• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Hồ tiểu thư, tôi nhớ không nhầm thì cô không có trong danh sách khách mời tới dự bữa tiệc này."
Chỉ bằng một ánh mắt của Thẩm Quân Uyên, Cố Viễn Thành liền hiểu anh muốn gì liền từ đằng sau Thẩm Quân Uyên đi ra, tay đẩy gọng kính lên nhìn người phụ nữ trước mặt lịch sự cười nhẹ rồi nói với cô ta.

"Không phải, tôi là đi cùng với cha tôi tới đây." Hồ Lệ Tinh thấy mọi người nhìn mình liền vội vàng giải thích, ở đây ai cũng là người có tiền, có quyền nếu như để mất hình tượng của mình chắc chắn sẽ bất lợi cho gia tộc của cô ta.

Tuy nhiên, với bộ dang hiện tại thì hình ảnh một tiểu thư cao quý mà cô ta xây dựng đã sụp đổ không dấu vết.
Thẩm Quân Uyên ghét bỏ Hồ Lệ Tinh, từ đầu đến cuối không để cho cô ta một ánh mắt rồi kéo Vân Mộng Dao đi để lại mọi chuyện cho Cố Viễn Thành giải quyết.
"Khoan đã, Quân Uyên anh đừng đi vội, anh phải cho em một lời giải thích."
Thẩm Quân Uyên cước bộ hơi dừng lại, anh nhìn Vân Mộng Dao thấy cô hơi gật đầu liền ở lại một lát.


Nào ngờ vừa mới xoay người thì Hồ Lệ Tinh đã lao vào trong lòng anh khóc lóc.

"Quân Uyên, em biết anh vẫn còn tình cảm với em, mấy năm trước là do em hồ đồ bỏ anh ở lại.

Nhưng mà anh không cần phải tìm bừa một người để trả thù em, người xuất thân từ giới giải trí chẳng có mấy ai tốt lành cả, trước khi đến với anh có khi cô ta đã ngủ với không biết bao nhiêu người."
Lời vừa nói ra, toàn bộ những người có mặt ở trong hiện trường triệt để im lặng, bầu không khí cũng lặng ngắt như tờ.

Thẩm Quân Uyên đẩy người phụ nữ đang bám lấy cơ thể mình, vẻ mặt ghét bỏ nhìn chiếc áo vest đã bị cô ta đụng qua.

Lúc này, Vân phu nhân từ trong đám đông đi ra, bà lườm Thẩm Quân Uyên một cái rồi đứng trước mặt Hồ Lệ Tinh, lạnh giọng nói: "Không biết Hồ tiểu thư đây có ý kiến gì với nghệ sĩ dưới trướng công ty tôi vậy? Cô thấy Vân thị chúng tôi thiếu tiền, thiếu tài nguyên đến mức để cho nghệ sĩ dùng thân thể để đổi tài nguyên sao?"
"Tôi không có ý đó." Hồ Lệ Tinh vội vàng lắc đầu.

Vân gia so với Hồ gia vẫn có địa vị cao hơn, cô ta không thể trêu chọc đến.

Nhưng mà so với Thẩm gia, Vân gia chẳng là cái đinh gì cả, hiện tại Thẩm Quân Uyên đang giận cô ta, chỉ cần cô ta xuống nước với anh, chắc chắn anh sẽ quay về bên cô ta mà thôi.
Nghĩ vậy, Hồ Lệ Tinh làn vẻ mặt điềm đạm, đôi mắt ngập nước" chỉ chực chờ rơi lệ: "Quân Uyên anh giúp em với, em chỉ muốn giúp anh thôi mà.

Người trong giới giải trí thực sự cũng chẳng có mấy người tốt lành."
Vân phu nhân xoay người về phía Thẩm Quân Uyên, từ ánh mắt đến gương mặt đều lộ ra vẻ ghét bỏ cùng chán ghét.


Đối với người con rể này, bà không thèm.

Nhân chuyện lần này, bà phải làm cho con gái sáng mắt ra, nếu không sau này con gái bà chắc chắn sẽ chịu nhiều đau khổ.

Hơn nữa, người phụ nữ điên khùng này lại dám đặt điều sỉ nhục con gái cũng của bà, bà nhất định sẽ không buông tha cho cô ta.

Vân phu nhân chép miệng rồi đi tới kéo Vân Mộng Dao cách xa Thẩm Quân Uyên, lạnh nhạt nói: "Chuyện này Thẩm tổng hãy cho tôi một lời giải thích rõ ràng.

Nghệ sĩ của tôi đang bị khách mời của Thẩm tổng xúc phạm danh dự, điều này ảnh hưởng lớn tới tâm trạng của cô ấy nha."
"Được." Thẩm Quân Uyên nói rồi dùng khẩu hình để nói với Vân Mộng Dao.

"Anh sẽ giải thích mọi chuyện cho em, đừng suy nghĩ linh tinh."
Vân phu nhân nhanh chóng đưa Vân Mộng Dao rời khỏi bữa tiệc.

Trên đường trở về biệt thự Vân gia, Vân phu nhân đã nói bóng kínói gió với Vân Mộng Dao về mối quan hệ của Thẩm Quân Uyên với Hồ Lệ Tinh.

Nhưng mà con gái bà chỉ ngồi ngẩn người nhìn ra bên ngoài, ngay cả khi về đến biệt thự Vân gia được một lúc rồi cô vẫn không biết.
Khoảng ba mươi phút sau, Thẩm Quân Uyên từ bữa tiệc trở về, vừa vào đến cửa nhà, anh đã bị Vân phu nhân ném cho một sấp ảnh vào người.


"Thẩm Quân Uyên, anh mau nói cho tôi biết đây là gì?"
Thẩm Quân Uyên nhặt những bức ảnh lên, bên trong là hình ảnh anh và Hồ Lệ Tinh đang có những hành động mập mờ với nhau.
"Mẹ, con biết bây giờ mẹ đang rất tức giận, nhưng mẹ có thể để lần khác mắng con được không? Con muốn nói chuyện với Dao Dao trước."
"Tiếng gọi mẹ của anh nặng quá, tôi nhận không nổi." Vân phu nhân hừ lạnh nhưng vẫn xoay người đi vào trong nhà ngầm đồng ý cho Thẩm Quân Uyên vào trong.

Thẩm Quân Uyên nhìn Vân phu nhân với aanhs mắt cảm kích sau đó chạy một mạch lên trên phòng của Vân Mộng Dao.
Thẩm Quân Uyên đẩy của đi vào, xung quanh anh là bóng tối bao trùm, anh nương theo ánh sáng từ đồng hồ phản quang trên tay tìm đến chỗ công tắc rồi bật đèn lên.

Thẩm Quân Uyên đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng nhưng lại không thấy bóng dáng của Vân Mộng Dao đâu, ngay cả trong phòng tắm cũng không thấy cô.

Đến khi định chạy sang phòng khác tìm thì nghe thấy bên ngoài ban công phát ra tiếng động nho nhỏ.

Khi chạy ra thì thấy Vân Mộng Dao đang bám vào lan can để đứng dậy.
"Dao Dao, em sao vậy?".


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK