Vân Mộng Dao vội vàng đứng ra ngoài rồi đóng cửa lại cảnh giác nhìn Đoàn Tố Tố.
"Cô đang làm trò gì vậy?"
Đoàn Tố Tố thấy thái độ của Vân Mộng Dao liên biết bản thân mình vừa rồi đã quá nóng vội.
Cô ta vội vàng nở nụ cưới hòa nhã, nói: "Xin lỗi chị Mộng Dao, là do em quá nôn nóng muốn được chị chỉ bảo cho nên đã tự ý xông vào, mong chị bỏ qua cho em."
Lông mày Vân Mộng Dao khẽ nhăn lại, cô quan sát Đoàn Tố Tố một lát cũng không thấy trên gương mặt cô ta có bất cứ biểu hiện gì bất thường.
Có thể là do Đoàn Tố Tố che giấu tâm tư quá kĩ khiến cho Vân Mộng Dao mất đi sự cảnh giác, cũng có thể là do Vân Mộng Dao đa nghi.
Dù sao thì Vân Mộng Dao cũng chưa từng làm hại đến cô ta, cho nên cô ta cũng không có lý do gì để hại cô cả.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Vân Mộng Dao trong thoáng chốc đã nhu hòa, cô để cô ta đi vào trong, trước khi vào còn cố ý nói lớn để cho người nào đó đang trốn trong phòng nghe thấy.
"Vậy cô mau vào đi, tôi không chắc mình có thể giúp cô hay không, dù sao thì mỗi người có một cách nhìn nhận khác nhau, tôi cũng không thể ép cô phải nghe theo cách nhìn của tôi."
"Em hiểu mà." Đoàn Tố Tố nhìn một lượt trong căn phòng nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Cô ta nheo mắt nhìn về phía phòng tắm đang đóng chặt cửa, nơi có nhiều khả năng giấu người nhất, trong đầu âm thầm vạch ra kế hoạch để đi vào trong đó.
Những biến hóa nhỏ trên gương mặt Đoàn Tố Tố sao có thể qua mắt được Vân Mộng Dao chứ, cô nhìn theo ánh mắt của Đoàn Tố Tố thấy cô ta đang nhìn về hướng phòng tắm, trong lòng có chút lo lắng.
Bởi vì trước khi chạy ra mở cửa, Vân Mộng Dao đã đẩy Thẩm Quân Uyên vào trong đó, không biết hiện tại anh có còn ở đó hay là chạy đi chỗ khác trốn rồi.
Nghĩ đến đây, Vân Mộng Dao dở khóc dở cười, rõ ràng là vợ chồng nhưng lại phải vụng trộm, lén lút gặp nhau.
Có lẽ cô nên sớm ngày công bố bản thân đã kết hôn cho công chúng biết.
Nhưng hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp để công bố chuyện này.
Vân Mộng Dao không tiếp tục nghĩ đến chuyện của cô và Thẩm Quân Uyên nữa mà chăm chú đọc kịch bản mà Đoàn Tố Tố, cô muốn nhanh chóng giải đáp Đoàn Tố Tố để có thể tiễn cô ta khỏi phòng mình.
Chỉ có điều cô không ngờ rằng, sau khi giúp Đoàn Tố Tố xong thì cũng đã một tiếng trôi qua, với tính cách của Thẩm Quân Uyên thì có lẽ anh đã không chờ nổi mà rời đi rồi.
Đoàn Tố Tố đứng ngoài cửa, vẻ mặt áy náy nói: "Xin lỗi chị, chị Mộng Dao.
Em không ngờ là sẽ mất nhiều thời gian như vậy."
"Không có gì, cũng đã khuya rồi, tôi đi ngủ trước đây.
Cô cũng nghỉ ngơi đi."
Vân Mộng Dao nói rồi chờ cho Đoàn Tố Tố rời đi mới đóng cửa phòng lại sau đó chống tay lên cửa thở phò một hơi.
Chỉ cần không phải người mù thì liếc qua một cái cũng có thể nhận ra Đoàn Tố Tố cố tình kéo dài thời gian ở lại đây, Vân Mộng Dao cũng biết rõ điều đó.
Có lẽ là vì sau khi nhìn thấy vết dâu tây trên cổ cô đã khiến cho Đoàn Tố Tố nghi ngờ việc cô đang cùng một người nào đó lén lút hẹn hò và xảy ra quan hệ.
Xem ra Đoàn Tố Tố cung không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Đọc truyện hay tại ++ Тгum TruуeИ.
v N ++
"Đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy." Thẩm Quân Uyên bất thình lình xuất hiện ở đằng sau Vân Mộng Dao, bàn tay mạnh mẽ ôm chặt lấy cô thuận tiện kéo cô vào trong lòng mình.
Cách một lớp áo, Thẩm Quân Uyên có thể cảm nhận rõ ràng vòng eo mản khảnh của cô, anh tưởng chừng như chỉ cần bản thân hơi dùng lực một chút thôi cũng sẽ khiến cho eo nhỏ của cô bị nghiến nát.
Mặc dù thân thể Vân Mộng Dao khá gầy, nhưng chỗ cần lồi có lồi, cần lõm có lõm.
Điển hình là nhũ thịt cao ngất, đầy đặn lại phi thường mềm mại kia.
Nghĩ đến đây, Thẩm Quân Uyên lại cảm giác được một cỗ cảm giác khô nóng khó tả, anh cúi đầu ngửi mùi hương hoa đào dịu nhẹ từ mái tóc cô, hầu kết anh trở nên khô khốc.
Thẩm Quân Uyên hít một hơi thật sâu rồi cúi xuống hôn lên cổ Vân Mộng Dao, tiếp đến là tấm lưng trơn bóng, nhẵn nhụi của cô.
"A...!Uyên, khoan đã.
Chúng ta làm như thế này có ổn hay không? Chồng em anh ấy vẫn đang ngồi ở đây đấy."
Biểu cảm trên gương mặt Thẩm Quân Uyên thoáng chốc cứng đờ, anh ngơ ngác nhìn Vân Mộng Dao.
Ngay sau đó, khóe môi anh khẽ cong lên, một tay nâng cằm Vân Mộng Dao, ngón tay tinh xảo, khớp xương rõ ràng đang phác họa từng đường nét trên gương mặt cô.
Khi ngón tay Thẩm Quân Uyên chạm đến đôi môi mềm mại của cô, toàn thân anh như bị một luồng điện chạy qua, sắc mặt anh hơi trầm xuống rồi cúi đầu gặm nhấm, thưởng thức cánh môi ngọt ngào ấy.
Cho đến khi gương mặt thanh tú của Vân Mộng Dao đỏ lên vì thiếu ô xi, Thẩm Quân Uyên mới lưu luyến buông tha đôi môi của cô.
"Em đâu cần phải sợ cái tên phế vật chỉ có thể nằm một chỗ đó làm gì chứ? Ngay cả khi hắn nhìn thấy thì đã sao? Hắn cũng chỉ có thể nhìn chúng ta làm tình trước mặt nhưng chỉ có thể nghẹn khuất trong lòng không thể nói cho ai.
Tốt nhất là em mau mau giết hắn đi, sau đó thì toàn bộ tài sản của hắn sẽ thuộc về chúng ta."
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay tui bận nên đăng chương mới hơi trễ:((.
Danh Sách Chương: