Sau khi lật đi lật lại vài chục trang lịch sử hoạt động của công ty IC, tôi nhìn chằm chằm vào cái báo cáo tài chính, thấy một tấm ảnh Trịnh Dịch với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng dường như không có góc chết, tôi thầm nghĩ việc mình có mắt không thấy Thái Sơn cũng có thể tha thứ được, sao trên đời lại có người được trời xanh ưu ái đến thế.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng phải tự bội phục vận khí của chính mình, nếu trên thế gian có kiểu người được ưu ái như vậy, ngoài Trịnh Dịch thì cũng không thể thiếu tôi.
Sau khi bị Tần Thù mắng một chập, mấy ngày tiếp theo, tôi xem thêm hai bộ phim, lại cẩn thận tìm hiểu kỹ hơn về IC một chút.
Trịnh Dịch là thái tử gia của tập đoàn Trịnh Thị nổi tiếng khắp thành phố H, năm nay mới 30 tuổi. Năm 22 tuổi anh ta tốt nghiệp thạc sĩ và gia nhập vào giới tài chính. Trong tám năm giải quyết rất nhiều nguy cơ tài chính, anh ta nhanh chóng khôi phục lại các ảnh hưởng xấu mà công lao chủ yếu là từ các chiến lược đầu tư đối với thị trường châu Á, chỉ một báo cáo này cũng đủ để anh ta nổi danh.
Bốn năm trước, Trịnh Dịch đã rời khỏi phố Wall, về nước đầu tư và thành lập công ty IC. Dựa vào kinh nghiệm đầu tư phong phú cùng khứu giác nhạy cảm đối với thị trường, anh ta nhanh chóng đưa IC trở thành công ty quản lý tài chính có mức lợi nhuận hồi suất ngang với các công ty tư bản đứng đầu phố Wall.
Tôi vừa nằm trên giường vừa lướt blog, nếu ném tiền vào thị trường trong nước, dựa vào những tìm hiểu trong vài ngày qua, công ty IC đúng là một lựa chọn không tồi, nhưng dường như có điều gì đó khiến người ta vẫn chưa thể đạt đến mức độ hài lòng, nghĩ đi nghĩ lại còn thiếu một đặc điểm độc nhất vô nhị nào đó hấp dẫn tôi.
Điện thoại truyền đến âm báo nhắc nhở, có người vừa kết bạn với tôi, avatar là ảnh chụp phong cảnh buổi đêm của thành phố, nickname ghi rõ là Trịnh Dịch.
Tính từ lần đến IC trước cho đến hôm nay là vừa tròn ba ngày.
Trong danh sách bạn bè của tôi thật khó có thể tìm được một đại gia như thế, trừ Tần Thù, chỉ có vài bạn học lâu ngày không liên lạc, hoặc là ngẫu nhiên có thêm vài khách hàng, loanh quanh cũng chỉ vài người, tầm quan hệ cũng không được rộng rãi lắm. Nhưng đợi đến khi tôi chấp nhận lời mời kết bạn với Trịnh Dịch, mới thấy thật thất vọng, trên trang cá nhân của anh ta chia sẻ ngoài tin tức tài chính cũng chỉ có vài bài hát.
Trịnh Dịch nhắn tin: Xin hỏi Chu tiểu thư đã có tính toán chưa?
Tôi: Có thể được, nhưng còn cần bàn bạc lại.
Anh ta nhanh chóng trả lời: Không thành vấn đề, Chu tiểu thư có tiện nói cho bên tôi chỗ ở được không? Ngày mai tôi sẽ phái nhân viên đến tiếp đón quý cô.
Xem ra anh ta rất mong muốn lôi kéo tôi về làm khách hàng đây.
Tôi nói: Không cần đâu, tôi sẽ tự đến, chúng ta cứ hẹn vào buổi chiều đi, buổi sáng tôi không dậy nổi.
Tín hiệu bên phía Trịnh Dịch ngưng trệ trong chốc lát rồi mới hiện ra: Được, Vậy đại khái Chu tiểu thư định đến vào thời điểm nào, để tôi còn bố trí thời gian?
Tôi: Thật ra tôi cũng không biết mình sẽ tỉnh dậy lúc nào…
Lần này thời gian dừng lại của Trịnh Dịch lâu hơn, sau một lúc lâu, anh ta trả lời: Vậy bất cứ lúc nào tôi cũng xin đợi được đón tiếp quý cô.
***
Ở nhà làm trạch hơn nửa tháng, đồng hồ sinh học của tôi so với giờ Bắc Kinh đã chênh lệch ba bốn lần, có trời mới biết nghiền một bộ phim vào giữa đêm khuya yên tĩnh và tỉnh lại giữa những tia nắng mặt trời chiếu rọi là điều tuyệt vời biết nhường nào.
Lúc tôi đặt chân đến công ty IC là khoảng 3 rưỡi chiều.
Hai cô lễ tân ngồi trước cửa đã được thay, nhưng dung nhan tuyệt đẹp thì không hề thay đổi, chỉ khác là họ có thái độ đối với công việc rất tốt, tôi vừa nói tên, một cô lập tức đứng dậy gọi thang máy mở cửa mời tôi.
Chỉ không khéo là một thư ký mặc bộ váy công sở đi đến thông báo Trịnh Dịch đang tham dự một cuộc họp quan trọng, khỏang hai mươi phút nữa mới kết thúc. Cô ấy rót một ly cà phê mời tôi, hơn nữa còn đưa tôi một chiếc Ipad để giải khuây trong thời gian chờ đợi, trên Ipad cũng trang bị các trò chơi thịnh hành nhất hiện nay.
Không ngờ bọn họ lại nhân tính đến thế, tôi do dự mấy giây, cuối cùng nhịn đau từ chối.
Văn phòng làm việc của Trịnh Dịch rất rộng rãi, nhưng cũng trang trí không thiếu các bảo vật quý, một kẻ tục tằng như tôi, còn chưa bao giờ được vào phòng giám đốc mình một lần. Tôi cực kỳ muốn nhân cơ hội này trải nghiệm. Phòng làm việc này có cửa sổ cao từ trần đến sát đất, quay về hướng chính nam. Ánh mặt trời cuối đông nhu hòa nên tôi tiến lại gần nhìn xuống, không thể không thấy choáng váng. Phòng làm việc nằm ở tầng trên cùng cũng thật đáng sợ, nhìn xuống không cẩn thận ngã sẽ rất thảm đấy.
Cảnh thành phố bên ngoài cửa sổ khá quen mắt, đứng từ đây thì thấy rất giống phong cảnh trong avatar của Trịnh Dịch trên weibo.
Gần cửa sổ có bố trí một vài vật theo phong cách Trung Quốc cũng rất hiện đại, thoạt nhìn tôi còn tưởng là tác phẩm nghệ thuật quý giá, nhưng khi nhìn kỹ, đó là các hộp trà kiểu Trung Quốc so với các hộp cà phê trên thế giới hiện nay đều sản sinh một cảm giác rất hiếm có.
Kiểu sưu tầm các vật nhỏ này rất ít gặp, cũng rất thú vị, khiến tôi lần lượt xem đi xem lại, điều đáng tiếc duy nhất là không được tùy tiện di chuyển đồ của người khác, sau mỗi hộp còn có giấy giới thiệu nhưng tôi không thể nào thấy rõ được. Sau bàn làm việc treo một bức tranh, phía góc tường đặt một cái tủ lạnh. Màu sắc trong tranh rất tươi sáng, vẽ về một giỏ đồ ăn đặt trên bàn, bên trong đựng rất nhiều trái táo đỏ au, bên cạnh là một chai rượu đỏ và vài món điểm tâm ngọt. Dù tôi không hiểu biết nhiều về nghệ thuật nhưng cũng có thể nhận thấy giá trị xa xỉ của bức tranh này, quả thật khiến người xem được cảm nhận một không gian yên tĩnh nhàn nhã, đây là một cảm giác thoải mái rất khó tả.
Điều đấy có thể thấy rõ phong cách thưởng thức của Trịnh Dịch rất đặc biệt, anh ta thích ăn uống, nên phòng làm việc đặt vài bức tranh trái cây và sưu tập hộp trà.
Trước cửa phòng truyền đến một tiếng động, tôi nghiêng đầu nhìn sang, thấy Trịnh Dịch vừa đẩy cửa bước vào.
Tay anh ta vẫn đặt trên tay nắm cửa, động tác này thể hiện rõ sự kinh ngạc.
Tôi cúi xuống nhìn lại bản thân. Hôm nay thời tiết mang hơi thở mùa xuân, nên tôi vội cởi ngay cái áo lông, mặc một bộ trang phục khá sexy mà Tần Thù đã chọn cho tôi, đó là một chiếc áo lông màu xanh thẫm, đồng thời để tô điểm thêm không khí mùa xuân tràn ngập nên khi ra cửa tôi không quên tô thêm một chút son môi.
Cũng không có điểm nào quá đặc biệt.
Tôi nói:
- Tổng giám đốc Trịnh không nhận ra tôi ư? Tôi là Chu U U. – Nói xong tôi chợt nhận ra, đại khái anh ta đã cảm nhận được quý khí của bộ trang phục trị giá năm vạn tệ trên người tôi, tôi không khỏi mừng thầm.
Trịnh Dịch lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:
- Buổi gặp mặt hôm trước Chu tiểu thư luôn đeo kính đen, tôi thật sự không nhận ra. Rất xin lỗi.
Tôi:
- …
- Hóa ra anh là người điều hành công ty này. – Tôi tiên hạ thủ vi cường, nói: - Hôm đó anh lừa tôi, anh chỉ nói mình là một nhà quản lý đầu tư. – Ngụ ý chính là anh lừa tôi, làm sao tôi có thể tin tưởng anh đây?
Trịnh Dịch lại cười cười, nói:
- Hôm đó tôi còn chưa có cơ hội để nói rõ với Chu tiểu thư, tôi đúng là người sáng lập công ty IC, thế nhưng tôi cũng là người chịu trách nhiệm đầu tư tài sản, điều này tôi không hề lừa Chu tiểu thư. Hơn nữa tôi là giám đốc của một công ty, nhất thiết không thể ăn nói linh tinh, lợi nhuận hồi suất tôi đã báo với Chu tiểu thư, là khá cao, không hề thấp, về điểm này Chu tiểu thư có thể yên tâm.
Thật ra tôi cũng nghĩ vậy.
Tôi nhích lại gần phía sofa anh ta đang ngồi, trầm ngâm trong chốc lát, thở dài nói:
- Số tiền lợi nhuận anh đưa ra quả thật không tồi, hơn nữa công ty bên anh cũng rất lớn, tôi không có lý do gì không tin tưởng. Nhưng đến cuối cùng tôi vẫn cảm thấy chỗ bên anh còn thiếu một điều gì đó đặc biệt hấp dẫn tôi, chưa thể khiến tôi không thể chọn bên anh thì không được.
Trịnh Dịch rất thông minh, anh ta cười nói:
- Chu tiểu thư còn có điều kiện gì, xin cứ việc nói.
Tôi nói:
- Khi tôi xem qua tư liệu về công ty các anh, có đọc qua về giới thiệu tiểu sử của anh, tập đoàn Trịnh thị là của nhà anh?
Trịnh Dịch nhướng mày, nói:
- Đó là của cha tôi, ông nội tôi khởi nghiệp, bây giờ là do cha tôi điều hành.
Điều này thì tôi biết rõ, tôi nói:
- Cho nên nhà anh hẳn rất có tiền nhỉ, từ đời cha anh đã là kẻ có tiền rồi, anh trước đây cũng sống trong nhà có tiền đúng không?
Trịnh Dịch nhìn chằm chằm tôi một lúc, sau đó không biến sắc nói:
- Có thể cho là như vậy.
Tôi hiểu rất rõ, gật gật đầu, nói:
- Tôi có một ước mơ.
Ánh mắt Trịnh Dịch nhìn tôi hơi đề phòng, anh ta nhếch môi, nói:
- Chu tiểu thư mơ ước sẽ được gả vào một gia đình giàu có ư? Hiện tại cô đã rất giàu rồi.
Tôi lắc đầu, hắng giọng nói:
- Tôi muốn tiến vào giới thượng lưu.
Trịnh Dịch không lên tiếng.
- Chính là tiến vào vòng của những người có tiền, tôi không biết có được xem là xã hội thượng lưu hay không, nhưng tóm lại là tôi muốn gia nhập vào giới cao cấp các anh, cũng có người có rất nhiều tiền, nhưng cũng chỉ ở trong cái vòng dành cho nhà giàu mới nổi thôi. – Tôi bổ sung thêm, nghĩ nghĩ một lát lại bồi thêm một câu: - Tôi chắc là được xem là nhà giàu mới nổi nhỉ.
- Tôi có thể hiểu được. – Trịnh Dịch gật đầu. – Cho nên, ý của tiểu thư là?
Anh ta vẫn chưa hiểu. Nếu anh ta đã kém thông minh đến vậy, tôi đành phải nói cho anh ta rõ ràng:
- Cho nên tôi cần anh giúp tôi.
Trịnh Dịch:
- …
Tôi nói:
- Tôi dù có tiền, nhưng nhà giàu mới nổi như vậy cũng rất nhiều, tuy không phải không thể tiến vào giới của các anh nhưng để bắt đầu từ đầu đối với tôi là quá khó, cho nên tôi cần anh giúp tôi một chút.
Trịnh Dịch:
- …
- Sao anh không nói gì thế?
Trịnh Dịch xem ra là một người cực kỳ bình tĩnh, anh ta nói:
- Ngại quá, về điều này, Chu tiểu thư, tôi e rằng..
Tôi chỉ cần nghe câu mở đầu thì lập tức biết ngay phần cuối, tôi đứng dậy:
- À, vậy tôi sẽ không quấy rầy thêm.
Tôi xoay người định đi ra ngoài, Trịnh Dịch gọi tôi lại:
- Xin đợi chút.
Tôi phải rất kìm chế mới nhịn được không reo lên tán thưởng, tiền, không phải là vạn năng, không phải cái gì cũng mua được bằng tiền, nhưng có thể mua được bằng rất nhiều tiền.
Sắc mặt Trịnh Dịch không hề thay đổi, hoàn toàn không còn cái vẻ mặt mỉm cười lễ phép dành cho khách hàng cấp bậc hắc kim đối với tôi nữa:
- Vậy cô muốn tôi giúp cô như thế nào?
Tôi trở lại vị trí rất gần anh ta, thành khẩn nói:
- Giúp tôi trở nên danh tiếng. Toàn bộ quá trình từ không thành có này, tôi đều cần anh giúp, bởi vì tôi không biết thế nào là một người nổi tiếng, nên tôi cần nhờ một người như anh, một người hiểu rõ luôn quanh quẩn trong cái giới tiếng tăm này.
Trịnh Dịch khẽ hừ một tiếng:
- Chỉ sợ cái quá trình từ không đến có đó tôi chỉ có thể lực bất tòng tâm, xuất thân danh môn, Chu tiểu thư có ư?
- Cái này thì tôi có. – Tôi nói. – Lúc cha tôi vẫn còn sống, từng là giáo sư đại học, anh có thể đóng gói tôi thành hậu duệ của dòng dõi thư hương. Tôi tin rằng độ khó của việc này thấp hơn nhiều so với việc thu mua một công ty, anh nói phải không?
Trịnh Dịch lườm tôi, anh ta lựa chọn không trả lời.
Tôi nói:
- Nếu như anh đồng tý, hơn nữa còn đảm bảo rằng sẽ gói ghém tôi một cách hoàn mỹ, khiến tôi thành công đặt chân vào giới danh gia, có thể kết giao bạn bè với các danh nhân, tôi sẽ lập tức ký hợp đồng cùng anh ngay hôm nay.
Trịnh Dịch nhìn tôi bằng ánh mắt ý tứ sâu xa:
- Tham vọng của Chu tiểu thư không hề nhỏ.
Tôi vội vã lắc đầu:
- Tôi hoàn toàn không có dã tâm, tôi chỉ muốn được mở rộng tầm mắt. Ai mà chẳng tưởng tượng đến những cảnh diễn như trên TV, được cảm nhận cuộc sống một ngày thay ba bộ lễ phục dạ hội, ưu nhã cầm ly rượu vang trong ánh mắt ghen tị của mọi người, sống trong những lời khen tặng ca ngợi mỗi ngày.
- Nếu Chu tiểu thư muốn trở thành một danh nhân tư thái ưu nhã như vậy. – Trịnh Dịch liếc mắt qua hai chân đang vắt chéo của tôi. – Chúng ta có thể điều chỉnh mức lợi nhuận hồi suất đã trao đổi qua trước đây không.
Tôi không hề đổi sắc, nói:
- Trịnh tiên sinh, trước hết tôi cứ ra về đã nhỉ, hay là anh thử suy nghĩ thêm xem, rốt cuộc anh có thể đưa cho tôi một con số lợi nhuận hồi suất là bao nhiêu?
Sắc mặt Trịnh Dịch trầm xuống:
- Cô uy hiếp tôi.
TÔi gật đầu cười:
- Đúng vậy.
Trịnh Dịch:
-…
Tôi mỉm cười:
- ….
Trịnh Dịch không còn một chút ôn hòa cùng lịch sự mà tôi đã từng thấy trong ngày đầu tiên, anh ta đen mặt nói:
- Cô thắng rồi.