—
Mạnh Giản quyết định chỉ tin một nửa, cô không đóng gói quần áo, chỉ mang theo chiếc túi nhỏ lên xe buýt đến sân bay. Nếu Chu Chiêu trêu chọc cô, cô cũng sẽ không xấu hổ, dù sao cô cũng không có ý định tin tưởng cái lời nói kia đúng không?
Chu Chiêu đang vừa uống cà phê vừa nghịch điện thoại di động trong phòng VIP của sân bay, khi nhân viên bảo an đưa Mạnh Giản vào, anh ta xuýt chút nữa đã đập điện thoại vào mặt Mạnh Giản.
"Bởi vì tôi nói sẽ trả tiền cho nên cô chỉ đem mỗi cái người cô tới đây thôi? Chu Chiêu cảm thấy cái người này thật sự vượt ngoài tầm hiểu biết của anh về phụ nữ.
Mạnh Giản mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Chu Chiêu, cầm bình cà phê lên tự rót cho mình một cốc, cười cười nịnh nọt nói: "Đây không phải là sợ Chu thiếu anh không vừa ý với tôi sao? Lỡ như anh thấy tôi quá phiền phức rồi bỏ tôi lại, không phải lại mất công kéo hành lý trở về sao?"
Chu Chiêu nhướng mày: "Cô nghĩ là tôi đang trêu chọc cô đấy à?"
Mạnh Giản phủ nhận: "Nào có! Tôi luôn cho rằng Chu thiếu anh nhất ngôn cửu đỉnh(1), tâm hồn cao thượng nha! Này không phải là do có quá nhiều người ném đá tôi ở trường nên không dám trở về hay sao!"
Chu Chiêu nhìn cô một cái, miễn cưỡng chấp nhận cái lý do kia của cô.
Vừa lên máy bay, Mạnh Giản liền bật chế độ ngủ, cơ thể cuộn tròn trên ghế, ngủ một cách trằn trọc, tư thế xấu đến mức Chu Chiêu căn bản chẳng thèm nhìn vào cô.
Khi họ đến Hong Kong, cũng là lúc khắp nơi lên đèn, Mạnh Giản kéo theo hành lý của Chu Chiêu, trừng mắt đi theo phía sau,phía trước là chiếc xe có rèm che, tài xế bước tới xách lấy hành lý, Mạnh Giản vuốt nhẹ cánh cửa xe rồi trượt người vào như người không xương.
Chu Chiêu nhịn không được nhéo nhéo mặt Mạnh Giản: "Ngủ ngủ ngủ, mẹ nó cô cầm tinh con heo à!"
Mạnh Giản bị anh nhéo đau, đưa tay che lại mặt mình trừng mắt nhìn Chu Chiêu: "Không ngủ thì làm gì? Ngồi nhìn anh trưng ra cái khuôn mặt cau có khó chịu như ngựa kia à?!" Cô lại không phải là người thích chịu ngược.
Chu Chiêu bị nghẹn họng đến ngã về phía sau, vươn tay véo cái cổ của Mạnh Giản, "Cái miệng chết tiệt kia của cô còn có thể độc hơn nữa không?"
Mạnh Giản đại khái là vẫn chưa tỉnh ngủ, cô cởi giày, một chân đá vào bụng dưới của Chu Chiêu.
"Quân tử động khẩu không động thủ!"
Mặt Chu Chiêu trở nên nghiêm túc: "Cô là quân tử hay tôi là quân tử?"
"Đều không phải..."
"Chính là vậy!" Chu Chiêu tiến lên, tiếp tục nhéo nhéo khuôn mặt của Mạnh Giản, trả đũa lại đòn vừa rồi. Mạnh Giản bị anh ta chọc giận, bất chấp tất cả, dùng hai chân đá mạnh vào người Chu thiếu, hai người ngồi ở ghế sau chơi đến đặc biệt vui vẻ, khuôn mặt tài xế biến hóa cực kỳ đa dạng.
Trẻ con thường đánh nhau để gia tăng tình cảm của mình, điều này cũng khá đúng đối với Mạnh Giản và Chu Chiêu. Mới đầu Mạnh Giản còn kiêng kị Chu Chiêu vì sợ hắn trả thù, nhưng sau ba ngày giao đấu, Mạnh Giản liền yên tâm vì Chu Chiêu không phải người hẹp hòi như vậy nên hai người bắt đầu đánh nhau suốt năm ngày liền!
Chu Chiêu chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào thú vị như Mạnh Giản, cô có thể đua xe ô tô, uống rượu, thỉnh thoảng hút thuốc và chơi bida, còn có năng lực như con tắc kè hoa, che giấu nhược điểm và khả năng tìm kiếm ưu điểm cực tốt, đến anh còn không thể so sánh được. Điều kỳ quái là anh lại thân thiết với cô dễ dàng hơn bất kỳ một cô bạn gái nào của mình, là đàn ông, tất nhiên anh đánh giá khá cao về khuôn mặt và thân hình nóng bỏng của Mạnh Giản, nhưng với tư cách là một người bạn, anh lại coi trọng cách mà anh thân thiết với Mạnh Giản. Chính anh cũng không biết tại sao mình với Mạnh Giản lại quen biết nhanh đến vậy.
Lúc này, hai người đang mặc bộ trang phục khá sáng sủa và thư giãn bên cạnh bể bơi trong nhà, dự định sẽ thưởng thức trà chiều, tuy rằng đây là bể bơi trong nhà, nhưng mái vòm của nó được làm bằng kính hình bán cầu, cho nên cả hai có thể tắm nắng mà không sợ bị cháy da.
Mạnh Giản hoàn toàn không ngại khoe dáng người xinh đẹp của mình trước mặt Chu Chiêu, nhưng cô lại sợ cái miệng độc địa kia của Chu Chiêu, vì thế cô cô bọc áo tắm dài im lặng nằm trên ghế, thiếu chút nữa đã đem chính mình phơi đến say nắng.
Kể từ khi hai người quét sạch sòng bạc vài ngày trước, Mạnh Giản đã bắt đầu xuất hiện chứng hoang tưởng bị đàn áp, cô luôn cảm giác sẽ có người nhảy ra bắt cô nôn ra hết tiền thắng cược.
"Anh nói xem chúng ta có thể bị người ta cầm gậy đánh không?" Mạnh Giản lo lắng hỏi.
Chu Chiêu đeo kính râm, Mạnh Giản không nhìn thấy được đôi mắt khinh bỉ của anh, rồi tự mình mắc kẹt trong chính âm mưu do chính mình bày ra, không thể kiềm chế.
"Có lẽ trong sòng bạc còn có đám người mang đồ đen ẩn mình, sau khi chúng ta kiếm được tiền từ trò chơi, chắc chắn không thể nào dễ dàng trở về như vậy được! Chúng ta khi nào thì trở về? Càng nghĩ tôi càng thấy sau lưng có trận gió lạnh!" Càng nghĩ càng khủng bố.
Chu Chiêu mặc kệ cô, lười biếng nói: "Điều hòa phả ra gió lạnh như vậy, nếu cô không bọc kín thành thế kia thì đã bị đông lạnh từ lâu rồi!"
Mạnh Giản quay đầu, phát hiện ra máy điều hòa trung tâm của bể bơi trong nhà đang ở ngay phía trên cô, bảo sao cô cứ có cảm giác có người ở sau lưng thổi gió vào cổ cô.
Buổi tối, Chu Chiêu và Mạnh Giản ngồi ở ngoài trời thưởng thức beefsteak được nước trên đá núi lửa, Chu Chiêu mặc bộ vest đắt tiền, đeo nơ trắng, trông rất lịch lãm và hấp dẫn. Còn Mạnh Giản, cô mang một chiếc váy lụa màu tím quyến rũ, với mái tóc xoăn nhẹ được chăm sóc kỹ càng, cùng với hai chai rượu vang đỏ đắt tiền và bầu trời đầy sao. Nếu như không phải vì Chu Chiêu cứ dán mắt vào cô gái người Tây Ban Nha ở bàn bên cạnh thì Mạnh Giản thật sự cho rằng Chu Chiêu đang cố tình tán tỉnh cô.
"Sao anh lại phớt lờ tôi như thế?" Mạnh Giản gằn giọng.
Chu Chiêu lau miệng nói: "So với người ta, ngực cô to hơn, hay mông cô lớn hơn, để tôi phải chú ý đến cô?"
Mạnh Giản tức giận đến choáng váng, uống hết một ly rượu vang đỏ trong một hơi, trong đầu nghĩ nghĩ, cái này là vấn đề về gen di truyền của từng lục địa, không liên quan gì đến tình trạng cơ thể của cô!
Nhìn thấy người đẹp Tây Ban Nha cùng bạn bè chuẩn bị rời đi, Mạnh Giản cũng ném khăn ăn xuống, "Tôi no rồi!"
Chu Chiêu rót cho cô thêm một ly rượu vang đỏ, "Tôi nghe nói cô thông thạo rất nhiều ngôn ngữ, vậy cô có thể nói tiếng Tây Ban Nha không?"
Mạnh Giản cười lạnh: "Không học hành chăm chỉ, còn muốn đi tán gái?"
Chu Chiêu lắc ly rượu đỏ trong tay, nhấp một ngụm rượu: "Chú ý giọng điệu của cô, dù sao tôi cũng lớn hơn cô ba tuổi!"
"Quả nhiên là như vậy!" Mạnh Giản gật gật đầu.
"Khụ khụ, rốt cuộc cô có giúp tôi hay không?" Chu Chiêu hung hăng nhìn cô chằm chằm.
Mạnh Giản nhướng mày: "Tôi được lợi gì không?"
"Toàn bộ số tiền mấy hôm nay thắng được ở sòng bạc đều sẽ thuộc về cô?"
Mạnh Giản cười lạnh: "Tôi không cần củ khoai lang nóng bỏng tay thế này đâu!"
Chu Chiêu nhìn nhìn Mạnh Giản nói: "Chiếc vòng cổ kim cương trên cổ kia thuộc về cô, như vậy là được rồi chứ?"
"Je vous remercie, monsieur" (Cảm ơn, thưa ngài)
Mạnh Giản mỉm cười đứng dậy, hơi cúi người về phía Chu Chiêu, hất tóc một cái liền đuổi kịp cô gái Tây Ban Nha vừa rời đi, ở bên cạnh thì thầm mấy câu, sau đó chỉ chỉ về phía Chu Chiêu.
Cô gái Tây Ban Nha mỉm cười đáp lại, nhìn về phía Chu Chiêu vẫy tay rồi rời đi.
Mạnh Giản quay lại nói: "Tôi đã nói với mỹ nữ đó, anh có nhiều tiền, khuôn mặt đẹp trai nhưng đầu óc không tốt, người thông minh thì nên tìm cách xuống tay nhanh một chút!"
Chu Chiêu đến một ngụm rượu cũng không nuốt xuống được, trừng mắt nhìn Mạnh Giản thiếu điều muốn đem cô vứt luôn vào cái đài phun nước bên cạnh.
"Đừng có trưng ra khuôn mặt như vậy, tôi đã nói cho cô ấy biết khách sạn mà chúng ta đang ở, nếu cô ấy có hứng thú với anh thì chắc chắn sẽ tới thôi!"
Khuôn mặt Chu Chiêu nghẹn đỏ, không quay đầu lại rời đi. Mạnh Giản đi giày cao gót nên bị bỏ lại khá xa, đợi đến khi xuống xe trở về lại khách sạn, thì không thấy ai ở đó.
Túi xách rung lên, Mạnh Giản lấy điện thoại ra xem, cô thật muốn nguyền rủa tên Chu Chiêu này tốt nhất là nên bất lực, bất lực luôn đi!
"Không được quay trở lại phòng!"
Mạnh Giản đứng ở đại sảnh, trợn tròn mắt! Mấy ngày hôm nay suy xét về lý do an toàn nên Mạnh Giản cùng Chu Chiêu cùng ở trong phòng tổng thống, tuy là ở chung một phòng nhưng bên trong cũng có hai phòng nhỏ khác không liên quan gì đến nhau. Nhưng giờ anh ta lại đang cặp kè với một cô gái xinh đẹp, phát sinh quan hệ với cô ấy, rồi còn nhốt luôn cô ở bên ngoài! Hộ chiếu và giấy tờ tùy thân của cô đều để ở bên trong, chiếc túi xách mà Mạnh Giản mang theo cũng chỉ có một ít tiền lẻ cùng một cái điện thoại ở bên trong, chỉ có vậy thì quầy lễ tân liệu có mở thêm phòng cho cô không? Mạnh Giản cảm thấy Chu Chiêu chính là loại qua cầu rút ván, cưới được vợ liền vứt bà mối qua tường!
Hôm trước còn cãi nhau suốt nửa tiếng không chịu mở thêm phòng cho cô, Mạnh Giản tức giận ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần đó, trời đã khuya, ngồi một mình ở đại sảnh, cô thấy có mấy cặp đôi đang liên tục đưa mắt, bắn tín hiệu muốn qua đêm tới chỗ cô, chân cô có chút muốn mềm ra luôn rồi.
Ngồi trên sô pha, Mạnh Giản không ngừng nhắn tin quấy rầy Chu Chiêu, nguyền rủa hắn ba giây liền ra, Mạnh Giản càng nghĩ càng khó chịu, ấn điện thoại bấm gọi, kết quả là anh ta sớm đã tắt điện thoại đi rồi.
Sau khi từ chối nhiều lời mời của đàn ông, Mạnh Giản oai phong ngồi trên sô pha chơi game, cô nghĩ, nếu cô gái Tây Ban Nha kia rời đi, thì cô vẫn có cơ hội vào ngủ nha!
Nhưng bây giờ Mạnh Giản bắt đầu có chút bối rối, chơi đến khi điện thoại hết pin, cô vẫn không thấy bóng dáng của cô gái Tây Ban Nha kia ra khỏi phòng, cô nghĩ đại khái là Chu Chiêu đã dùng kỹ năng giường chiếu tuyệt vời của mình chinh phục được chuyện tình một đêm với cô gái kia rồi.
Mạnh Giản dựa vào sô pha chống chọi với cơn buồn ngủ, đang muốn tìm một vị trí nào đó để tạm qua đêm thì cửa khách sạn mở ra, một đám người mặc vest, đi giày da, dáng người cường tráng bước vào. Nhân viên khách sạn đồng loạt bước ra chào hỏi, giám đốc khách sạn mới lúc nãy còn từ chối tiếp Mạnh Giản thì bây giờ lại đang nở một nụ cười chuyên nghiệp chào đón vị đại boss đang đi đầu đoàn.
Ai? Boss Chu? Mắt Mạnh Giản sáng lên, nhìn người đàn ông chân dài đang dẫn đầu, một tay cầm áo khoác vest bước vào, thật giống như thần tiên trên trời đáp xuống, đúng là ông trời không tuyệt đường người mà!
"Chú hai!"
Chu Minh Thân vừa xuống máy bay có chút mệt mỏi, do lịch trình dày đặc nên trên đường đến đây cũng đã tổ chức vài cuộc họp, người của công ty ở Hong Kong cũng theo anh đến khách sạn để giải quyết việc quan trọng, giải quyết vừa xong anh liền nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ xinh đẹp có vẻ ngoài quen thuộc.
Mạnh Giản lúc này không thèm chú ý đến đôi giày cao gót đang cạ vào chân mình, cô dùng hết toàn bộ khả năng tâng bốc và nịnh hót của mình trong đời, hướng về phía Chu Minh Thân, giám đốc khách sạn còn chưa kịp chặn được cô thì cô đã một tay túm chặt lấy mục tiêu.
"Chú hai, anh nhất định phải cứu tôi nha!" Mạnh Giản ôm lấy cánh tay Chu Minh Thân rên rỉ, đây chính là hy vọng duy nhất để cô không phải ngủ ngoài đường tối nay đó.
Cánh tay Chu Minh Thân buông xuống, anh nhìn Mạnh Giản, cau mày nói: "Sao cô lại ở đây? Kêu loạn cái gì?"
Mạnh Giản không có một chút tự giác nào. Gần đây, cô cùng với Chu Chiêu nháo nhào với nhau đến quen rồi, thế nên cô tự biên tự diễn đến nhập tâm, hoàn toàn không biết sợ khuôn mặt như Diêm Vương của Chu Minh Thân.
Mạnh Giản cảm thấy, cô không thể nào tự làm mất mặt mình và Chu Chiêu được, chủ yếu vẫn là mặt cô, Chu Chiêu hắn vốn không cần mặt mũi!
Mạnh Giản ôm chặt cánh tay Chu Minh Thân vào người, ghé vào tai Chu Minh Thân nói: "Chu Chiêu thuê phòng cùng người phụ nữ khác, qua cầu rút ván, khóa cửa nhốt tôi ở bên ngoài, muốn tôi tối nay phải ngủ ở ngoài đường!"
Ngực Mạnh Giản thật sự không hề nhỏ, cô vừa cúi người về phía trước, Chu Minh Thân liền cảm nhận rõ ràng hơi ấm và sự mềm mại trên cánh tay anh. Chiếc váy lụa đấy thật sự rất mỏng và trơn bóng, cô hiện tại trông giống như một cô gái ngây thơ, hoàn toàn không biết sức hấp dẫn của mình đối với đàn ông.
Đầu óc Chu Minh Thân vẫn còn tỉnh táo, liếc nhìn Mạnh Giản, giáo huấn nói: "Nửa đêm còn ăn mặc như vậy thì còn gì là quy củ! Cô đi cùng Chu Chiêu? Người khác đâu?"
Những người đi theo đằng sau đều thật sự cho rằng Mạnh Giản là cháu gái nhà Chu gia, có chút kinh ngạc nhưng cũng không dám ý kiến gì, liền nhận thẻ phòng của mỗi người rồi rời đi.
Mạnh Giản thấy mọi người đã giải tán, cô lùi lại một bước, cúi đầu nói: "Anh ấy nhờ tôi giúp anh ấy tán tỉnh một cô gái người Tây Ban Nha, hiện tại còn đang vui vẻ trên lầu. Hộ chiếu và CMND của tôi đều ở trong phòng nên bây giờ không có chỗ để đi, đây, anh xem tin nhắn anh ta gửi cho tôi đi!" Mạnh Giản giơ điện thoại lên tiến lại gần Chu Minh Thân.
Mạnh Giản đợi đến nửa ngày vẫn không nghe anh nói một lời nào, vừa ngẩng đầu lên, tốt quá, đến sắc mặt cũng đen luôn rồi!
Chu Minh Thân dạo gần đây bị cô và Chu Chiêu làm cho rất đau đầu, đặc biệt là cô!
"Sau này đừng mặc loại quần áo thế này nữa!"
"Hả?" Mạnh Giản nhìn xuống chiếc váy của mình, nói: "Chu Chiêu nói thế này mới phù hợp với thẩm mỹ của đàn ông"
Trán Chu Minh Thân nổi lên một mạch gân xanh, đường cong rõ nét, rất phù hợp với thẩm mỹ có đúng không!
Anh nói: "Nếu đã tin tưởng Chu Chiêu như vậy, tại sao còn tới cầu xin tôi giúp đỡ?"
Mạnh Giản đi đến bên cạnh Chu Minh Thân, đáng thương nói: "Chú hai, tôi hứa sẽ không bao giờ mặc thế này nữa, anh giúp tôi đặt một phòng được không?"
Chu Minh Thân ra hiệu một ánh mắt, giám đốc khách sạn lập tức tiến lên. Cô vừa giải thích vừa xin lỗi rằng khách sạn hiện tại đã đầy phòng, chỉ còn một phòng trống duy nhất là của anh đã đặt từ trước.
Mạnh Giản suy nghĩ một chút, đưa mắt nhìn Chu Minh Thân rồi nói: "Không bằng anh cho tôi một ít tiền, tôi có thể đến quán karaoke hát một đêm!"
Chu Minh Thân trừng mắt nhìn Mạnh Giản hồi lâu rồi mới nói: "Cô ở với tôi!" Sau đó anh bước đi, giám đốc khách sạn còn tiến đến nịnh nọt bấm tầng thang máy giúp anh.
"Còn thất thần ở đấy làm gì?"
Mạnh Giản lập tức đuổi theo, cô không ngờ chú hai Chu lại có tấm lòng nhân hậu như vậy, không yên tâm để cô ra ngoài một mình. Hơn nữa, trong nhà anh chắc chắn cũng có con gái, nếu mặc như vậy đi ra ngoài anh ấy chắc chắn sẽ lo lắng. Chỉ không biết con gái anh ấy đã mang váy bao giờ chưa, Mạnh Giản nhìn xuống vuốt vuốt váy mình, váy đẹp thế này mà!
Chú thích:
(1) Có nghĩa là lời nói có giá trị, có sức nặng, đại khái là người nói được làm được.
—
S: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!