• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lúc Thư Niệm chú ý tới tiểu thịt tươi bên cạnh tôi, mặt mũi đều giãn ra tươi cười, chị ta sánh vai với Trịnh Dị đứng trước mặt tôi, giọng điệu như chả làm chuyện gì chột dạ bao giờ: "Bạn trai hả? Đẹp trai thật đấy"

Tôi ôm lấy cánh tay của tiểu thịt tươi, trông thấy ánh mắt muốn thiêu cháy chỗ chúng tôi đang tiếp xúc thân mật thành hố của Trịnh Dị mới khiêm tốn nói: "Làm gì có, bạn trai của chị vẫn đẹp trai hơn!"

Thư Niệm: "..."

Con người chị ta vốn cảnh giác, nghe câu này xong, nụ cười liền tan biến. Dù gì thì người bên cạnh cô ta cũng là bạn trai cũ tôi từng đau xót níu kéo, tôi vừa khen, chị ta liền căng thẳng.

Thư Niệm bớt đi tí cung cách đã thể hiện lúc mới vào sảnh, mặt mũi bình bình, rõ là hối hận vì đã tới bắt chuyện với tôi.

Tôi cười cười, ném ánh nhìn sâu xa cho Trịnh Dị trước mặt Thư Niệm, dắt tiểu thịt tươi đi trong lúc Trịnh Dị nhếch mép tỏ ý cười cùng vẻ mặt khó coi của Thư Niệm.

Tôi với tiểu thịt tươi xã giao mấy vòng, đến lúc mọi người đến đông đủ bắt đầu nhập tiệc, tôi lấy cớ chạy đến lầu hai vắng người, vắt người trên lan can thở lấy hơi.

Lúc bị Trịnh Dị kéo lấy cổ tay, tôi liền giật cả mình, vội vàng nhìn ngang liếc dọc sợ có người nhìn thấy: "Anh ngang nhiên quá vậy, lỡ bị ai bắt gặp còn diễn kiểu gì được?"

Trịnh Dị nhìn một vòng dưới sảnh, vô cảm nói: "Không bị bắt gặp em diễn kiểu gì?"

Anh ấy nói rồi lôi tôi một phát, nhét tôi vào một phòng khách không người, tuỳ tiện đóng cửa, cúi đầu muốn hôn.

Tôi tựa vào tường, mở lòng bàn tay chặn lấy mặt anh ấy, hưng phấn nói: "Vậy chị ta thấy chưa?"

Trịnh Dị sầm mặt, mở cánh tay tôi ra, giữ hai tay tôi cao qua đầu trong lúc tôi khó khăn muốn tiếp tục ngăn cản, một tay giữ chặt tay tôi trên tường, một tay véo cằm tôi, dùng ngón tay cái lau lớp son trên môi tôi, đầu lưỡi nhẹ nhàng dễ dàng tách được cái miệng lắm lời của tôi.


Tôi bị cưỡng hôn: "..."

"Em chỉ sờ cơ ngực anh ta có một tí, anh lại nghiền em ra như vầy!" Tôi nôn nóng nhìn dấu son bị lau mờ qua lớp kính trang điểm, sợ lát nữa bị lật tẩy.

Trịnh Dị đứng bên cửa, nghiến răng nói: "Anh không có hả, của thiên hạ ngon hơn đúng hong?"

Tôi nhìn bờ môi ửng đỏ của anh ấy, bước tới giúp anh ấy lau, tiện tay mường tượng lại cảm giác ban nãy một lát, thế nhưng ỏm tỏi với Trịnh Dị quen rồi, hoàn toàn không chú ý đến cảm xúc ra sao liền nói năng bậy bạ: "Của anh ta to hơn anh!"

"Tập lố rồi hay gì?" Trịnh Dị bị tôi chùi môi, còn dùng mũi hừ lạnh, rồi lại cúi xuống dóm ngó, ánh mắt chăm chú ngừng trên ngực tôi, nhướng mày nói: "To hơn em luôn hả?"

Tôi: "..."

