Chỉ là thật ra anh hiểu lầm rồi, trong bệnh viện người tới người đi nhiều vô kể, có cái gì các y tá chưa thấy qua? Là mấy cô cảm thấy anh xinh đẹp, cộng thêm vì một alpha mà cứ ở lì không chịu xuất viện, não bổ ra tám trăm bộ phim thần tượng, thế nên toàn bộ bệnh viện muốn đi qua mở mang tầm mắt tí thôi.
___Dĩ nhiên sau khi trở về đến cuối cùng ai bị mê hoặc thì không chắc nữa.
Kiểu mạnh mẽ chút thích Chung Văn Nhiễm, kiểu chim nhỏ nép vào lòng lại vì Chúc Diệu Uyên mà đỏ mặt tim đập, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, bọn họ ở trong bệnh viện thôi mà đã thành danh, bản thân lại chẳng hay biết.
Đúng chính ngọ, ánh mặt trời chiếu thẳng qua ô cửa sổ, chiếu lên cánh hoa trên tủ đầu giường, vì để thông khí cho phòng bệnh nên cửa sổ được mở một nửa, ánh mặt trời xua tan đi mùi vị của nước sát trùng.
Toàn bộ phòng bệnh tràn đầy một bầu không khí lười biếng và thư thích, Chúc Diệu Uyên nửa nằm trên giường bệnh, trước mặt đặt một cái notebook, đang chuyên tâm xử lý công việc.
Hứng thú của hắn thiêu thiếu, cứ luôn cảm giác thiếu thiếu cái gì đó, lúc này có người đẩy cửa đi vào, hắn tưởng y tá trực ca, đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Không cần đóng cửa sổ, cứ mở ra trước đi.”
Người tới đóng cửa sổ đầu giường bệnh lại: “Bác sĩ nói đầu cậu không thể hứng gió, tiếp tục mở sẽ đau đầu.”
Chúc Diệu Uyên nghe thấy giọng nói quen thuộc hơi hơi sửng sốt, ngay sau đó đáy mắt dâng lên ý cười, lập tức dừng công việc đang ngập đầu, “Hôm nay tới sớm vậy?”
Chung Văn Nhiễm đặt hộp cơm xuống: “Không có việc gì, liền đến trước.”
Nơi anh đặt hộp cơm hơi bị lệch qua một bên gần như sắp rơi xuống, anh liền dịch nó vào bên trong, nào biết liền lập tức đụng phải bình hoa, bình hoa làm bằng pha lê, đụng nhẹ chút thôi liền lảo đảo.
Bình hoa nghiêng ngả, được anh lanh tay lẹ mắt giữ vững, nhưng hoa bên trong vẫn bị trượt ra ngoài, vừa vặn dừng lại trong tay Chúc Diệu Uyên
Chúc Diệu Uyên nắm lấy cành hoa ướt át, tim đập loạn nhịp đối mặt với Chung Văn Nhiễm.
Ánh mắt Chung Văn Nhiễm cùng với bên trong Chúc Diệu Uyên hoàn toàn đối lập, mắt của anh là mắt hai mí nếp gấp rất sâu, hình dáng to tròn, lúc đối diện với người khác luôn mang theo một nỗi mờ mịt, có thể khiến cho từ tay chân đến trái tim Chúc Diệu Uyên đều đồng loạt mềm nhũn.
Hắn đột nhiên nhớ đến cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp mặt,
Lần đầu tiên Chúc Diệu Uyên và Chung Văn Nhiễm gặp nhau, là vào năm thứ hai hắn tham gia quân ngũ, năm đó cái khí chất lưu manh trên người hắn đang ở giai đoạn hoàn toàn lặng xuống, cả người từ trên xuống dưới một vẻ chính khí___chỉ có điều là dưới tình huống có lãnh đạo giám sát của hắn ở đó.
Năm ấy phong trào abo tam tính bình đẳng bên trong đế quốc đang nóng bỏng, omega gây rối, beta bất bình, các alpha thì phụ trách trấn áp, nhìn tình hình cả đất nước gà bay chó sủa, người người xé lẫn nhau, người người đều thấy nguy hiểm.
Xé lẫn nhau là “phái omega hẳn nên đứng dậy” và “phái omega hẳn nên ngoan ngoãn ở nhà phục vụ alpha”, thấy nguy hiểm là nhóm alpha, nhóm beta thì nhân trận hỗn loạn này thọc gậy bánh xe, châm ngòi thổi gió.
Mỗi lần lên mạng xem bình luận liên quan đến tin tức, âm dương quái khí nhất không nghi ngờ gì nữa nhất định là beta.
Thật ra thì từ xưa đến nay, mỗi một omega nên dịu dàng hiền huệ, hiền lành săn sóc, vừa phải thuận theo ý chồng lại phải dạy được con cái, không thể hút thuốc, không thể uống rượu, không thể làm những chuyện quá “khác người”, đây gần như thành ấn tượng không cách nào xóa nhòa trong mắt tất cả mọi người.
Trước có tổ tiên đã định ra quy củ rằng omega không được bước chân ra khỏi nhà, sau có《Quy tắc omega chuẩn mực》.
Nhà thơ tán dương bọn họ hiền thục, nhà văn xót xa cho nỗi chết lặng trong bọn họ, các nhạc sĩ sánh bọn họ với chim hoàng yến, alpha cảm thấy bọn họ là chim trong lồng, là bảo bối trong tay, ca sĩ nhạc rock dùng những từ ngữ bỉ ổi nhất ý dâm bọn họ
Omega hiếm lạ, trân quý, toàn thế giới đều cảm thấy đây là loài hoa yếu ớt thích hợp nuôi dưỡng trong nhà, chứ không phải ra khỏi cửa chịu bão táp mưa sa.
Mà khi quá mức bảo vệ chính là như cầm tù, pháp luật vây kín bọn họ không kẽ hở, xã hội thượng lưu đối đãi với họ như đang đối đãi với động vật gần bờ vực tuyệt chủng, tuy rằng bọn họ không có năng lực chiến đấu mạnh mẽ như các alpha, nhưng cũng chẳng phải đến độ yếu đuối mong manh đến thế.
Nguyên nhân gây ra tình trạng omega thưa thớt như vậy, trong lòng mọi người đều rõ ràng___trong lịch sử không phải chưa từng có thời kỳ omega xuất hiện khắp nơi, nhưng quá mức tràn lan, lại là một sinh vật không có năng lực tự bảo vệ, sẽ trở thành tình trạng bị cường giả hành hạ đến chết, phát triển đến ngày nay, cũng coi như là nhân loại gieo gió gặt bão
Mặc dù quả báo này vẫn báo ứng trên người các omega.
Đau khổ dài đằng đẵng gần như làm cho bọn họ đánh mất ham muốn phản kháng, không ít nhóm tiên phong có ý đồ phản kháng cũng đều chết dần chết mòn trong sự tê dại của bọn họ.
Bởi vậy, trước khi phong trào cách mạng lần này bùng nổ, nhóm người cao tầng kia cho rằng chẳng qua chỉ là đám bọt nước không dậy nổi sóng lớn, lông gà vỏ tỏi giống như trước kia.
Đợi đến khi bọn họ phát hiện, đây là loại có tổ chức, có dự mưu, lại còn quy mô to lớn gây uy hiếp, sự việc đã hỗn loạn đến mức người người đều biết, hấp dẫn omega gia nhập càng ngày càng nhiều, trấn áp đơn giản căn bản không hiệu quả.
Vô số omega tụ tập trên phố biểu tình, trong đó vậy mà còn lẫn lộn không ít beta, bọn họ bất mãn quốc gia coi khinh bọn họ đã lâu, mượn cơ hội này châm ngòi thổi gió quả thực không thể nào tốt hơn.
Càng hỗn loạn, bọn họ càng vui vẻ.
Nhưng bọn họ càng vui vẻ, phía cao tầng lại không vui.
Không vui giống thế còn là tất cả các alpha độc thân từ trên xuống dưới cả nước.
Cường quyền trong tay đám trên cao tầng vung lên, liền thả tất cả alpha ra ngoài, nếu trấn áp đơn giản không hiệu quả vậy chỉ có thể trấn áp bằng vũ trang___ai phản kháng là chết.
Bọn họ tàn nhẫn, lạnh băng, không có tính người cũng chẳng bao giờ coi omega như một con người độc lập mà đối đãi, các omega có thể là hoa tơ hồng*, có thể là ký sinh trùng, có thể là phế vật bùn nát không đỡ nổi tường, nhưng vĩnh viễn không thể nào là “con người”.
*Loài hoa có đặc điểm là ký sinh, nhưng về mặt sinh học người ta đã đặt cho nó nhiều biệt danh khủng khiếp: “Lụa quỷ”, “Dây thòng lọng chết người”, “Ma cà rồng thực vật”, vân vân.
Các cành tơ hồng dường như mềm mại và dịu dàng, nhưng họ phát triển nhanh chóng, và có một ống hút đặc biệt trên thân cây, có thể mở gốc của cây chủ và vẽ các chất dinh dưỡng từ các bó mạch của chủ nhà máy.
Do đó, cây ký chủ thường sẽ khô héo dần và bị bóp nghẹt.
– Theo baidu
Mà quân đội được phái ra này, đúng lúc có Chúc Diệu Uyên.
Trước khi Chúc Diệu Uyên được ra nhiệm vụ, chưa bao giờ nghĩ tới nòng súng của hắn sẽ chĩa vào các omega, trong quan niệm của hắn, omega là nhóm yếu ớt đến không nhấc nổi nhành hoa “mong manh” không thể nghi ngờ, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, chính là chuyện từ nhỏ hắn khinh thường làm.
Nhưng đối với mệnh lệnh của cấp trên, quân nhân phải tuyệt đối phục tùng, hơn nữa nhiệm vụ đưa ra cho bọn họ chủ yếu là “trấn áp”, không phải giết người.
“Trấn áp” theo hắn lý giải chính là lợi dụng ưu thế bẩm sinh của alpha tiến hành đe dọa với nhóm người làm loạn, dọa cho lui đám người là xong, nhưng cố tình, có chiến hữu vì hỗn loạn mà nổ súng.
Hiện trường trăm ngàn người, vì một phát súng này mà yên tĩnh vài giây, ngay sau đó liền bộc phát những trận gào thét phẫn nộ, vô số người nhào về phía những kẻ mặc quân trang, hiện trường hỗn loạn gấp bội so với lúc trước.
Mặc dù bọn họ là alpha lại có súng, nhưng không chống nổi địch nhiều ta ít, Chúc Diệu Uyên tự thân ra trận cứu người, kết quả lại bị dòng người và các chiến hữu chen lấn phân tán, vây trong quần thể omega, pheromone nhiều đến mức có thể ngộp chết cả trâu.
Bọn họ hô:
“Ủng hộ quyền abo tam tính bình đẳng!”
“Omega có quyền lựa chọn cuộc sống của mình!”
“Ung thư thẳng A đáng chết!”
Chúc Diệu Uyên vừa nghe vừa bịt kín lỗ mũi, gần như cứ vậy mà ngất đi, đúng vào lúc này, có một người hốt hoảng luống cuống bị người dồn ép giống hắn trôi đến bên cạnh hắn.
Hai người như cái bánh trôi hết chìm lại nổi, cuối cùng hắn thấy thật sự không được nữa, mò qua che chở cho người kia bắt đầu lội ngược dòng lại.
Hành động của hắn chọc không ít người chú ý, bởi vì mặc quân trang, người khác nhìn một cái cũng biết hắn là kẻ nào, có mấy người không biết là beta hay là omega chìa tay ra kéo hắn lại.
Chỉ nghe có người cao giọng gào lên: “Ở đây có quân nhân alpha!”
Chỉ thoáng chốc, tất cả mọi người đều đổ dồn về phía hắn___
Lòng Chúc Diệu Uyên trầm xuống, chợt cảm thấy không ổn, một kẻ dị loại như hắn ở trong loại phong trào này biến thành mục tiêu công kích, đánh đấm một trận nhất định không tránh khỏi nổi.
Đúng như dự đoán, giây phút hắn ôm “đồng bào” kia nằm xuống bảo vệ đầu, omega xung quanh chen chúc tới, bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hắn!
Thật ra thì trong bộ đội hắn cũng thường xuyên bị đánh, nơi đó đều là alpha, nắm đấm cứng rắn hơn nhiều so với omega.
Nhưng sau khi hắn nằm xuống lại ngửi thấy pheromone của người trong lồng ngực___ Mẹ nó chứ vậy mà cũng lại là một omega!
Omega kinh hãi hoảng hốt ngẩng đầu lên, một đôi mắt to tròn lúng liếng, đệt, lại còn rất xinh nữa.
~ Hết chương 30 ~.