Sáng hôm sau, khi Vân Mộng Dao rửa mặt, thay đồ xong xuống dưới lầu thì đúng lúc bắt gặp Thẩm Quân Uyên đang chuẩn bị ăn sáng.
Còn Du quản gia - người làm việc trong nhà chính Thẩm gia cũng ở đây và đang đặt từng món ăn tinh xảo, thơm ngon lên bàn ăn.
Còn Thẩm Quân Uyên thì vừa đọc báo, vừa nghe trợ lý thông báo về lịch trình ngày hôm nay.
Nhìn bóng dáng của người chồng vốn không nên xuất hiện ở nơi này hiện tại lại đang ngồi nhàn nhã đọc báo, uống trà, Vân Mộng Dao liền tự nhéo vào cánh tay mình một cái.
Đau.
Vậy có nghĩa là cô không nằm mơ, cũng không nhìn nhầm.
Nhưng tại sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Không phải hôm qua anh đã lên máy bay bay tới nước Z rồi sao?
Kiếp trước, ngay sau khi lãnh chứng xong, Thẩm Quân Uyên lập tức bay đến nước Z làm việc ở đó một tháng trời.
Trong khoảng thời gian đó anh không gọi cho cô một cuộc, không nhắn tin.
Vân Mộng Dao chỉ có thể thông qua Thẩm phu nhân để nghe ngóng một chút tin tức của anh.
Thẩm phu nhân vốn là một người rất thích con gái, nhưng vì thân thể bà quá yếu ớt cho nên ngay sau khi sinh hạ Thẩm Quân Uyên thì không thể mang thai được nữa.
Vì vậy, bà liền coi Vân Mộng Dao chính là con gái ruột của mình, yêu thương, cưng chiều cô còn hơn cả người con trai ruột là Thẩm Quân Uyên.
Thấy Thẩm Quân Uyên lạnh nhạt Vân Mộng Dao, Thẩm phu nhân thấy đau lòng thay cho cô mà khuyên cô nên buông bỏ mà đi tìm người có thể làm cô hạnh phúc.
Dù trong lòng bà cảm thấy người khác không bằng con trai bà nhưng Vân Mông Dao bên cạnh con trai bà cũng không hạnh phúc, bà không muốn vì sự ích kỉ của bản thân mà để cô chôn vùi tuổi thanh xuân bên con trai mình.
Khi đó Vân Mộng Dao vẫn đang chìm trong ảo tưởng về tình yêu làm sao có thể nghe theo lời Thẩm phu nhân.
Cô ngay lập tức nói rằng cả đời này chỉ kết hôn với duy nhất một người là Thẩm Quân Uyên.
Mà Thẩm phu nhân sau khi thấy cô kiên quyết như vậy cũng không tiếp tục khuyên cô buông bỏ nữa mà luôn tìm mọi cách để hai người có thể gần gũi nhau hơn.
Nhưng bà càng cố gắng tạo cơ hội, Thẩm Quân Uyên càng lạnh nhạt với cô hơn.
Kết hôn với Thẩm Quân Uyên năm năm, số lần mà Vân Mộng Dao gặp mặt anh dùng mười đầu ngón tay cũng có thể kể hết.
Ngay cả ngày lễ Tết, nếu như không phải Thẩm phu nhân gọi anh trở về thì có lẽ anh sẽ không về nhà.
Vân Mộng Dao chắc chắn cô không nhớ nhầm bất cứ chuyện gì.
Nhưng sự xuất hiện của Thẩm Quân Uyên khiến cho cô không tài nào lý giải nổi.
Rốt cuộc là tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
"Thiếu phu nhân." Du quản gia vừa đi từ trong bếp ra thấy Vân Mộng Dao vẫn còn đang ngây người đứng trên cầu thang liền cất tiếng gọi.
Nghe thấy tiếng gọi, Vân Mộng Dao lập tức lấy lại tinh thần, cô quay về phía Du quản gia cười gượng rồi lập tức chạy xuống.
Đúng lúc ấy, Thẩm Quân Uyên cũng quay đầu nhìn sang, khi vô tình chạm phải ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng nào của Thẩm Quân Uyên, trái tim Vân Mộng Dao chợt đập mạnh.
Cố gắng bình ổn lại cảm xúc trào dâng mãnh liệt ở trong lòng, Vân Mộng Dao âm thầm mắng mình thật không có tiết tháo gì hết.
Ngày hôm qua cô đã tự nhủ với bản thân mình nhất định phải quên anh, quên đi tình yêu dành cho anh bao năm.
Nhưng nói ra thì dễ đến lúc làm thì mới thấy việc đó khó khăn đến nhường nào.
"Uyên Uyên, không phải anh…" Vân Mộng Dao đi đến bên cạnh Thẩm Quân Uyên khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào, những lời định nói cũng bị nghẹn lại ở cổ họng.
Không phải anh đang ở nước Z tham dự hội nghị sao? Sao anh lại ở đây?
Thẩm Quân Uyên im lặng lắng nghe Vân Mộng Dao nói hết câu nhưng đã mấy phút trôi qua cô vẫn đang im lặng.
Đến khi ngẩng đầu lên thì phát hiện cô vợ nhỏ lại tiếp tục ngây người nhìn anh với vẻ mặt mê mang, cổ tay bị nhéo đến mức đỏ bừng lên.
Thực ra, khi tự nhéo mình, Vân Mộng Dao cũng không có dùng lực nhiều mà chỉ đủ để cô có cảm giác đau.
Nhưng mà do làn da nhạy cảm cùng trắng đến phát sáng của cô khiến cho dấu vết của việc tự véo mình của cô hiện lên rất rõ ràng.
"Tay của em…" Thấy mấy dấu vết trên tay Vân Mộng Dao, gương mặt Thẩm Quân Uyên thoáng chốc tối sầm lại, anh vươn tay kéo cô về phía mình lo lắng hỏi: "Tay em bị làm sao vậy?"
Đột nhiên được Thẩm Quân Uyên quan tâm, Vân Mộng Dao có chút không quen, cô ngây người một lát rồi nhanh chóng gỡ bàn tay to lớn đang nắm lấy tay cô của anh ra rồi cảnh giác lùi về sau mấy bước.
"Em không sao.
Em… Em đi ăn sáng trước đây." Nói rồi, Vân Mộng Dao ngay lập tức lẩn vào trong phòng ăn.
Thấy cô trốn tránh mình Thẩm Quân Uyên có chút không vui, nhưng anh cũng không để chuyện đó vào lòng, bởi anh chỉ cho rằng Vân Mộng Dao chỉ đang giận dỗi anh vì đêm tân hôn không ở bên cạnh cô mà thôi.1
Thời gian còn dài, anh có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm với.
Trong khi Thẩm Quân Uyên đang suy nghĩ kế hoạch bồi dưỡng tình cảm với cô vợ nhỏ của mình, thì cái người vốn đang đứng một chỗ báo cáo lịch trình cho anh lại đột nhiên trở nên không thức thời mà nhiều chuyện.
Hơn nữa, từng câu từng chữ tên đó nói ra lại chọc vào đúng chỗ đau của anh.
"Thẩm tổng, cô vợ mới cưới của cậu đang giận dỗi cậu đúng không?" Trợ lý kiêm bạn lâu năm của Thẩm Quân Uyên - Cố Viễn Thành nhìn bóng lưng của Vân Mộng Dao rồi nhướng mày với Thẩm Quân Uyên.
"Dao Dao giận cũng đúng thôi, ai bảo cậu bỏ lại cô ấy một mình ở Cục dân chính làm chi.
Tôi đã từng nhắc cậu nhiều lần rồi, cậu nên dành thời gian bồi dưỡng tình cảm với cô ấy nhiều vào, dù gì thì cậu cũng không còn trẻ nữa cũng nên trưởng thành lên.
Cậu xem con gái nhà người ta theo đuổi cậu bao nhiêu năm, bị cậu lạnh nhạt cũng không bỏ cuộc." Nói rồi Cố Viễn Thành thở dài một hơi.
"Haizz...!Nếu tôi mà là cô ấy, chắc chắn tôi sẽ biết khó mà lui, chả dại gì mà lao đầu vào tảng băng ngàn năm là cậu đánh mất cả tuổi thanh xuân."
Thẩm Quân Uyên nghe Cố Viễn Thành nói rồi trừng mắt với nh ta, vẻ mặt anh âm u cực điểm, hai mắt sắc bén không một chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào Cố Viễn Thành, môi mỏng chầm chậm mấp máy: "Cố Viễn Thành, cậu đang chê bản thân quá rảnh rỗi phải không? Hửm?".
Danh Sách Chương: