Giờ đã là buổi tối, Trịnh Dị đang nấu ăn trong bếp.
Tôi tựa người vào tủ bát cạnh bên, nhìn anh ta thành thạo thái lát dưa chuột, anh ta nói sẽ làm món tôm xào dưa chuột cho tôi ăn.
Tôi phàn nàn: “Ánh mắt anh cúi nhìn rau củ còn dịu dàng hơn là nhìn tôi nhiều đấy.”
Trịnh Dị ngẩng đầu, mỉm cười bất lực.
Tim tôi bỗng phập phồng, ngượng nghịu chống cằm, bất mãn nhìn anh ta "hừ" một tiếng.
Trịnh Dị đặt dao xuống, cầm một lát dưa chuột đưa tới miệng tôi: “Có ăn không?”
Tôi vô thức mở miệng.
Thế nhưng anh ta lại rụt tay về, nghiêng người che đi ánh sáng trước mắt tôi, sau đó hơi nghiêng đầu, từ từ dán vào môi tôi. Môi chạm môi, mềm mại lại gần gũi, anh ta khoá lấy môi tôi một lúc lâu, tôi “hừ” nhẹ, đưa tay ra ôm lấy eo của anh ta, áp sát vào.
Tiếp sau đó, hai môi tách nhau, anh ta lùi về sau, vẻ mặt lại âm u.
Tôi tức khắc giật mình đến tỉnh ngủ.
Bầu trời bên ngoài sáng sủa nhưng cảm giác mờ ảo, mụ mị, kích động lúc nãy vẫn còn. Tôi nhất thời cảm thấy vừa bối rối vừa luyến tiếc, thật sự không ngờ mình lại mơ giấc mơ xuân, mà đối tượng còn là Trịnh Dị nữa chứ! Chẳng trách trong mơ anh ta lại có dáng vẻ miễn cưỡng, không tình nguyện đó.
Tôi trở người trong chăn, lòng thầm nghĩ may mà anh ta không biết chuyện này, chẳng hiểu sao tôi ngủ mà lại có ý đồ đen tối với anh ta…Thế nhưng vừa nhìn đi chỗ khác, thấy bộ lễ phục vứt trên thảm, nhớ đến những chuyện tối hôm qua, cả người tôi liền cứng đờ lại.
Tôi nhớ lại tối hôm qua, Trịnh Dị thật sự đã hôn tôi.
Chầm chậm cúi đầu xuống, hôn vào môi tôi rồi nhanh chóng lùi lại, nhìn tôi với ánh mắt nặng nề, vừa đăm chiêu vừa kiềm chế.
Tôi cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng bừng lên.
Quả thực tôi có hơi sững sờ về chuyện bị anh ta hôn.
Tối qua nằm trên giường tôi cũng nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, hai câu cuối cùng mà anh ta nói, phiên dịch ra thì là anh ta thích tôi?
Nhưng tôi chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Ấn tượng của tôi về anh ta cùng lắm là độc mồm độc miệng, hơn nữa lại không ưa tôi, không nói tôi xấu thì cũng nói tôi lép, không thì lại dạy dỗ, lên lớp tôi. Tất nhiên cũng có lúc anh ta rất tốt, sẽ giải vây, cứu cánh cho tôi, nấu món ngon cho tôi, đặc biệt là lúc tôi bị thương, anh ta hết sức chiều chuộng tôi.
Tôi nhớ lại hôm đó ở bếp nhà anh ta, lúc tôi cười anh ta đỏ mặt, anh ta liền đột nhiên tiến lại gần mặt tôi, rồi lại nghĩ về giấc mơ lúc nãy, mặt lại nóng bừng lên.
Nhưng mà, anh ta thích gì ở tôi chứ?
Tôi với lấy điện thoại ở cạnh gối, giờ đã là mười giờ sáng.
Có người gửi tin nhắn Wechat lúc một giờ rưỡi sáng, là Trịnh Dị,.
Anh ta nói: Hôm trước mới từ biệt thự Tây Sơn về, lúc trong thang máy không để ý đến em.
Anh ta viết một câu không đầu không đuôi, thế nhưng tôi đọc hai lần là hiểu rồi. Lần trước đến nhà anh ta cũng thế, anh ta cãi nhau to với bố mình, vậy nên lúc cửa thang máy mở ra, bộ mặt lạnh tanh của anh ta, không phải là vì tôi, mà là vì bố anh ta.
Nghĩ đến đây, tôi lại thấy vô cùng hối hận.
Sớm biết anh ta lạnh mặt với tôi là vì lý do này thì tôi đã không bới móc rồi! Giờ thì bảnh chưa, vu oan cho người ta, còn bị cưỡng hôn nữa chứ…Nụ hôn đầu thuần khiết của tôi trời ạ!
Giờ nên làm sao đây?
Tôi nghĩ một lúc, trả lời Trịnh Dị:
Ồ
Ừm…Hôm qua anh cái đó đó tôi, có phải tại say rồi không?
Trịnh Dị hẳn là đang nhìn điện thoại, anh ta trả lời rất nhanh, phía bên kia hiển thị “Đang nhập”, tôi thầm nghĩ chắc chắn anh ta hiểu ý của tôi rồi, nhất định cũng sẽ nói là không cố ý mà thôi.
Thế nhưng anh ta dừng lại một lúc, dường như là xóa hết đi và nhập lại, rồi gửi đến hai từ: Không phải.
Tôi: “…”
Tôi thăm dò: Lẽ nào anh thật sự thích tôi?
Trịnh Dị không trả lời.
Tôi nhớ lại hôm qua anh ta đóng cửa với bản mặt khó ưa nên lại gửi thêm một câu: Thích kiểu muốn hẹn hò ấy hả?
Một lát sau, anh ta trả lời: Em đoán xem?
Tôi không biết… Tôi lăn lộn trên giường rồi lại túm lấy điện thoại, gõ mấy chữ rồi lại xóa, gõ đi gõ lại, cuối cùng viết: Tôi có thể…từ chối được không?
Anh ta trả lời nhanh chóng và dứt khoát: Được
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, lòng thầm hoài nghi anh ta. Trả lời nhanh thế này, chắc anh ta cũng hối hận rồi, cầu mong tôi từ chối ấy chứ, hay đó vốn dĩ chỉ là một trò đùa mà thôi?
Nghĩ thế này, tôi lại thấy mình làm giá quá, người từ chối là tôi, giờ người ta đồng ý lời từ chối rồi, tôi lại thấy khó chịu, tôi bị điên hay sao vậy?
Cuộc trò chuyện kết thúc, tôi đứng dậy rửa mặt, sửa soạn rồi lại nhìn hai từ cuối cùng anh ta gửi đến, cảm thấy vô cùng khó chiu, thế là nghĩ một lúc rồi hỏi anh ta: Tôi còn đến nhà anh ăn cơm được nữa không?
Trịnh Dị: Không
Tôi có hơi hối hận rồi.
Tôi nói: Hai chúng ta vẫn là bạn tốt chứ?
Trịnh Dị: Không, cô Châu.
Tôi: “…”
Không phải thì thôi!
Tôi nói: Ồ, vậy hai chúng ta chỉ còn lại quan hệ hợp đồng rồi? Vậy anh phải nghiêm túc thực hiện hợp đồng, có party hay gì đó nhớ gọi tôi.
Trịnh Dị trả lời: Hôm nay sinh nhật Châu Tuấn, cô có thể đi cùng tôi, tôi sẽ đợi cô ở cửa khách sạn vào lúc bảy giờ rồi đưa cô vào.
Tôi: “…”
Trước đây đều đợi tôi ở trước cửa nhà rồi lái xe đưa tôi đi, giờ tôi mới từ chối người ta rồi nên chỉ có thể gặp ở cửa khách sạn thôi.
Tôi nói: Thôi tôi không đi đâu, anh đi đi
Trịnh Dị: Được
Hoàn toàn không ngờ Trịnh Dị lại là kiểu người này, chia tay rồi thì không thể làm bạn bè.
Ngoài chuyện của Trịnh Dị, điều quan trọng nhất ngày hôm qua đó là—Thư Niệm biết chuyện tôi là con gái Hạ Thanh rồi.
Trong lòng tôi thật sự có hơi hoảng loạn, một là không muốn bị Thư Niệm lợi dụng, hai là lại lo không biết cô ta có làm gì không. Có điều nghĩ đến vẻ mặt bình tĩnh của cô ta ngày hôm qua, lại còn nghiêm túc hẹn tôi đến nói chuyện nữa, tôi nghĩ chắc sẽ không có vấn đề gì trong khoảng thời gian ngắn đâu.
Đúng lúc hôm nay được nghỉ ngơi cả ngày, lo ngẫm mấy chuyện này thôi.
Không ngờ đến trưa Tạ Nhân Nhân lại gọi điện cho tôi, mời tôi tối đi ăn sinh nhật với họ.
Tạ Nhân Nhân nói: “Châu Tuấn nói quan hệ của cô với Trịnh Dị và Trịnh Hạo khá tốt, hai chúng ta cũng lâu lắm rồi chưa nói chuyện, đến chơi cùng đi. Đều là người quen cả, ăn cơm rồi đi hát hò.”
Âm thanh của đầu dây bên kia có hơi ồn, tiếng Châu Tuấn từ xa truyền đến: “Cô ấy cũng thích hóng hớt lắm, nói với cô ấy tối nay chúng ta tổ chức bất ngờ cho Trịnh Dị đi.”
Tạ Nhân Nhân nói anh ta: “Anh im đi được không, nói thêm với mấy người nữa là tối nay Trịnh Dị không đến đấy!”
Tôi nghe thấy thế liền bối rối: “Bất ngờ gì thế?”
Tạ Nhân Nhân cười một tiếng: “Tôi có một người bạn, tối nay định giới thiệu cho Trịnh Dị, cô đừng nói với anh ta nhé.”
Tôi: “…”
Sinh nhật của Châu Tuấn, Tạ Nhân Nhân lại đích thân gọi điện mời tôi, chắc chắn không thể từ chối được, tôi chỉ đành đồng ý nói tối nhất định sẽ đến thôi.
Nghĩ một lúc lại thấy Trịnh Dị mới bị tôi từ chối đã có người dắt mối cho rồi, cũng coi như an ủi nhỉ? Tôi cũng có thể bớt áy náy hơn đúng không?
*
Buổi chiều tôi đi chọn cho Châu Tuấn một món quà, đường đến khách sạn lại bị kẹt xe, thế là hơn bảy giờ mới đến.
Đa phần bọn họ đều đến cả rồi, lúc tôi mở cửa vào phòng riêng, Trịnh Hạo đang gào hét om sòm, hát với Dung Tranh, Thư Niệm cũng có ở đó, đang nói chuyện với Cố Kính Phàm, còn Châu Tuấn thì ngồi cạnh Tạ Nhân Nhân, trò chuyện với Trịnh Dị ở đối diện, bên cạnh Trịnh Dị còn có một cô gái cùng nói cười vui vẻ.
Dung Tranh cầm micro lên gọi tên nôi: “Em gái U U, mời em lên sân khấu phát biểu cảm nghĩ về việc đến muộn.”
Trịnh Hạo nhìn tôi hát với vẻ mặt say đắm: “Đến đây nào ~ Niềm vui ơi~ Dù sao chúng ta cũng chỉ một thời tuổi trẻ...”
Tôi vô cảm bước qua, cầm micro nói: “Đến đây nào ~ Mau xem này ~ Ở đây có hai tên thiểu năng.”
Châu Tuấn ngồi ở dưới liền bật cười ha hả.
Tạ Nhân Nhân chọc Châu Tuấn nói: “Đừng cười nữa, để người ta còn ăn.”
“Ngại quá, tôi đến muộn.” Tôi đưa quà cho hai người họ rồi nói: “Trên đường bị kẹt xe hơi lâu.”
Châu Tuấn cảm ơn, Tạ Nhân Nhân cũng mỉm cười nói: “Châu Tuấn nói cô và Trịnh Dị ở đối diện nhau, tôi còn tưởng hai người đi cùng chứ.”
Tôi vô thức nhìn Trịnh Dị, không ngờ anh ta cũng quay ra nhìn tôi, tôi ngẩn người, còn anh ta đã từ từ quay mặt đi rồi.
Bữa tiệc không đông người lắm, còn đều là người quen cả, Tạ Nhân Nhân và Châu Tuấn nói hồi trưa đã ăn với người nhà rồi, tối thì ăn uống, nói chuyện với mấy người bạn thân thiết.
Mọi người nâng ly chúc mừng sinh nhật Châu Tuấn rồi ngồi xuống ăn.
Bên phải Trịnh Dị là cô gái lạ mặt kia, bên trái là Dung Tranh. Còn bên trái tôi là Trịnh Hạo, bên phải là Thư Niệm. Tôi và anh ta lại trùng hợp ngồi đối diện nhau.
Tạ Nhân Nhân ngồi cạnh cô gái kia, giới thiệu cho mọi người: “Đây là bạn thân của tôi, làm việc ở phố Wall, là bạn cùng trường với Trịnh Dị.” Nói rồi mỉm cười với họ đầy ẩn ý: “Hai người chắc sẽ nói chuyện hợp nhau lắm.”
Cô gái đó có đôi môi đỏ, hàm răng trắng, mặc một chiếc áo dệt kim, khuôn ngực đầy đặc, cô ấy hơi chút ngại ngùng cười rồi lên tiếng: “Từ khi học đại học đã nghe đến danh tiếng của anh Trịnh rồi, mạnh mẽ kiên cường lại có thành tích nổi bật, chính là vì sùng bái anh ấy nên sau khi tốt nghiệp mới đến phố Wall làm việc.”
Tôi nhớ lại câu trả lời dứt khoát của anh ta khi bị tôi từ chối lúc sáng, lòng thầm nghĩ mấy chữ mạnh mẽ kiên cường này, thực sự rất hợp với anh ta.
Trịnh Dị cười, giọng nhẹ nhàng: “Không dám.”
“Ồ ~” Dung Tranh nháy mắt, giọng kéo dài: “Vậy hai người nói chuyện với nhau đi, chúng tôi không hiểu chuyên ngành tài chính đâu, phải không em gái U U?”
Tôi: “…” Sao không có ai đánh chết Dung Tranh nhỉ?
Trịnh Dị cúi đầu uống nước, khi tôi nhìn cô gái đó, cô ấy thân thiết mỉm cười với tôi, Châu Tuấn ho một tiếng, nhìn tôi đầy ẩn ý.
Tôi đành phải gật đầu theo: “Phải đấy, hai người tới lui với nhau nhiều hơn đi, cố gắng sớm ngày nâng lợi tức đầu tư lên sáu mươi phần trăm.”
Tạ Nhân Nhân cười nói: “Phải đấy.”
Có lẽ góc Trịnh Dị ngồi tối quá, tôi lén liếc nhìn anh ta, cảm thấy khuôn mặt anh ta có chút nặng nề.
Ôm người đẹp trong lòng còn không vui sao?
Hai người họ quả thực trò chuyện rất vui vẻ, lúc hàu sống được đưa lên, Trịnh Dị vô cùng ân cần lấy giúp cô gái ấy một con, sau đó bắt đầu nói về trận khủng hoảng hàu trên bờ biển Đan Mạch.
Tạ Nhân Nhân thi thoảng nói vài câu để điều chỉnh bầu không khí.
Châu Tuấn và Trịnh Hạo thì nói về trò chơi, thi thoảng có hỏi tôi mấy câu.
Không hiểu sao sự chú ý của tôi cứ tập trung vào cuộc trò chuyện của mấy người đối diện, lúc qua loa trả lời Trịnh Hạo, nghe thấy Trịnh Dị nói anh ta từng đến Bắc Âu và đi đào hàu với người Trung Quốc ở Đan Mạch.
Cô gái đó rất thích thú với chủ đề này, còn ngạc nhiên nói rằng thật trùng hợp vì cô cũng từng đến biển vùng đó đào hàu và mở ra ăn ngay sau khi đào được, mùi vị ngon đến lạ thường.
Hàu sống trên bàn có tới mấy vị, tôi chọn một con được vắt nước chanh và nếm thử, cố không cau mày, chua quá, có gì mà ngon chứ, ăn thấy chua vào tận tim. Tôi thầm nghĩ, hãy nhìn cuộc sống của người ta đi, du lịch Bắc Âu, đào hàu sống, còn trạch nữ như tôi thì lướt Weibo mới biết ở Đan Mạch có khủng hoảng hàu, lúc đó tôi chỉ bình luận: *“Nói đi, cần ăn lên đến động vật bảo vệ quốc gia cấp mấy” sau đó được like lên top.
*Ý nói ăn cho tới hàu tuyệt chủng.
Vậy nên tôi từ chối Trịnh Dị thật sự là rất khôn ngoan, hai người vốn dĩ không phải là người ở cùng một thế giới, trời đã định sẵn sau này không thể có cùng một ước mơ.
Danh Sách Chương: