“Thưa phu nhân, tướng quân đang ở thư phòng.” Tiểu Ngọc là người rõ tình huống hiện tại nhất, khi thành thân tới nay, phu nhân ở tại Thính Vũ hiên, mà tướng quân không phải một mực ngủ tại thư phòng sao, trong phủ từ trên xuống dưới ai chẳng biết nói nha.
“ Không có đi ra ngoài à ?” Song Song nghe Sở Dịch vẫn tại phủ lý, trong lòng có chút vui mừng.
“ Lúc nãy ta gặp quản gia bị tướng quân gọi vào, lúc này hẳn là còn chưa có ra ngoài a,.” Tiểu nha hoàn thông minh trả lời, tay vẫn nhẹ nhàng cầm lược chải.
“Được rồi, Tiểu Ngọc, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
“Vâng, phu nhân.” Tiểu Ngọc nói xong liền đi ra.
Đi qua khúc cầu nhỏ, Song Song đi tới trước cửa thư phòng, nhìn cửa phòng đóng chặt, do dự không biết có nên đi vào hay không, lại nghe bên trong truyền ra một tiếng :” Ai ở bên ngoài ?” dọa nàng một phát nhảy dựng lên.
“Là ta.” Song Song thanh thúy nói xong cũng đẩy cửa tiến vào, đã thấy Sở Dịch đang ngồi ở bàn đọc sách.
Sở Dịch lạnh lùng hỏi :” Có việc gì không ?”
Cái thái độ gì vậy, Song Song có chút tức giận, đi tới bên cạnh, hai tay nâng mặt Sở Dịch để hắn nhìn mình :” Tướng công, chàng nói như vậy rất mất lịch sự, có biết hay không ?”
Sở Dịch tùy ý để bàn tay nhỏ bé non mềm kia vồ vỗ hai má hắn, nhìn mỹ nhân bậc nhất thiên hạ chu cái miệng nhỏ nhắn giáo huấn hắn không biết lịch sự. Hắn thật muốn hôn lên đôi môi ấy.
Bàn tay câu trụ ót Song Song, môi điểm nhẹ lên đôi môi nàng, đến khi Song Song lấy tay chặn môi hắn, rất nhanh lại rời đi.
Song Song ánh mắt lóe bỡn cợt quang mang, nhưng vẻ mặt chăm chú nói :”Tướng công, Song nhi sai cái gì, chàng lại nghiêm phạt Song nhi ?”
Tiểu nữ nhân đã học được phản kháng rồi đấy ! Sở Dịch cầm lấy sách tiếp tục chăm chú đọc.
“Tướng công, ta muốn đi ra ngoài một chút, chàng đi cùng ta có được hay không ?” Con ngươi xinh đẹp đảo quanh, không biết lại đang tính toán cái gì.
Sở Dịch hơi bực mình, vì vẫn bị cự tuyệt , tiểu nữ nhân này dĩ nhiên cự tuyệt hắn.
“Này! Chàng có nghe ta nói không đấy ?” Đợi nửa ngày không thấy Sở Dịch đáp lại, Song Song tiến lên khẽ đẩy hắn.
Sở Dịch ngẩng đầu trừng mắt nhìn Song Song, rõ ràng nói cho nàng, không thấy ta đang bận sao ?
Song Song cố tình không hiểu ánh mắt hắn có ý tứ gì .
Lấy lui để tiến, vẻ mặt buồn bã nói : ‘Ta đây đi một mình được rồi .”
Sở Dịch thật muốn hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn suốt ngày lải nhải kia, nữ nhân thật sự là phiền phức, nhưng mà tựa hồ cũng không phải rất dáng nghét, thậm chí hắn còn nghĩ lúc nàng lải nhải cũng khả ái dấy chứ, đôi mắt to có thần, tính tình hoạt bát nhưng cũng không điêu ngoa, dám nói dám làm, không giống như thiên kim tiểu thư suốt ngày khúm núm, thậm chí còn có chút “ mỏ nhọn” ( hic, không biết dịch từ này thế nào ??!)
“Chàng không nghe ta nói chuyện có đúng hay không ?” Song Song mắt hạnh trợn tròn, hơi giận trừng mắt nhìn Sở Dịch.
Sở Dịch đang ngẩn ra, nghe nàng trách, vội vàng hoàn hồn….
“Được rồi ! Chàng còn bề bộn nhiều việc ! Ta đi đây. Nhưng thử nghĩ một nữ tử dung mạo cũng không tệ lắm, lỡ như gặp phải một tên đăng đồ tử (*), lại vô lực tự bảo vệ mình, thì nàng phải làm thế nào đây ?” Song Song làm như đang lẳm bẩm, chậm rãi đi ra ngoài. Kỳ thực nàng không sợ đăng đồ tử, chỉ là nàng có võ công nhưng chưa từng nói qua với Sở Dịch, nói như vậy cũng chỉ muốn thử hắn một chút mà thôi !
“Đứng — lại –!” Sở dịch miễn cưỡng gọi Song Song.
Nghĩ Song Song xinh đẹp như thế, chính mình cũng động tâm không ngớt, để nàng đi ra ngoài thật khiến người ta lo lắng.
Song Song vừa nghe, nghĩ rằng Sở Dịch chắc sẽ cùng nàng đi ra ngoài, hai mắt sáng lên, xoay người kêu :” Tướng công, nghìn vạn lần không nên miễn cưỡng đi cùng ta !” bộ dáng vô cùng quan tâm lo lắng.
“Bên ngoài thật sự không an toàn, nàng tốt nhất đừng có đi đâu, nếu không đừng trách ta nghiêm phạt nàng, còn có ngày mai không muốn thăm nhạc phụ phải không ? Nàng muốn ta đổi ý à ?” Sở Dịch nhàn nhạt nói, nhưng lại nhấn mạnh hai chữ “ nghiêm phạt” thật nặng.
Song Song nghe xong thật thất vọng, khối băng vẫn là khối băng, không hiểu chút tình thú gì, uống phí nàng mất nửa ngày nước bọt. Nghĩ đến hắn nghiêm phạt… Quên đi ! Phải nghe lời ở nhà thôi, nếu không ngày mai lại không được đi đâu !
“Rồi ! Tướng công ta đây sẽ không đi ra, chũng ta nói chuyện phiếm được không.”
Sở Dịch mặc kệ nàng, mắt vẫn nhìn chằm chằm quyển sách trên tay.
Nói cái gì bây giờ ? Song Song trong đầu chợt lóe…”
“ Tướng công, ta muốn hỏi chàng… Hỏi chàng — điều không nên…”
Ôi trời ơi ! Thật sự là nói không ra lời, Song Song lắp bắp nửa ngày vẫn không có dũng khí hỏi tiếp, cuối cùng Sở Dịch không kiên nhẫn mở miệng.
“ Có chuyện nói thẳng.” Sở Dịch thấy kỳ quái, không ngờ nha đầu này cũng có lúc ấp a ấp úng.
“Ta hỏi, chàng đừng tức giận nha ! Ta là muốn hỏi chàng, chàng…có đúng hay không… có đúng hay không thích nam nhân ?” Rốt cục có dũng khí rồi! Tuy rằng trọng tâm chuyện này rất khó để mở miệng, nhưng mà thái hậu dặn đi dặn lại nàng phải hỏi cho rõ ràng, không thể làm gì khác hơn là cố mà làm, không biết Sở Dịch có thể hay không một chưởng bổ nàng làm đôi ! Song Song mở miệng cầu xin trước, cũng len lén quan sát biểu hiện của Sở Dịch.
“Ai nói ta thích nam nhân ?” Sở Dịch cũng không hờn giận, không thể tin được chỉ trừng mắt nhìn nữ nhân không biết sống chết trước mặt, dĩ nhiên nàng lại có ý nghĩ như vậy.
Nếu đã hỏi phải hỏi cho rõ ràng, Song Song sợ hãi mở miệng nói :” Ha… không có ai nói, ta chỉ là…. Tùy tiện hỏi một chút, vậy chàng rốt cuộc có thích nam nhân hay không ?”
Sở Dịch cũng không để ý đến nàng, vẻ mặt băng lãnh, không nói gì.
“Chàng, chàng…” Song Song liên tiếp kêu mấy tiếng “chàng” rồi đột nhiên kêu lớn lên :” Lẽ nào… tướng công thực sự thích nam nhân !”
Sở Dịch rất nhanh đi tới, lấy tay bịt miệng nàng, hét lên :” Chết tiệt, ta không thích nam nhân.”
“Ưm…,thật không thích nam nhân ?” Song Song cố sức cạy tay Sở Dịch ra.
“Không.”
“Vây,…tướng công, chàng,… có hay không có bệnh gì không tiện nói ra…Ách…không được, chàng đừng ngại nói ra, chúng ta có thể đi tìm đại phu…” Song Song nói nhỏ, hai má cũng nhiễm hai đóa mây đỏ.
“Ta có bệnh không tiện nói ra ? Ta không được ?” Song Song ngốc nghếch thật sự đã đả kích trầm trọng lòng tự tôn làm nam nhân của Sở Dịch, không ngờ hắn cư xử như thế lại làm nương tử hiểu nhầm ! Cánh tay cường tráng ôm chặt Song Song vào lồng ngực, khuôn mặt băng lãnh lại lộ ra ý cười gian tà :” Ta nghĩ ta phải dùng hành động để nói cho nương tử, tướng công của nàng rốt cục được không ?”
Đã cười ! Nhưng mà không cười như cũ còn hơn, cười lại làm cho người ta nổi hết cả da gà !
Song Song nhìn nụ cười trên mặt Sở Dịch, gian nan nuốt nước bọt, hành động gì, muốn đánh nàng à ? Nàng chắc chắn sẽ phản kích nha! Nàng cũng không phải con cừu nhỏ dễ dàng để cho người bắt nạt !
“Chàng muốn đánh ta sao ?” Song Song cho rằng Sở Dịch tức giận sẽ hung hăng đánh nàng, lòng tính toán làm sao giãy ra khỏi hắn.
Lại nghe Sở Dịch nói :” Không, ta không bao giờ đánh nữ nhân.” Sở Dịch thật khâm phục trí tưởng tượng phong phú của tiểu nữ nhân này, nói xong lại ôm Song Song lên.
“Tướng công, chàng đừng nóng giận, chàng muốn làm gì ? Thả ta xuống dưới !” Song Song sốt ruột vừa kêu vừa giãy dụa, nhưng tránh không thoát hai tay của hắn, nàng mới phát hiện khí lực của nữ nhân thực sự kém cỏi hơn nam nhân rất nhiều !
Sở Dịch ôm Song Song hướng gian phòng bọn họ ở Thính Vũ hiên đi tới, chỉ cách thư phòng chỉ một cây cầu nhỏ.
(*) Đăng đồ tử : Tên háo sắc. Trở lại phòng, Song Song cũng lờ mờ hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hết trắng lại hồng lên.
“Tướng công, chúng ta…định làm…”
“Động phòng.” Sở Dịch “vui vẻ” thay nàng nói tiếp câu sau.
“Thế nhưng, hiện tại….là ban ngày…” Song Song có chút sợ, vì nàng không biết làm thế nào! Nhưng nàng cũng không mâu thuẫn, nàng yêu hắn! Nguyện ý giao phó bản thân. Thế nhưng nàng nghĩ không phải chuyện này chỉ làm buổi tối thôi sao ?
“Không ai quy định ban ngày không thể, không thể trốn tránh, là nàng châm lửa trước, nàng phải phụ trách dập lửa !” Sở Dịch khàn khàn nói, lúc này muốn hắn buông tay, là hoàn toàn không có khả năng!
Thật nha, mỗi người đều nói qua ban ngày là không thể!
Song Song tâm hoảng ý loạn, lắp bắp nói:” Ta không muốn chạy trốn, thế nhưng …ta sợ, ta không biết làm thế nào.”
“Đừng sợ, giao cho ta.” Thanh âm của Sở Dịch có chút bất ổn, hắn mới phát hiện chính mình khát vọng tiểu nữ nhân trước mắt thế nào, hắn đã mê muội rồi? Không! Hắn thầm nhủ tất cả chỉ tại dục vọng!
Song Song kiên định nói :” Tướng công, ta không sợ.”
Nếu phải cùng một chỗ cả đời,vì sao lại không học cách chấp nhận đối phương .
…………………..(Từ đây trở đi ta mạn phép đổi xưng hô một chút . Song Song – Sở Dịch : thiếp- chàng, Sở Dịch-Song Song : ta-nàng)
Được không mọi người ?
Khí lực tương đẩy Sở Dịch ra, hắn không kịp đề phòng, dĩ nhiên rơi ở một bên, thiếu chút nữa rơi xuống đất!
“Chết tiệt, nàng lại làm cái gì?” Sở Dịch thống khổ rống lên. Ngày động phòng tốt đẹp như thế, lại bị thê tử đá xuống dưới, suýt nữa lăn xuống đất, hắn nổi giận rồi.
“A…thiếp đau quá.”
“Ta sẽ nhẹ một chút.” Sở Dịch cắn răng gầm nhẹ.
“Chàng gạt người, thiếp không muốn.”
“Nàng nghĩ ta còn thích nam nhân sao ?”
Hai má Song Song đỏ lên.
“Ta có bệnh gì không tiện nói ra à ?”
Song Song mặt càng đỏ hơn.
“Ta bất lực sao?”
Song Song đến cả cổ cũng đỏ.
“Vi phu, được không?”
“Tướng công, Song nhi biết sai rồi…tướng công không có bệnh không tiện nói ra, cũng không thích nam nhân, cũng không có bất lực.” Song Song cả người đều đỏ lên rồi.
Song Song cùng Sở Dịch một ngày một đêm không có ra khỏi cửa, thẳng đến sáng sớm ngày thứ hai….
Mệt mỏi quá, Song Song nhẹ dụi mắt, nhìn ánh nắng chói mắt ngoài cửa sổ, Trời! Ta ngủ bao lâu ? Không phải đến sáng sớm ngày thứ hai chứ! Quả nhiên thế rồi!
Toàn thân đau nhức muốn chết, hậu quả việc ngày hôm qua miệt mài quá độ, nàng không ngờ tinh lực Sở Dịch lại tốt như thế! Hôm qua vô độ yêu cầu, nàng sớm đã suy yếu vô lực, mà Sở Dịch kia sáng sớm đã không thấy bóng người.
Được rồi, ngày hôm nay không phải nói về nhà mẹ đẻ sao, có thể thấy cha yêu quý, Song Song vội vã đứng dậy mặc y phục. A! Lúc chải đầu soi gương mới phát hiện trên cổ có mấy dấu hôn, quần áo cũng không che được. Song Song xấu hổ đỏ mặt, nàng ra ngoài gặp người thế nào đây. Song Song ảo não thất thểu quay về giường, chùm kín chăn lên đầu.
“Làm sao vậy, mệt muốn chết rồi à? Còn chưa có rời giường?” Sở Dịch vừa vào đã thấy Song Song chìm kín chăn, buồn cười hỏi.
“Dịch, hôm nào chúng ta đi được không?” Trong chăn truyền ra thanh âm rầu rĩ cùng ảo não.
“Thế nào? Không phải nàng rất muốn đi ra ngoài sao ?” Sở Dịch không hiểu được phải hỏi.
Song Song chui ra, chỉ vào cổ cho hắn nhìn, nói :” Dịch, ngày hôm qua chàng cắn thiếp, chàng xem thiếp cái dạng này ra ngoài gặp người thế nào ?”
Sở Dịch nở nụ cười, tiếng cười thoải mái truyền vào lỗ tai Song Song, nàng phát hiện Sở Dịch cười rộ lên thật đẹp. Nàng ngã vào lòng Sở Dịch, ôm thắt lưng hắn lẩm bẩm nói:” Dịch, sau này chàng nên cười nhiều vào, chàng cười rộ lên thật dễ nhìn, nhưng mà không được cười với nữ nhân khác, chỉ có thể cười cho thiếp nhìn nha.”
Đúng vậy, đã bao lâu rồi hắn chưa từng cười một cách thoải mái, có lẽ từ khi cha mẹ rời đi, hắn chưa từng một lần cười vui vẻ. Sở Dịch trong tim có một loại cảm động không thể nói thành lời, ôm chặt Song Song nói :” Song nhi, hứa với ta không được rời khỏi ta.”
“Vậy chàng cũng phải hứa với thiếp, không thể cưới nữ nhân khác, thiếp rất hay ghen đó.” Song Song nghịch ngợm trả lời Sở Dịch.
