—
Khi Mạnh Giản và đàn chị bắt xe đến khu Bàn Sơn thì trời đã tối.
"Đây là đâu?" Mạnh Giản tò mò hỏi.
"Gia sản của Chu gia, là một khu vực tư nhân!" Đàn chị rút ra một xấp tiền đỏ ném cho tài xế, rồi sải chân bước xuống xe.
Khu vực riêng này rộng bao nhiêu chứ? Sau khi quan sát thật kỹ, Mạnh Giản tựa hồ nghe tiếng động cơ gầm rú, cô thoáng dừng lại, rồi nhanh chân chạy theo đàn chị của mình.
"Làm sao chúng ta vào được!" Mạnh Giản vừa bắt kịp chị ấy thì liền thấy một nhóm người mang vest đen đang đứng ở ngã tư, phần eo có chút phồng, có vẻ như còn mang theo vũ khí.
Đàn chị lấy điện thoại ra nói vài câu với bên trong rồi đưa điện thoại cho người đàn ông áo đen. Người đàn ông áo đen liếc nhìn hai người rồi quay người tránh sang một bên, đàn chị nói một tiếng cảm ơn rồi kéo Mạnh Giản vượt qua đám người đi vào bên trong.
Càng đi vào trong, ánh đèn lại càng sáng, Mạnh Giản không quen thuộc với vòng tròn xã hội của đàn chị, nhìn thấy chị ấy bình tĩnh như vậy, cô cũng nhẹ nhàng thả lỏng một chút. Nơi này quá lớn, lại còn là ban đêm, Mạnh Giản có chút bất an. Cuối cùng, sau nhiều nỗ lực, cô thấy một đám người đang hoan hô cổ vũ. Mạnh Giản sửng người và buông tay, còn đàn chị thì lao thẳng về phía đám đông.
"Đàn chị! Đừng xúc động!" Mạnh Giản nắm lấy túi xách của cô đuổi theo
Đàn chị Tiền không nghe thấy lời Mạnh Giản nói, xắn tay áo lên lao vào đám người, Mạnh Giản đáng thương lại bị đẩy ra đằng sau.
"Anh làm áo lót của tôi rơi rồi!" Mạnh Giản hét lớn một tiếng, đám đàn ông nhanh chóng nhìn về hướng này. Mạnh Giản thừa dịp cúi người xuống, uốn cong cơ thể như con rắn nhỏ linh hoạt xuyên qua từng người.
Mạnh Giản híp mắt nhìn, xung quanh có khá nhiều cô gái ăn mặc mát mẻ, tất cả đều giống như đang nằm phơi nắng trên bãi biển, mặt Mạnh Giản gần như dán vào ngực một cô gái cao lớn.
"Này, em gái, em để mặt ở đâu vậy?"
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi bị cận thị, cận thị!" Mạnh Giản đỏ mặt xin lỗi.
Không ngờ cô gái cao lớn kia không hề tức giận, còn đưa tay sờ ngực Mạnh Giản một cái, Mạnh Giản nhanh chóng nhảy dựng lên.
"Cô cũng có chút thịt đấy!" Người phụ nữ trả lời một cách ngạo nghễ, cảm thấy mình đã thu hồi lại được vốn, liền quay đầu không để ý đến Mạnh Giản, chỉ tập trung quan sát tình hình hiện tại.
"Mạnh Giản! Bên này!"
Mạnh Giản nghe được tiếng của đàn chị liền chạy theo hướng đó, cô cũng khá sợ đàn chị sẽ làm ầm ĩ, dù sao Giang Tấn cũng có hậu thuẫn lớn như vậy. Nếu không giúp đàn chị thì không có chút tự trọng nào, nhưng nếu giúp đàn chị thì e rằng có thể ngay cả bộ xương khô này của cô cũng khó mà bảo toàn.
"Đàn chị, bình tĩnh chút đi...!" Mạnh Giản nhanh chóng chạy tới nắm lấy bàn tay của học tỷ, sợ chị ấy xúc động mà đem Giang đại thiếu gia kia cào ra mấy vết máu.
"Em làm gì thế? Buông tay buông tay!"
Mạnh Giản nhìn xem, được nha! Từ bắt giữ họ Giang đấy! Lại trở thành tán tỉnh họ Giang rồi?
Giang đại thiếu gia tay ôm lấy eo nhỏ của đàn chị, đàn chị thì rúc vào ngực của Giang thiếu, gương mặt có lúc ngại ngùng nhìn người đàn ông của mình một hồi.
Mạnh Giản xoa xoa tay, cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc.
"Ở đây có chuyện gì xảy ra vậy?" Mạnh Giản nhìn chằm chằm đám xe thể thao sang trọng đậu ở kia
"Đua xe, mọi người tụ tập thử thách và học hỏi cải thiện kỹ năng lái xe" Đàn chị quay đầu lại phổ cập cho cô.
"Ồ"
Trong lúc trả lời lại chị Tiền, Mạnh Giản nuốt nước miếng nhìn chiếc xe cao cấp cách đó mười mét. Chúng đều là những chiếc siêu xe đã qua cải tạo nâng cấp, một số còn được bổ sung thêm bình khí nitơ để tăng tốc độ xe. Mạnh Giản nheo mắt lại, tập trung nhìn về phía chiếc xe màu bạc phía bên trái, hít một hơi thật sâu, cô như nhìn thấy một đống tiền đỏ đang lơ lửng trước mắt.
Một người đàn ông cao lớn tay đút túi quần lửng thửng bước tới, lông mày rậm và đôi mắt to, mặt mày thâm thúy, hốc mắt trũng sâu, chiếc mũi thẳng tắp và chiếc áo khoác màu xám bạc của anh ta bị thổi bay một góc nhỏ. Mạnh Giản chà xát cánh tay, cô có thể cảm nhận được khí chất khác thường của người này cùng dáng người phi phàm. Người đàn ông như vậy thật sự rất hiếm có, Mạnh Giản nghĩ.
"Trận đấu cuối cùng tối nay, cậu muốn tham gia không?" Người đàn ông hỏi Giang Tấn, giọng nói nghe có vẻ trẻ trung hơn rất nhiều so với giọng của một người đàn ông trung niên, nhưng so với giọng của những người đàn ông bằng tuổi Mạnh Giản thì lại có phần trưởng thành cùng một chút khinh khỉnh.
"Lão Lục không phải nói đã tìm được Hoàng Thăng sao? Cậu ta gần đây rất hăng máu, thích trò lái xe điên cuồng, tôi không tham gia!"
"Ha! Còn có chuyện mà cậu không dám làm cơ à?" Người đàn ông kia châm một điếu thuốc, theo làn khói, anh ta nheo mắt lại nhìn về phía Mạnh Giản.
"Người đẹp nào đây? Cậu mang đến à?"
Giang Tấn đưa tay kéo Mạnh Giản lại, chỉ vào Mạnh Giản, nói: "Đàn em của Đa Đa! Đi theo tới chơi!"
Người đàn ông nhướng mày, Giang Tấn lại chỉ vào hắn, nói: "Đây là bạn thân của anh, Chu Chiêu"
Chu Chiêu? Mạnh Giản hình như đã từng nghe đàn chị nói rằng nhà họ Chu ở thành phố B này cực kỳ quan trọng, là một gia tộc lớn lâu đời, nội quy rườm rà. Cha của hắn, Chu Minh Hoa hiện tại là người nắm giữ Chu gia. Nhưng điều khiến người ta tò mò là người chú thứ hai của anh ta, một người có thể linh hoạt ở cả hắc đạo và bạch đạo, với thủ đoạn cao siêu và một trái tim tàn nhẫn. Dùng phần tài sản được tách ra khỏi Chu gia tạo nên một đế chế kinh doanh huyền thoại, chỉ với hai bàn tay anh đã đánh chiếm được cả một vùng đất thuộc về riêng mình. Bây giờ nhắc đến Chu gia, mọi người đều nghĩ đến Chu Thịnh(2) chứ không phải là gia phả lớn nhà họ Chu. Mạnh Giản thực sự sợ hãi ánh mắt tà ác của anh, liền xoa xoa da gà trên người nói: "Chào Chu thiếu gia"
Chu Chiêu chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đưa mắt nhìn về phía khác, hắn không có ý tiếp lời, mà có vẻ như chỉ là đang xem diễn thôi.
"Ôi, tôi thật sự rất muốn có một chiếc xe như thế này!" Mạnh Giản mãi mê nhìn vào chiếc siêu xe màu bạc, đầu óc đã dần không còn tỉnh táo.
Đàn chị nhìn cô một cái, sau đó chỉ vào Chu Chiêu ở bên cạnh, nói: "Của Chu thiếu đấy, muốn thử không?"
"Được không?" Tim Mạnh Giản đập nhanh hơn.
"Chị nói đùa mà em còn nghiêm túc như vậy à? Cho dù xe của Chu thiếu có bị đẩy xuống biển thì cũng không có ai dám chạm vào đâu? Luật lệ trong giới đấy, em không hiểu đâu!" Đàn chị nhấp một hơi thuốc, rít một hơi rồi nói ra lời nói với ý sâu xa.
Tay Mạnh Giản ngứa ngáy, trong lòng lại càng ngứa ngáy hơn, cô nhịn không được nghẹn ra một câu: "Chu thiếu, tôi có thể thử xe của anh không?" Tàn thuốc rơi xuống tay, Tiền Đa Đa nhảy dựng, hét lớn: "Con nhóc chết tiệt! Muốn đi tìm đường chết à?"
Mạnh Giản che đi lỗ tai, Giang Tấn cùng Chu Chiêu đều đồng loạt nhìn lại đây.
"Em có phải là muốn lái xe đến phát điên rồi không! Em có bằng lái xe không? Ở đây nói hồ đồ cái gì!" Tiền Đa Đa tức giận, đưa ngón tay ngọc ngà chọc chọc vào trán Mạnh Giản, khiến Mạnh Giản muốn choáng váng luôn.
Giang Tấn kinh ngạc hỏi: "Tiểu Giản còn có thể lái xe à?"
"Không phải lái xe, mà là đua xe!" Mạnh Giản đẩy ngón tay của Tiền Đa Đa, nhấc cằm chỉ về hướng về chiếc xe đua, thần thái cực kỳ tự tin!
Chu Chiêu dập tắt tàn thuốc, nhìn thoáng qua Mạnh Giản, nói: "Cho cô một chiếc xe, cô dám lên sao?"
"Có cái gì mà không dám!" Mạnh Giản từ trước tới nay, không thiếu nhất chính là can đảm, đặc biệt là khi được điều khiển chiếc siêu xe như thế này.
"Được!" Chu Chiêu vỗ tay, tiến lên một bước kéo Mạnh Giản về phía chiếc xe thể thao màu xám bạc kia, cho dù đàn chị Tiền ở đằng sau có dậm chân mắng cũng vô ích.
Chu Chiêu chỉ vào chiếc xe màu xám bạc trước mắt, nói: "Vòng này cô tới lái đi, nếu thắng tôi tặng cô chiếc xe, nếu thua, mất chân hoặc mất tay chính cô tự chọn!"
Mạnh Giản vuốt chiếc gương chiếu hậu của chiếc xe thể thao, nói: "Chiếc xe này còn đắt hơn cả mạng sống của tôi, tôi không dám nhận đâu!"
Châu Chiêu vuốt căm, nói: "Vậy thì cô muốn cái gì?"
"Một cái gương chiếu hậu?" Có lẽ bán cũng được mấy chục ngàn, mấy trăm ngàn đấy, nội tâm Mạnh Giản không nhịn được sôi trào.
Ánh mắt Châu Chiêu dừng lại nhìn cô một lúc: "Cô gái, đầu của cô có phải không được sáng suốt lắm không?"
"Sáng suốt, sáng suốt mà!"
Chu Chiêu nhướng mày, cười nói: "Nếu thắng tôi cho cô số tiền đó, còn nếu cô thua..."
Mạnh Giản cười ranh mãnh, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh đến đáng sợ: "Tôi hiểu quy tắc của nơi này!"
Vòng đấu cuối cùng cũng bắt đầu, bốn chiếc xe đua chạy song song với nhau, tiếng động cơ vang vọng.
Một cô gái mặc bikini cầm hai lá cờ đứng giữa hai chiếc xe, Mạnh Giản nghiêng đầu nhìn, trời ~ Người quen nha ~!
Cô gái mang bikini nhìn thoáng qua Mạnh Giản, chớp chớp mắt, vẫy tay, hai lá cờ đỏ và xanh đồng hạ xuống.
Khởi động xe, nhả bàn đạp ly hợp, vào số hai, bật ga để tăng tốc động cơ đến mức cao nhất và sau đó nhả bàn đạp ly hợp để khởi động.
Kèm theo vô số tiếng la hét và huýt sáo, xe của Mạnh Giản là chiếc xe đầu tiên "Vèo" lao ra ngoài, để hai bên đèn hậu sáng chói lại cho mọi người. Mọi người nhìn theo động tác lưu loát của Mạnh Giản, thực tế cô không quen với chiếc xe này, vì vậy khi nhả bàn đạp ly hợp, cô đặc biệt chú ý đến việc kiểm soát chân ga khi nhả ly hợp, nếu đạp ga ngay từ đầu quá nhanh sẽ vượt giới hạn bám đất khiến bánh xe bị trượt, lúc đó tăng tốc sẽ khiến cuộc đua này trở thành thảm họa. Thật may, Mạnh Giản thở phào một hơi, xe của Chu thiếu hẳn là không kém cỏi đâu đúng không!
Chiếc xe bắt đầu lao lên đèo núi quanh co, xe Mạnh Giản dẫn trước khá xa, nhưng cô cũng không tăng tốc một cách mù quáng, cuộc đua này là cô đi đua xe chứ không phải đi bán mạng. Trong tình hình không quen thuộc với chiếc xe, Mạnh Giản thường thích thử nghiệm tốc độ khi sử dụng phanh tay để đánh lái, từ đó có thể phán đoán được mức độ trượt ngang của xe khi ở đoạn đường trơn trượt, biến thân xe trở thành trở thành một cái máy cảm biến khi trượt ngang.
Rất nhiều camera được lắp xung quanh đoạn đường núi quanh co, thông qua đó có thể quan sát được một loạt thao tác của tay đua.
Những chiếc xe khác đã bắt đầu trình diễn drift (1), trên con đường núi vắng vẻ, cùng với tiếng huýt sáo và la hét của các cô gái, những người ngồi trong xe đang thể hiện bản lĩnh của mình bằng những động tác coi thường thần chết. Mạnh Giản không giống vậy, thứ cô cần không phải là huýt sáo hay la hét mà là tiền! Vì vậy, trong khi bảo toàn tính mạng cô cũng tập trung toàn bộ tinh lực vào tiền! Chiếc xe đằng sau đang bám chặt theo Mạnh Giản, đến khi chỉ còn một đoạn cua cuối cùng, chiếc xe màu vàng đằng sau đã cách xe cô chưa đầy năm mét, Mạnh Giản cảm thấy da đầu của mình bắt đầu căng chặt rồi, phía trước có một khúc cua dài và rộng, cô giảm tốc độ cho đến lúc vượt qua được nửa làn đường, cô chuyển số đạp ga, trong lúc xe đang ở trạng thái dần tăng tốc, cô dùng toàn bộ sức mạnh để kiểm soát điều khiển hướng ngược lại để trong vài giây hoàn thành được phần còn lại của khúc cua. Chủ nhân của chiếc xe màu vàng đằng sau sửng sốt một chút, người phụ nữ này! Cô ấy có thể làm cho xe trượt trước khi tiến vào khúc cua, đồng thời sử dụng ma sát ngang của lốp để giảm tốc độ nhờ công nghệ điều khiển van tiết lưu và góc nghiêng?! Bởi vì Hoàng Thịnh vô tình mất tập trung mà bị Mạnh Giản kéo dài khoảng cách giữa hai xe gần hai mươi mét. Vào khúc cua cuối cùng, Mạnh Giản gần như có thể nhìn thấy đám đông đang hò hét phía trước.
Mạnh Giản vào số để giảm tốc độ, khi đến gần khúc cua, Mạnh Giản lập tức đạp côn, chuyển sang số một, kéo phanh tay khiến phần sau xe bắt đầu trượt. Trong thời gian kéo phanh tay lên, nút phanh tay chưa bao giờ được nhả ra, mũi Mạnh Giản lấm tấm mồ hôi, khi bánh sau của chiếc xe bắt đầu trượt đến nửa đường, cô đồng thời nhả côn, thả phanh tay và mở xả khí, tăng tốc! Một màn trượt bánh trước hoàn mỹ, Mạnh Giản đảm bảo xe vững vàng dừng cách đám đông nửa mét.
"Người đầu tiên, "gương chiếu hậu" đã có trong tay!" Mạnh Giản mở cửa xe, bước ra khỏi buồng lái.
"Póc" Tiếng sâm panh được mở ra.
" U Oaaa! Woo! Yohoo!"
Nữ tay đua đầu tiên trong lịch sử giải đua đường núi, mười phút năm mươi chín giây, người phá vỡ kỷ lục mới!
"Mẹ ơi!"
Mạnh Giản bị một đám các cô gái nhấc lên khỏi mặt đất, tiếng hét chói tai ở hiện trường át đi tiếng thét của cô, đột nhiên có một bàn tay nhéo mông cô, cô kinh hãi cúi đầu xuống. Cô gái mang bikini cao lớn kia đang nhìn cô cười, ánh mắt xanh xám của cô ấy nhìn cô với vẻ tán dương.
Khi đua xe Mạnh giản còn chưa thấy căng thẳng, nhưng bởi vì bị những người phụ nữ này nâng lên, cô ôm chặt ngực mình, có chút sợ bị ngã xuống.
Chu Chiêu ở phía xa, dựa vào chiếc xe màu xám bạc, đầu ngón tay lập lòe ánh lửa.
Lúc sau ngồi ở trên xe, cánh tay và đùi của Mạnh Giản gần như bị bầm tím do bị chị Tiền véo: "Đáng ghét! Chị dở trò đồi bại nha!" Mạnh Giản gấp đến nói luôn cả giọng địa phương.
"Đàn chị, buông ra, buông ra!" Mạnh Giản ôm một túi tiền, trong mắt còn có nước mắt, vừa khóc vừa cười!
Đến trường, cả hai chiếc xe đều dừng lại, Chu Chiêu cũng bước xuống xe, Mạnh Giản nhìn anh, cảm thấy đáng ra mình nên lên xe của anh, dọc đường đi, toàn thân cô bầm tím như thể đã làm gì để rồi bị thương vậy.
Chu Chiêu nhìn ánh mắt rụt rè của Mạnh Giản, cười một tiếng, duỗi tay xoa đầu Mạnh Giản.
"Cô bé! Lần sau chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi nhé!"
Mạnh Giản đứng một bên cảnh giác nhìn hắn, ôm quà chiến thắng nói: " Người thắng tiền sao có thể quay lại ngồi cùng một bàn đánh bạc, lại còn với cùng một nhóm người?!" Cô không ngốc đâu.
Chu Chiêu cười lớn, "Thú vị thật, vậy lần sau chúng ta không đua xe nữa, nghe cô nói vậy thì cô còn có ý tham gia cờ bạc phải không? Lần sau để đàn chị dẫn cô tới đi, chúng ta có thể gặp lại"
Mạnh Giản gật gật đầu nhỏ, nhưng bị đàn chị Tiền ở bên cạnh trừng mắt nhìn một cái.
"Đi thôi, chúng ta trở về!" Giang Tấn và Chu Chiêu lên xe, rồ ga lao đi.
Để lại Tiền Đa Đa cùng Mạnh Giản ở trước cổng trường, một người ôm ngực, một người chống eo tức tối.
"Đàn chị, đàn chị... Đàn chị thân yêu!" Mạnh Giản ôm đầu bỏ chạy.
Chú thích:
(1) Drift: là một kỹ thuật lái xe mà trong đó người lái xe cố tình làm thừa lái trong khi vẫn có thể điều khiển được chiếc xe theo hướng mong muốn ở tốc độ cao, nhưng lại gây ra sự trượt bánh sau.
(2) Chu Thịnh: Là công ty của nam9 nha mọi người.