—
"Tôi... Rất muốn đi..." Mạnh Giản cúi đầu đứng trước mặt Chu Chiêu, cô không tự chủ được mà đưa mũi chân cọ sát sàn nhà, trong lòng cực kỳ khẩn trương.
Chu Chiêu nói: "Tôi tôn trọng cô với tư cách là một người đàn ông!"
"..." Mạnh Giản nói: "Anh cảm thấy nếu tôi đi thì anh ấy có chia tay với tôi không?"
"Khoan nói tới cái này đã, tôi rất muốn biết tại sao cô lại muốn đi cái này?" Chu Chiêu khó hiểu hỏi.
Ngày đó cô không yên lòng chuyện của đàn chị nên liền chạy đi tìm cô ấy.
Đàn chị đang đứng bố trí hội trường, thấy cô tới còn cười vẫy tay: "Mau tới phụ giúp chị một chút, ở đây chị bận quá!"
Mạnh Giản tiến đến đưa đèn lồng, đàn chị leo lên cây thang hai ba lần, cuối cùng cũng treo được đèn lên.
"Ở giữa à?"
Mạnh Giản nhấp môi: "Sang trái một chút."
Treo xong đèn lồng đàn chị mới từ từ leo xuống khỏi thang, cười nói: "Sao lại có thời gian trở về thế này? Không đi làm thêm nữa sao?"
Trong lòng Mạnh Giản hổ thẹn, từ khi ở bên Chu Minh Thân, cô không còn phải lo lắng về chuyện tiền bạc nữa.
"Chị, chúng ta đi uống rượu đi!"
Rượu có thể làm tê liệt thần kinh, tự nhiên cũng có thể thả lỏng tâm tình, đàn chị dựa người vào vai Mạnh Giản, giơ nửa chai bia lên.
Nói: "Mẹ kiếp, hiện tại dù chị có uống bao nhiêu cũng không say nổi!"
Mạnh Giản uống hết mức có thể, bia rượu đối với hai người mà nói, ngoại trừ việc phải chạy ra chạy vào WC nhiều lần thì cũng không có gì khác biệt.
"Chị, chúng ta không lòng vòng nữa, để em nói thật..." Mạnh Giản ôm lấy bả vai đàn chị, sắc mặt có chút ửng đỏ.
"Biết! Còn không phải là em không yên tâm về chị sao!" Đàn chị cười ha ha nói, "Yên tâm, mẹ nó, chị cũng không phải là người phải có anh ta mới sống được, chẳng lẽ anh ta không cần chị thì chị liền lấy dây thừng tự thắt cổ mình sao? Đàn em à... Trên đời này ngoài đám đàn ông ra thì còn biết bao nhiêu thứ khiến chúng ta phải bận rộn, sao có thể tự chôn mình dưới một gốc cây là anh ta chứ!"
"Chị, thật sự không để tâm sao?"
"Để tâm, sao có thể không để tâm tới chứ?" Đàn chị tiền ngẩng đầu lên, khuôn mặt được trang điểm xinh đẹp có chút lem, cô dơ bình rượu lên uống một ngụm.
"Thời điểm anh ta nói với chị, mẹ nó chị còn nghĩ rằng anh ta đang nói đùa! Nhưng rồi chị lại thấy anh ta không hề cười, mới biết rằng đó là sự thật..." Đàn chị cúi đầu lặng lẽ lau đi giọt nước ở khóe mắt, vừa cười vừa khóc, "Từ đầu chị còn nghĩ là anh ta đùa giỡn với mình... Ba năm, chị là người phụ nữ ở bên cạnh anh ta lâu nhất, chị cứ nghĩ là mình đã thành công... Không ngờ, giữa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim(1), mẹ kiếp, chị thua đến chỉ còn hai bàn tay trắng..."
(Truyện được đăng tại Wattpad và Wordpress của SodaSora vui lòng không reup)
"Chị... Chị hối hận không?" Mạnh Giản mở to mắt, dù cho đàn chị có nói nhẹ nhàng hay nói đùa đi chăng nữa thì cô cũng không thể cười nổi.
"Hối hận cái gì? Tất cả đều là anh tình tôi nguyện, lại không phải có người kề dao lên cổ chị ép buộc... Hơn nữa, loại chuyện này đối với loại thiếu gia như bọn họ không phải hiếm lắm sao?" Đàn chị cười ha ha nói, "Chỉ là lý do chia tay hơi tồi một chút, còn lại, mọi chuyện chị đều có thể hiểu."
"Chị, em có chuyện chưa nói với chị."
Đàn chị Tiền nhếch khóe miệng, nhìn về phía cô, cười tủm tỉm nói: "Chuyện em cùng Chu Minh Thân đang ở bên nhau à?"
"Sao chị biết?" Mạnh Giản kinh ngạc.
"Giang Tấn nói với chị." Đàn chị uống một ngụm rượu, "Em không nói chị liền coi như không biết, loại chuyện thế này, không tiện để người khác can thiệp vào."
Mạnh Giản cười, cô quên mất Giang Tấn có quen biết với Chu Chiêu, nếu Chu Chiêu đã biết, đàn chị biết thì cũng không có gì là lạ.
"Đàn em.. Chị khuyên em một câu..." Đàn chị Tiền đặt tay lên vai Mạnh Giản, cô nói, "Đàn ông đều có dự tính của riêng mình, bọn họ có rất nhiều thứ đặt lên trước cả tình yêu, nếu em quá chân thành, thành thật mà nói sẽ rất thiệt thòi, nếu có cơ hội... Hãy vì bản thân mà suy tính trước!"
Mạnh Giản biết, năm đó đàn chị vì Giang Tấn mà từ bỏ cơ hội nhận học bổng xuất ngoại du học, ở lại trong nước học nghiên cứu sinh. Hiện tại kết cục đã định, đàn chị mạnh miệng nói không hối hận nhưng thật ra cũng sẽ hối hận nhỉ.
Tương lai cùng tình yêu, lại một người phụ nữ đưa ra lựa chọn sai lầm.
Mạnh Giản hoàn hồn, nhìn về phía Chu Chiêu, nói: "Đây là cơ hội rất khó có được, tôi không muốn bỏ lỡ."
"Khó có được? Cô gả vào nhà chúng tôi không khó sao?" Chu Chiêu buồn cười nhìn cô, "Tôi biết cô không phải người phụ nữ ham tiền tài, nhưng gả cho chú hai của tôi không phải còn hơn cả việc cô phấn đấu làm việc hàng trăm năm sao? Không ai yêu cầu cô phải ở nhà làm một người nội trợ, chú hai của tôi đại khái cũng không yêu cầu cô phải sống dựa vào chú ấy đi, cô cần gì phải bỏ gần tìm xa?"
"Không phải vấn đề xa hay gần..."
"Vậy vấn đề là gì?"
"Là vấn đề về tự do và nhân cách."
Ý định ban đầu khiến cô cùng Chu Minh Thân ở bên nhau thật sự không trong sáng gì, lý do cô không muốn kết hôn cùng Chu Minh Thân là vì bóng đen trong lòng cô. Cho dù cô thật sự gả cho người này, không thể phủ nhận được xung quanh anh chính là một vòng hào quang sáng chói. Người khác sẽ nhìn thấy cô kết hôn với Chu Minh Thân là vì thích sao? Không, người khác sẽ cảm thấy cô kết hôn với anh là vì tiền.
"Có phải cô học đến ngu rồi không?" Chu Chiêu duỗi tay sờ sờ trán cô, "Hay là chú hai của tôi chiều hư cô rồi? Cô vậy mà có thể nói ra mấy lời vô sỉ như vậy nha?"
"..."
"Nói thật, cô chính là kiểu làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ trinh tiết điển hình! Không có tiền sẽ dám nói đến tự do sao? À, bây giờ có tiền rồi, cô muốn theo đuổi tự do nên liền đem chú hai của tôi đá đi? À không đúng, cô không phải muốn đá chú ấy, mà là muốn chú ấy một mực đợi cô về đúng chứ?" Chu Chiêu có chút tức giận, anh biết Mạnh Giản không phải là loại người như vậy, làm thế nào mà một mối tình thôi có thể biến cô thành kiểu người khiến người khác muốn bóp chết như vậy!
"Chu Chiêu... Sao anh lại nghĩ tôi như vậy..." Sắc mặt Mạnh Giản tái nhợt, đến anh cũng nghĩ về cô như vậy, thế còn những người khác? Đại khái cô cũng có thể đoán được.
"Không phải là tôi nghĩ về cô như thế nào, mà là cô làm những việc này người khác sẽ nghĩ về cô như thế nào! Mạnh Giản, cô là bạn của tôi, tôi khuyên cô một câu, tự thu xếp cho ổn thỏa!"
Chu Chiêu cười lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
Mạnh Giản trở về biệt thự, quản gia nói Chu Minh Thân vẫn chưa trở về. Cô lên lầu tắm rửa, tắm xong đợi thêm ba tiếng vẫn không thấy anh trở về, gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy.
Mạnh Giản xuống lầu, hỏi: "Anh ấy có nói là đi đâu không ạ?"
"Lịch trình của tiên sinh chúng tôi không biết được ạ, cô vẫn nên đi ngủ trước đi!"
"Anh ấy cũng không nói khi nào trở về sao?" Mạnh Giản lại hỏi.
"Không có."
Mạnh Giản nắm chặt lan can, cô nghĩ, đây là lần đầu tiên cô muốn tìm Chu Minh Thân mà tìm không được, liệu sẽ có cả lần sau không? Có lẽ nào những năm tháng về sau cũng sẽ giống như ngày hôm nay không? Mạnh Giản sửng sốt, cô mang đồ ngủ đứng trong ngôi nhà lộng lẫy, trong lòng cảm thấy cô đơn.
Cả đêm Chu Minh Thân cũng không trở về, Mạnh Giản ngồi chờ ở cửa sổ, một đêm đều không chợp mắt.
Ngày hôm sau, cô mang theo vài món đồ hàng ngày cùng quần áo để thay rồi trở về trường học. Quản gia nhìn cô rời đi, quay đầu lại gọi một cuộc cho Chu Minh Thân.
"Đàn em, giang hồ cầu cứu!" Đàn anh mắt to mồ hôi đầm đìa chạy đến trước mặt Mạnh Giản, một đống người ở thư viện đều đem, ánh mắt hướng về phía anh.
Mạnh Giản khép sách vở lại, "Đàn anh, anh bị người ta đuổi giết sao?"
"Cứu mạng!"
Chuyện là dàn nhạc của trường có một đàn chị bị ngã gãy chân, cô ấy lại là người chơi cello, mà kỷ niệm thành lập trường lại sắp tới.
"Đàn em à, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp!" Đàn anh mắt to nắm chặt tay Mạnh Giản tha thiết chờ mong nói, "Không tìm được người chơi cello nào khác, cứu cảnh chữa cháy, đàn em xin đừng làm anh thất vọng mà!"
"Kỷ niệm thành lập trường còn có hai ngày, anh muốn em học xong một bản nhạc liền à?" Mạnh Giản nhìn đàn anh, trên mặt viết "Thương mà không giúp gì được, tự mình cầu phúc"
Tám chữ này.(2)
"Sao lại hai ngày, rõ ràng là hai ngày rưỡi!" Đàn anh mắt to tức giận nói, "Đàn em, anh tin tưởng em thiên phú thông minh, nhất định có thể hoàn thành được nhiệm vụ!"
"... Từ khi nào lại thành nhiệm vụ của em vậy?"
"Đàn em à, nghệ sĩ cello không phải là người có thể phát tờ rơi tìm trên đường, em thương xót cho đàn anh này đi! Anh chỉ mới làm đoàn trưởng được có hai ngày, anh không muốn bỏ cuộc đâu!"
".... Đàn anh, đáng tiếc là câu lạc bộ kịch nói không tuyển anh nhỉ, thật là có mắt không biết kim nạm ngọc."
"A? Em nói đàn em Manh Manh à, em ấy tìm anh bốn năm lần." Đàn anh mắt to tắt tiếng.
"..."
Đàn chị bị ngã gãy chân tình nguyện đem đàn Cello cho Mạnh Giản mượn, cũng mong cô có thể phát huy thật xuất sắc để cả đội không bị ảnh hưởng chỉ vì mình bị ngã gãy chân.
"Thật là một nhiệm vụ gian khổ đối với em." Mạnh Giản ngồi trên ghế, khởi động cổ tay.
"Đàn em, hiện tại em cứ luyện tập một mình trước, ngày mai đến diễn tập em nhất định sẽ theo kịp mọi người!" Đàn anh mắt to xách theo Cello đến đặt bên cạnh cô.
"... Em sẽ cố gắng."
Giải điệu [Ave Maria] đối với Mạnh Giản có phần quen thuộc, đại khái là cô từng chơi đàn dây bài này rất nhiều lần. Thời điểm nhập học Mạnh Giản điền thông tin vào một tờ thông tin, tùy tiện điều vào đàn Cello, kết quả bây giờ lại bị đàn anh đào cho một cái hố...
"Chỗ này sai rồi, bắt đầu lại!" Đàn anh nghiêm túc sửa lỗi sai ở bản nhạc.
"À, vâng."
Ngày thành lập trường cả khán phòng đều ngồi chật kín người, bất kể là hiệu trưởng người rất ít hay xuất hiện, hay lối đi ở khán đài đều đông nghịt thì có thể nhìn ra được buổi lễ này quan trọng bao nhiêu.
"Đàn anh, quần áo của em rộng quá..." Mạnh Giản kéo phần vải ở eo, hoàn toàn có thể nhét vừa một chai nước.
Đàn anh mắt to lo lắng: "A a a, đây là bộ đồ được may theo số đo của đàn em lúc trước!"
"Chị có kẹp giấy em dùng nó kẹp tạm một chút!" Đàn chị đang trang điểm nói to.
Đàn anh mắt to nhanh chóng nhận lấy, chạy đến trước mặt Mạnh Giản, "Em lấy nó kẹp thử xem!"
"Em kẹp kiểu gì được..." Mạnh Giản kéo chiếc váy màu trắng "Kẹp nó ở phía sau..."
Mặt già của đàn anh mắt to đỏ lên, "Anh, anh giúp em thế nào?"
"Em nắm, anh kẹp đằng sau." Mạnh Giản nói.
"...."
Tiết mục của dàn nhạc cũng coi như được mong chờ nhất, dù sao thì các em gái hay chị gái trong dàn nhạc cũng đều rất xinh đẹp, đừng nói bây giờ còn có thêm cả Mạnh Giản gia nhập.
"Đàn anh, anh có phải loại người nhan khống(3) không vậy, anh xem anh chiêu mộ toàn là mỹ nữ..." Mạnh Giản nhìn một đoàn người chân dài eo thon, rất cạn lời.
"Khụ khụ, thứ anh quan tâm chính là tố chất chuyên nghiệp."
"Em nhớ trước kia dàn nhạc có rất nhiều nam sinh mà."
"Hiện tại cũng có mà!"
".... Anh đếm đi." Mạnh Giản chỉ chỉ về phía sau.
"Này không phải là có hai người rồi sao, tính cả anh nữa là ba người!"
Tiết mục của bọn họ là tiết mục mở màn, màn sân khấu khép lại, mọi người sôi nổi đi lên sân khấu.
Mạnh Giản bị đàn anh nhan khống đặt đứng ở phía trước, đội hình hình tam giác, ngoại trừ đàn anh đứng ở vị trí chỉ huy, thì cô chính là đứng ở vị trí đỉnh tam giác.
Màn sân khấu được kéo lên, Mạnh Giản liền mù ngang. Người ngồi bên cạnh hiệu trưởng không phải là cái vị đã biến mất suốt mấy ngày nay sao? Anh mang tây trang giày da, uy nghiêm trịnh trọng ngồi ở phía dưới, hiệu trưởng nghiêng đầu nói với anh cái chỉ đó, anh chỉ gật nhẹ đầu.
Ánh mắt của Mạnh giản đã giết chết đàn anh của mình trăm ngàn lần,đàn anh nhận được ánh mắt sát khí không hiểu có chuyện gì chỉ nhìn cô một cái, giơ gậy chỉ huy lên, chuẩn bị bắt đầu.
Là một dàn nhạc giao hưởng có nhiều mỹ nữ xinh đẹp nhất từ trước tới nay với đội hình hùng hậu, không làm mọi người thét chói tai thì quả thật có chút không khoa học. Mạnh giản có mái tóc xoăn được ngồi ở phía trước, cô cúi đầu, ánh đèn dịu dàng chiếu lên khuôn mặt, làm cô càng thêm xinh đẹp. Là một đàn anh nhan khống, quả nhiên khả năng lựa chọn trang phục cũng cực kỳ tốt, một chiếc váy trắng cùng âm nhạc cổ điển quả là một sự kết hợp hoàn hảo. Nếu không nhìn thấy phía sau thì tốt, nhìn thấy phía sau liền phát hiện Mạnh Giản đang dùng kẹp giấy để cố định, tay nghề đàn anh thật đáng sợ, thảm không nỡ nhìn!
Mạnh Giản từ trước tới nay vẫn luôn là hoa khôi của trường, là một trường Đại học chuyên về Khoa học Kỹ thuật, một nơi toàn là dân trâu bò, thời điểm kết thúc, khắp cả khán phòng vang lên ầm ầm gọi tên của cô.
Mạnh Giản trượt chân xuýt chút nữa ngã quỵ, cô từ khi nào mà nổi tiếng vậy?
Là một người từng nổi tiếng trên Internet, cô quả nhiên coi nhẹ mị lực của chính mình.
Đàn anh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, thuận tiện đưa tay đặt lên lưng cô che đi dãy kẹp giấy kì quái.
"Đàn anh, anh có nghe thấy mọi người gọi tên em không?"
"Tai anh cũng không điếc, kêu đến trường học bên cạnh cũng nghe thấy được!"
"Cho nên em nổi tiếng vậy à?" Mạnh Giản cười nói.
"Đàn em, đừng hiểu lầm. Thân là nam sinh, anh phải có trách nhiệm nói cho em biết, bọn họ chỉ là đang muốn náo một chút mà thôi."
Mạnh Giản kinh ngạc nghiêng đầu, vẻ mặt vô cùng đau đớn nói: "Không thể tin được anh lại là kiểu người qua cầu rút ván như vậy!"
"Ha ha ha, em cũng không phải mới chỉ biết anh một hai ngày mà!" Đàn anh mắt to cười nịnh nọt.
"Thói đời ngày càng tệ!"
"Đàn em, đi ăn xiên nướng chứ?"
"... Được thôi." Mạnh Giản sờ sờ bụng, hình như cũng có chút đói.
* Chú thích:
(1) Trình Giảo Kim: Thời Đường có nhiều tướng tài giỏi cũng như thời Tam Quốc vậy, một trong những tướng dũng mãnh vũ lực cao nhất là Trình Giảo Kim.
Hảo hớn này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, lại còn làm thảo khấu vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này làm tướng thì chuyên gia lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp.
Bởi vậy, hảo hớn này là chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Tên nào mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim.
(2) Raw 8 chữ nhá mn: 爱莫能助, 自求多福
(3) Nhan khống: Chỉ những người mê ngoại hình đẹp
- --
Mọi người đi ngang dành chút thời gian điền phiếu khảo sát dưới cmt giúp mình với nha.. cảm ơn mn
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!