“Có nàng là quá đủ rồi, sao có thể thêm người khác được?” Hắn không nghĩ ngợi thốt ra, nói xong không khỏi ngây người một chút. Từ bao giờ có ý nghĩ như vậy ?
Sở Dịch cố quên ý nghĩ trong lòng, mở miệng hỏi Song Song:” Nếu không đi ra ngoài, có muốn ngủ tiếp hay không.”
“Có. Thiếp còn buồn ngủ một chút.” Song Song hai mắt díp lại nói.
Tận trưa Song Song mới tỉnh lại, Tiểu Ngọc đã chờ ở ngoài cửa, Song Song hơi ngượng. Đều tại miệt mài quá độ, bây giờ còn mặt mũi nào gặp người nữa !
Tiểu Ngọc nhìn dấu hôn hồng hồng trên cổ Song Song chỉ cười không nói.
“Quỷ nha đầu cười cái gì ?” Song Song oán trách nói.
“ Vậy không cười nữa!”
“Tướng quân đâu?” Song Song nhịn không được mở miệng hỏi Tiểu Ngọc phía sau giúp nàng chải tóc.
“Tướng quân ở hậu viện, nói quản gia xây cái gì đó.” Tiểu Ngọc cười trả lời.
“Hậu viện ? Xây cái gì?” không chút suy nghĩ, Song Song liền hướng ngoài cửa chạy đi.
“Phu nhân, còn chưa chải đầu xong!” Tiểu Ngọc vội vã hô.
Song Song không thể để ý nhiều như vậy lúc này được, hậu viện? “Hồ Điệp cốc” của nàng ! Có phải Sở Dịch đã xây bức tường vây quanh nơi đó rồi không, sốt ruột chạy tới. Bịch! Va thẳng vào bức tường người, Song Song bị đau, vuốt mũi kêu lên : “Ở đây có cũng có tường?”. Thấy rõ là Sở Dịch sau, nàng ảo não lấy tay chỉ thẳng ngực hắn: “ Làm gì chắn đường thiếp hả, hại người ta bị đau.”
“Quần áo không ngay ngắn, tóc cũng chưa chải, chạy loạn như vậy còn ra thể thống gì ?” Sở Dịch nhíu mày nhìn tiểu nha đầu trước mắt, trách nói.
“Còn không phải chàng làm hại sao, chàng muốn đem “Hồ điệp cốc” vây vào, thiếp không đồng ý.” Song Song nửa làm nũng nửa ra lệnh nói.
“Hồ điệp cốc, ý nàng là khe sâu kia?” Sở Dịch nhìn Song Song hỏi.
“Đúng vậy, thiếp đặt tên thế, vì bên trong khe sâu có thật nhiều hồ điệp (*), chàng không cảm thấy tên ấy rất hợp sao?” Song Song ôn nhu nói.
“Ta có nói muốn đem nơi nào vây vào à?” Sở Dịch bất đắc dĩ hỏi.
“Thật không có?” Song Song mắt sáng lên, “Vậy chàng dựng gì phía sau vậy?”
Sở Dịch cầm tay nàng, tay kia ôn nhu vuốt những sợi tóc rối tung vén ra sau tai, thuận tiện nâng cằm nàng để nàng nhìn thẳng chính mình. “Song nhi, những lúc nàng thế này chỉ có thể cho ta thấy, không được cho người khác thấy, hiểu chưa.’
Song Song khẽ tựa vào lòng Sở Dịch, cọ cọ ngực hắn.
“Dạ, sau này bộ dạng lôi thôi của thiếp chỉ để cho tướng công ngắm, không để cho người khác ngắm.” Song Song nở nụ cười. Hắn, để ý nàng!
Sở Dịch cũng cười, nhưng Song Song không thấy, thật là đáng tiếc.
“Trong mắt ta, nàng là đẹp nhất.” Sở Dịch ôn nhu nói.
Song Song thật hạnh phúc, lần đầu tiên Sở Dịch khen nàng trước mặt nàng. Sở Dịch thay đổi rồi, đối với nàng cũng không còn lạnh như băng như trước nữa.
“Đi thôi! Mang nàng đi nhìn một chút.” Sở Dịch nắm tay Song Song đi đến “Hồ điệp cốc”.
Trước mắt, là một bàn đu dây.
“Oa, bàn đu dây, là bàn đu dây!” Song Song vui sướng hét to, chạy lên sờ thử, rồi quay trở lại nhào vào lòng Sở Dịch: “Dịch, chàng thật tốt, cảm ơn chàng không có xây tường vây, cảm ơn chàng dựng cho ta bàn đu dây, ta thật thích, rất hài lòng!”
Sở Dịch nhìn Song Song vui vẻ, nội tâm cũng có một loại kích động vui sướng, vốn là hắn nghĩ mỗi lần Song Song ngồi trên rào chắn rất nguy hiểm, chỉ cần cách rào chắn không xa dựng một cái đu, vừa có thể chơi đùa, vừa có thể ngắm phong cảnh xung quanh, chỉ là không ngờ một hành động nho nhỏ như vậy, lại có thể làm nàng hạnh phúc, thật sự là một tiểu nha đầu dễ thỏa mãn!
“Có muốn ngồi lên thử không?” Nhìn Song Song hài lòng, Sở Dịch mở miệng đề nghị nói.
“ Muốn, muốn, chàng đẩy cho ta đi.” Song Song vui vẻ nói, vô cùng háo hức.
Trên bàn đu dây truyền đến từng đợt tiếng cười lảnh lót như chuông gió.
“Dịch, cao nữa đi, thiếp muốn bay lên !” Nhìn Song Song càng lúc càng cao, Sở Dịch có chút lo lắng, hắn nghĩ mình sai rồi, lên cao cũng rất nguy hiểm.
“Dịch, chàng sao lại lười thế, không đẩy nữa?” Song Song nhìn Sở Dịch không muốn đẩy tiếp, không nghe lời gọi.
“Ta nghĩ, ta hẳn là lập tức đem dỡ xuống.” Sở Dịch uy hiếp nói, phảng phất dường như có thù oán với cái bàn đu dây kia.
“Được rồi được rồi, không đẩy thì không đẩy, sau này sẽ không đu cao nữa, không nên dỡ đi.” Song Song nhảy xuống, lắc lắc tay Sở Dịch làm nũng nói.
Nhìn Song Song hoạt động mà hai má đỏ bừng, khuôn mặt càng thêm quyến rũ, làm tâm Sở Dịch rung động, nhịn không được hôn lên đôi môi hồng đào nhỏ nhắn.
“Nàng thật ngọt!” làm cho hắn mê muội không thôi.
Song Song bị Sở Dịch thân thiết như thế có chút ngượng ngừng, “Miệng thiếp thật ngọt, Dịch, còn muốn chạm?”
“Tiểu yêu tinh, nàng đang dụ dỗ mê hoặc ta sao?” Đỉnh đầu Song Song truyền đến thanh âm khô khốc của hắn.
“Làm sao vậy, có đúng ngày hôm qua chàng bị thiếp làm mệt chết rồi, không còn khí lực nữa ?” Song Song đánh bạo khiêu khích nói, vui cười hướng bụi hoa bên kia.
Sở Dịch một người bước tới bế chặt nàng vào lòng, nhanh chóng hôn lên môi nàng: “Nàng muốn ta ở chỗ này yêu nàng? Phải? Tiểu yêu tinh.”
“Chàng không dám đâu, tướng công!” Song Song không sợ chết tiếp tục mê hoặc nói.
Dùng chút lực, Sở Dịch đã đẩy ngã Song Song vào biển hoa, thanh âm khàn khàn :”Ta sẽ để nàng biết ta có hay không khí lực, cũng để nàng biết ta có dám hay không.”
Lúc này Song Song trái lại có chút khiếp đảm, nàng còn chưa có gan tại đây không hề che đậy dưới bầu trời “biểu diễn”, nàng bị dục vọng trong mắt hắn dọa tới rồi.
“Dịch, thiếp chỉ… đùa một chút với chàng thôi, không phải chàng thực sẽ làm ở chỗ này chứ….Có người đến…sẽ nhìn thấy.” Song Song lắp bắp nói.
“Hiện tại hối hận cũng muộn rồi, nàng thật là tiểu yêu tinh mê hoặc ta!”
(*) Hồ điệp: con bươm bướm.