Ngọc Bích vừa đi vừa dặn dò cái Lúa:
- Tẹo nữa mày nhớ để mấy cái bánh giò với bánh dợm ở trong phòng tao, để chiều tao ăn. Còn mấy cái bánh rán thì tao cho mày.
Cái Lúa gật đầu biểu thị rằng mình đã nghe lọt tai nhiệm vụ được giao.
- Mà em không hiểu cho lắm ấy.
Ngọc Bích thắc mắc quay qua hỏi lại nó:
- Mày không hiểu chuyện gì?
- Thì cái vụ tiểu thư hay ăn quà trong phòng ấy. Tiểu thư làm vậy trong phòng dễ có kiến lắm ấy. Thay vì để trong phòng thì chị có thể để ở bếp được mà. Chị chỉ cần dặn dò một tiếng thì đố ai dám rờ vào.
Ngọc Bích bĩu môi khinh thường nó:
- Ăn trong phòng là một loại lạc thú. Mày không thể hiểu được đâu.
Ngọc Bích đi xiên vào bên trong một chút, để thân hình của mình được bao trùm dưới bóng mát của cây đa đầu ngõ. Nàng nói tiếp:
- Nếu kiến bò vào phòng thì cùng lắm là tao bảo u tao xây phòng khác cho tao là được, sợ gì?
Cái Lúa dẩu môi phụ hoạ:
- Vâng, vâng, em biết bà thương tiểu thư nhất.
Ngọc Bích còn chưa cả kịp bước chân qua ngưỡng cửa, từ trong gian nhà ngói ba gian chuyên dùng để tiếp khách đã có tiếng cãi vã truyền ra.
Giọng nói già nua đầy nghiêm khắc vang lên:
- Chúng mày chỉ giỏi làm hư nó. Bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Chúng mày nói nó dám không nghe theo à?
Nghe được câu nói nồng nặc mùi cổ hủ, Ngọc Bích cũng hiểu được chút da thịt của câu chuyện đang diễn ra.
Rốt cuộc thì chuyện gì phải đến thì nó sẽ đến thôi, không sớm thì muộn.
Nàng hít một hơi thật sâu rồi thở ra để bình ổn lại tâm tình. Sau đó nàng bước tới gian phòng chuyên để tiếp khách và cũng là nơi phát ra tiếng cãi cọ, lễ phép chào hỏi:
- Con chào ông nội ạ.
Vị tổng đốc Nam tỉnh vẫn giữ nguyên nét mặt cau có, ông chỉ "hừ" một tiếng coi như đáp lời.
Ngọc Bích lại quay qua chào hỏi thầy u.
Bà Nga vẫy tay với Ngọc Bích rồi vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình. Ngọc Bích đi tới chỗ bà Nga và ngồi xuống.
Ông cụ ngồi đối diện hai người mở miệng nói tiếp:
- Tôi nghe bảo cô phản đối cọc hôn sự này? Sao hả, giờ đủ lông đủ cánh rồi, nên muốn tự mình vỗ cánh để bay lên tận trời cao, không coi ai ra gì đấy phỏng?
Ngọc Bích im lặng không lên tiếng. Nàng biết rằng bây giờ dù nàng có nói gì cũng sẽ bị quy chụp vào tội hỗn láo, bất hiếu, không xem ai ra gì.
Ông Thắng ngồi cạnh cụ ông chậm rãi mở miệng:
- Thầy ạ, không phải là con gái con phản đối. Là con với nhà con không đồng ý cọc hôn sự này.
Là một người giữ chức vụ cao bao nhiêu năm, đến một cái liếc mắt cũng như nhìn thấu tâm can, khiến người bề dưới kinh hồn táng đảm. Tổng đốc Nam tỉnh nheo mắt khiến nếp nhăn trên mặt cụ như xô vào với nhau, cụ bình thản đặt hai bàn tay úp sấp lên đầu gối, hỏi lại:
- Ồ, là anh với nhà anh đấy à? Thế hai anh chị cho tôi hỏi lí do tại sao anh chị lại làm như vậy?
Ông Thắng nhắm mở đôi mắt đã xuất hiện tơ máu của mình, giọng nói pha chút mệt mỏi:
- Nhà con chỉ có một đứa con gái là cái Bích thôi. Con cũng chỉ mong nó tìm được nơi chốn tốt để gửi gắm.
Rồi ông nói tiếp, với một giọng điệu cương quyết hơn:
- Chuyện này là chuyện cả đời của cái Bích. Chuyện gì con cũng nghe lời thầy được, chỉ riêng chuyện này là không được.
Ông cụ đập tay đánh "ruỳnh" xuống bàn, quát:
- Giỏi, nuôi mày lớn đến từng này để mày hỗn láo, mày không coi tao ra gì đúng không?
Ông Thắng mệt mỏi dùng tay day day hai bên thái dương, đáp lời:
- Con không có ý như thế ạ.
Ông cụ đang trong cơn bực tức, cụ vẫn tiếp tục quát tháo:
- Mày không có ý như thế à? Lời nói của tao mày đặt dưới đ*t mày ngồi mà mày vẫn còn nói mày không có ý như thế à?
Bà Nga thấy chồng lâm vào thế bí, khó khăn mở lời:
- Thầy ơi, vợ chồng bọn con...
Chưa để bà nói hết câu, ông cụ đã quay sang mắng xa xả vào mặt bà:
- Chuyện tôi với con trai tôi mà cô dám xen lời à? Con hư tại mẹ, là do cô nuông chiều con bé nên giờ nó mới như thế này. Là mẹ mà không biết dậy con...
- Ối giời ông Chiến, bao lâu không gặp, mồm miệng của ông vẫn mau lẹ ghê nhở.
Một giọng nói già cả vang lên, cắt ngang công cuộc đơn phương chửi mắng của ông cụ.
Một cụ ông râu tóc trắng xoá, da dẻ hồng hào đi từ ngoài cửa vào. Cụ ông mặc trên người bộ áo lụa hoàng kim sang trọng, vừa nhìn là biết không phải người bình thường.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Ngọc Bích không kiềm chế được mà khẽ nâng khoé miệng. Được cứu rồi.
Nàng cất tiếng chào hỏi, giọng nói không giấu nổi nét vui mừng:
- Con chào ông ngoại ạ.
Cụ ông lập tức dõng dạc đáp lời:
- Ừ, chào cháu gái của ông nhé. Bao lâu không gặp cháu mà đã lớn thế này rồi cơ à?
Ông Thắng cũng đứng dậy chào hỏi:
- Bố đấy ạ?
Ông cụ xua xua tay:
- Ừ, bố qua nói chuyện tí. Ấy, cứ ngồi đấy, đứng dậy làm gì.
Ông Thắng nhấc cái ấm chè lên nói với con gái:
- Đi xuống dưới bếp bảo bọn thằng Hĩn pha một ấm chè ngon mang lên đây.
Ngọc Bích biết bố giải vây cho mình, nàng nhanh nhẹn cầm lấy ấm chè rồi lễ phép đáp lời:
- Vâng ạ.
Ngọc Bích xuống dưới bếp, thấy cái Lúa đang ngồi nhặt rau để chuẩn bị cho bữa trưa. Nàng đi tới đá nhẹ vào mông nó, hỏi:
- Thằng Hĩn đâu rồi mày?
Cái Lúa vừa nhặt bỏ những chiếc lá vàng, lá sâu vừa nhanh nhảu đáp lời:
- Bọn thằng Hĩn nó ra ngoài ao bắt cá để làm bữa trưa rồi ạ.
- Thế ở nhà giờ còn đứa nào?
Cái Lúa nghĩ một chốc rồi đáp:
- Dạ còn em, cái Ngọ, cái Tị với thằng Mẹo, thằng Lảng ạ.
Ngọc Bích đặt cái ấm chè lên trên mặt bàn, dặn dò:
- Thế mày kêu thằng Lảng pha một ấm chè ngon rồi đem lên gian chính.
Cái Lúa đứng dậy, nó vừa dậm chân cho đỡ tê vừa đáp lời nàng:
- Tiểu thư đợi em chút, giờ em qua gọi nó liền.
Ngọc Bích phất tay.
- Đi nhanh lên.