Trịnh Dị thành công khiến tôi khuất phục, mặt mày tỉnh tụi, đưa tay giữ lấy eo tôi dưới cái sự mặt nặng mày nhẹ của tôi, kéo tôi vào người anh ấy, lại cúi đầu thẳng thừng đánh giá nửa phần ngực bị áo ống ép lên của tôi, con ngươi dần dần đậm màu, nén cười nói: "Sao thấy có vẻ to lên nhiều ấy nhỉ?"

Tôi: "..."

"CÚTTTTTT" Tôi lạnh lùng kéo dài giọng mắng anh ấy, nếu không phải nhờ tôi có lý trí đã đạp thẳng anh ta ra khỏi vũ trụ rồi.

Trịnh Dị bị mắng còn cười vui hơn, còn giở giọng biến thái đe doạ tôi: "Tối hôm qua... cảm giác rất tốt, nhỏ chút cũng không sao."

Sao cái tên này với cái người lúc trước mỗi lần tôi văng tục còn biết đỏ tai không giống nhau tí nào vậy!!!

Tôi vừa định mở miệng đòi trả hàng, ngoài cửa chắn lại có tiếng gọi vọng đến.

"Trịnh Dị?"

Là Thư Niệm

Tôi và Trịnh Dị nhìn nhau, anh ấy buông tay, tôi lùi về sau một bước, kéo một tay của anh ấy, sắp sẵn tư thế, chuẩn bị mở màn.

"Nhưng mà em quên không được anh..." Tôi đang thương nói.

Trịnh Dị lầm bầm: "Cô... đừng như vậy."

"Anh cũng vẫn còn thích em có đúng không?" Tôi nôn nóng nói: "Em biết anh đang gặp khó khăn, em có tiền, em sẽ giúp anh, anh rời xa Thư Niệm..."

Cửa phòng khách bỗng nhiên bị mở toang.

Thư Niệm xách váy đứng trước cửa, nhìn chăm chăm vào bàn tay chúng tôi đang lôi kéo nhau, kinh ngạc tức giận, vẻ mặt lại hết sức phức tạp, hết sức đặc sắc.

Trịnh Dị như mới ăn trộm, vội vàng rụt tay về.

Tôi dốc sức nắm bắt cảm xúc hiện tại cần có của mình, lúc bị Thư Niệm bắt gặp còn làm bộ làm tịch run lẩy bẩy, rồi lập tức nhích tới trước một tí, không cam lòng nhìn Trịnh Dị: "Anh đừng có giấu giấu giếm giếm nữa, anh có dám tự đối diện với trái tim mình không, anh vốn chỉ yêu em thôi!"

Trịnh Dị né đầu sang, trầm giọng nói: "Tôi không yêu cô, tôi chỉ... chỉ vì ký với cô hợp đồng đầu tư sáu tỷ kia mới quen cô thôi."

Thư Niệm nghe xong ngơ người một lúc nhưng rất nhanh đã hoàn hồn, tiếp tục nhìn tôi chằm chằm.

"Vậy thì em cũng bằng lòng!" Tôi quay sang nhìn Trịnh Dị: "Tới người em cũng là của anh rồi, còn thiếu gì bao đó tiền? Anh thích thì lấy hết đi, tặng hết sáu tỷ cho anh đó không được sao? Chỉ cần anh ở bên em là được rồi!"


Nét mặt Trịnh Dị khẽ động đậy, quay đầu nhìn tôi, ánh mắt phức tạp.

"Châu U U!" Thư Niệm lập tức gằn giọng: "Ý cô là gì? Muốn cướp người đàn ông của tôi trước mặt tôi đúng không!"

Tôi nhìn Thư Niệm, mím môi nói: "Xin lỗi, nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi thật sự không quên được anh ấy, cứ nhớ đến lúc chúng tôi ở bên nhau, tôi thở thôi cũng thấy đau..."

"Đủ rồi!" Thư Niệm cau mày: "Châu U U, cô với Trịnh Dị đã chia tay rồi, anh ấy hiện giờ là bạn trai của tôi, cô còn không rõ sao!"

Tôi van nài nhìn chị ta: "Vậy chị nhường anh ấy cho tôi được không? Chị muốn bao nhiêu tôi cho chị, chỉ cần chị rời khỏi anh ấy!"

Tôi vừa nói vừa nghĩ thầm, sao mà cứ dị hợm sao sao, cứ như kiểu mẹ nam chính hay nói với nữ chính ấy...

Thư Niệm cười lạnh: "Châu U U, đừng có cứ đem mớ tiền nát ấy của cô ra nói chuyện, khoan nói đến Trịnh Dị có phải loại người ấy hay không, cô coi người khác đều nghèo kiết xác cả hay sao?"

Tôi hừ một tiếng, cũng lạnh mặt nói: "Tôi biết chị không nghèo, chị không phải cũng chỉ có mớ cổ phần công ty hải ngoại gì đó thôi sao?

Vậy thì đã sao? Lợi tức chia thêm một năm được bao nhiêu? Chị bán cổ phần lấy mấy tỷ cho dâng cho Trịnh Dị được hả, hay là cho anh ấy được hết cổ phần? Hai chọn một, chị làm được một trong số mấy cái kể trên, tôi liền lập tức đi ngay, từ giờ không bám lấy anh ấy nữa!"

Thư Niệm tái mặt, không nói được tiếng nào.

Tôi lại thâm tình nhìn Trịnh Dị: "Em không có giả dối như chị ta, anh chỉ cần mở miệng, em sẽ là của anh, toàn bộ đều đưa hết cho anh, chỉ cần anh quay lại thôi, được không?"

Trịnh Dị nhìn tôi: "U U..."

"Trịnh Dị!" Thư Niệm cố gắng giữ bình tĩnh: "Đừng quên giao ước của hai chúng ta, anh muốn trân mắt nhìn Trịnh Thị sụp đổ sao? Sáu tỷ rồi làm sao, không là nó hồi sinh được đâu!"

Trịnh Dị nhìn Thư Niệm, im lặng một lúc, giọng trầm thấp nói: "Nói thật thì Thư Niệm à, tự em nên biết rõ giá trị của Trịnh Thị trong lòng anh, không nặng bằng nửa IC... Cô ấy mà rút sáu tỷ về, sự nghiệp công ty coi như đổ sông đổ biển, IC mấy năm nay đang chuẩn bị lên sàn."

Thư Niệm không nói gì nữa.

Tôi đắc ý chống nạnh: "Ây da, một bên là gánh nặng gia tộc không hề thích thú, một bên là con ruột mình đích thân nuôi nấng, nắm cổ phần tuyệt đối, nên cứu bên nào đây? Tôi nói chắc chắn là cứu con ruột rồi!"

"Châu U U! Loại người thứ ba chen chân vào giữa người khác như cô có gì đáng ngông cuồng chứ!" Thư Niệm sắp thở ra lửa tới nơi, chị ta mắng xong lại quay sang nhìn Trịnh Dị, hít một hơi rồi nói: "Anh đã thu mua được hai mươi lăm phẩy năm phần trăm cổ phiếu rồi, sau khi hoàn tất thu mua, lợi tức chia thêm sau này của Trịnh Thị, lợi tức chia thêm trong tay em đều sẽ bỏ vào IC, được không?"

Tôi khinh rẻ bĩu môi: "Vậy có bao nhiêu tiền đâu, không đủ nhét kẽ răng nữa."

Thư Niệm hít sâu, cố gắng không nhìn tôi.

Trịnh Dị lắc đầu dưới ánh nhìn trông đợi của chị ta: "Không đủ, hợp đồng của cô ấy chỉ ký có một năm, sắp có dự đoán thành quả năm nay, một khi cô ấy rút vốn, thành quả năm sau sẽ bị tụt dốc không phanh."

Tôi phất tay, thở dài: "Đây chính là cái lợi của việc có dòng tiền khổng lồ!"

Thư Niệm lên trước một bước, dường như tức đến muốn đập tôi, Trịnh Dị nhanh tay lẹ mắt đứng chắn trước tôi, cản chị ta lại.

Vẻ mặt Thư Niệm càng đẹp hơn, chị ta nhắm mắt lại, lúc sau đột nhiên cười lạnh, lúc nhìn lại sang tôi, ánh mắt tràn đầy tự tin và khinh bỉ: "Châu U U, trên đời không phải chỉ có mình cô ôm sáu tỷ giàu sụ sau một đêm, những người trước giờ chưa từng kiếm cơm dựa vào vận may như chúng tôi, dùng đầu óc với bản lĩnh vẫn có thể làm được."

Tôi ngơ ngác, làm bộ làm tịch nói: "Ý chị là sao?"


Thư Niệm lại không nói gì, chị ta không nhìn tôi nữa, quay sang cười với Trịnh Dị: "Thu mua xong cổ phần của em, em tặng anh một món quà."

Tôi xoay đầu nhìn Trịnh Dị, anh ấy hơi nhếch mép, hứng khởi hỏi: "Quà gì?"

Thư Niệm tự tin nhấc nhẹ cằm: "Giúp anh đưa IC lên sàn."

Thư Niệm và Trịnh Dị "bị lay động" rời đi, tôi ở lại trong phòng, giơ tay tự bắn "chym" cho mình, rồi lại không nhịn được cảm thán, con người Thư Niệm, không nói nhiều làm ít như Hạ Thanh, chị ta hành động rất quyết đoán, bất kể là việc ra lệnh cho tội phạm truy nã xuống tay với tôi, hay là đầu cơ tích trữ làm giao dịch nội gián, phút chốc là có thể đưa ra quyết định, dù quá trình thế nào, không đạt được mục đích tuyệt đối không ngưng tay.

Trịnh Dị gửi Wechat cho tôi: Nhóc ấu trĩ, mai mốt không chơi với em nữa.

Lúc tôi vừa đề ra cách này, Trịnh Dị liền cương quyết từ chối, quá ấu trĩ, quá mất mặt, suốt cả tuồng Trịnh Dị đều là cái tên đàn ông tồi dây dưa lằng nhằng, vì tiền mà không coi phụ nữ ra gì.

Nhưng mà người như thế, giống Thư Niệm biết bao nhiêu, Thư Niệm dám buông bỏ thanh xuân tươi đẹp lấy một ông già năm mươi mấy tuổi, điều này thể hiện rõ chị ta là một người tình nguyện bỏ ra tất cả vì mục tiêu của mình, có khi chị ta còn tự mình thấy cảm động, vì nhà họ Thư, chị ta đã mạnh mẽ vĩ đại biết bao.

Nhìn thấy tấm lòng vì sự nghiệp của Trịnh Dị, chị ta liệu có thấy Trịnh Dị là đồng loại của mình, liệu càng có thêm dục vọng và cảm giác thân thuộc không?

Từ thái độ nắm lấy Trịnh Dị không buông của chị ta mà nói, hẳn là có.

Tôi trả lời Trịnh Dị: Ấu trĩ mà làm nên chuyện ha~~

Trịnh Dị gửi lại cho tôi một tràn chấm.

Tôi nhớ đến cuộc nói chuyện ban nãy, hỏi anh ấy: Nếu như em không tha thứ cho anh, sau đó rút vốn, anh có đau lòng IC không lên sàn được không?

Trịnh Dị trả lời rất nhanh_____Không lên thì đã sao?

Lúc đó chỉ lo theo đuổi em lại lần nữa, làm gì rảnh mà lo nó sống chết ra sao?

Tôi gửi lại cho anh ấy một mớ icon "tội nghiệp", bị chọc mà tim đập phập phồng, chỉ muốn nhanh chóng xuống lầu nhìn khuôn mặt sắc sảo mà bình tĩnh kia của Trịnh Dị.

Ai ngờ vừa cất điện thoại vào, anh ấy lại nói một câu:

Chỉ cần theo đuổi được em, IC sẽ có hy vọng lên sàn.

Tôi: "..."

Tối nay anh ngủ sofa chắc rồi!




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK