Song Song lắc đầu, một bộ mất hứng thú.
“ Ta nghe nhiều người nói, có miếu Vạn Mã xin xâm rất linh nghiệm nha, có muốn đến thay tướng quân cầu một chút không?”
Tiểu Ngọc tiếp tục mê hoặc Song Song.
“Thật sự rất linh à?” Song Song có chút động tâm.
“Đi thử một chút, đừng ở chỗ này nói mát được rồi.”
Song Song nhảy xuống bàn đu dây, kéo Tiểu Ngọc nói: “ Vậy mau đi thôi, ở chỗ này tần ngần làm cái gì?”
***
“ Oa! Thật đúng là náo nhiệt quá, phu nhân đi chậm một chút, Tiểu Ngọc theo không kịp!” Tiểu Ngọc thích náo nhiệt hiển nhiên rất vui vẻ, cứ nói liên tục.
Song Song cũng vui, lâu lâu ra ngoài hít thở một chút không khí mới mẻ thật tốt, nàng nhìn ngó khắp nơi, xem có đồ chơi gì mới mẻ không. Song Song bước đi chậm rãi, Tiểu Ngọc đi trước dẫn đường, chỉ chốc lát đã tới một nơi hẻo lánh.
“Phu nhân, thấy rồi, miếu Vạn Mã!” Tiểu Ngọc lấy tay chỉ chỉ phía trước.
Song Song thấy trước mặt không xa có một tòa miếu thờ, cảm giác rất cổ kính, có rất nhiều người đi ra đi vào. Song Song cùng Tiểu Ngọc bước nhanh đến.
Đối diện cửa lớn của miếu chính là phật đường, rất trang nghiêm, có mấy cô gái trẻ tuổi quỳ gối trước tượng phật, cầu xin gì đó. Song Song cũng hai tay thành hình chữ thập quỳ xuống. Nàng khẩn cầu, thành tâm khẩn cầu Sở Dịch sớm được bình an trở về…
Tiểu Ngọc cũng quỳ xuống, chắp tay trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì. Lát sau, hai người cũng ra khỏi phật đường.
“ Có phải phu nhân cầu tướng quân sớm trở về không?”
Song Song cười không đáp mà hỏi ngược lại: “ Vậy Tiểu Ngọc cầu xin cái gì, muốn Phật tổ phù hộ có một lang quân như ý sao?” nói xong cũng cười khanh khách.
Tiểu Ngọc cũng có chút không ý tứ nở nụ cười: “Phu nhân, chỉ biết trêu đùa ta!”
“Thế nào? Bị ta nói trúng sao? Vậy chờ chủ tử ngươi trở về, giúp ngươi kiếm một người chồng tốt nha!” Song Song nhìn Tiểu Ngọc mặt hơi đỏ, mở miệng nói.
“ Phu nhân, Tiểu Ngọc cũng không lấy chồng.” Tiểu Ngọc không nghe theo nói.
“ Phu nhân, chúng ta đi thôi!” Lúc này Tiểu Ngọc đột nhiên thần sắc khẩn trương lôi kéo tay áo Song Song.
“ Làm sao vậy?” Song Song kì quái, nha đầu kia lúc trước vội vã đi, hiện tại sao lại muốn về nhanh như vậy?
“ Phu nhân, bên kia có người nhìn chằm chằm người, ta nghĩ nhất định không có ý tốt.” Tiểu Ngọc nhỏ giongj thì thầm nói.
Song Song theo ánh mắt Tiểu Ngọc nhìn, quả nhiên thấy một nam tử áo xanh lam đang nhìn nàng, Song Song thấy qua người nọ rất nhã nhặn, khí chất bất phàm, không giống người xấu. Dù sao, nàng cũng không sợ.
Nhưng nhìn Tiểu Ngọc vẻ mặt khẩn trương, Song Song cũng hiểu tốt nhất không nên gây sự. Liền cùng Tiểu Ngọc nhanh hướng cửa miếu.
Lúc này chợt nghe một tiếng: “ Cô nương, xin dừng bước.”
Song Song quay lại đã thấy nam tử kia ở ngay phía sau, nàng lạnh lùng nhìn hăn, biết rằng hắn cũng không phải người bình thường, bởi vì nàng không cảm thấy tiếng bước chân của hắn. Có thể đạt tới trình độ này, nàng chỉ biết có hai người, là sư phụ cùng Sở Dịch. Hắn- là người thứ ba. Điều này chứng tỏ võ công của nam nhân này không thể dưới nàng.
“Công tử có chuyện gì không?” Song Song mở miệng hỏi.
Tiểu Ngọc vẻ mặt địch ý nhìn nam nhân trước mắt. Đang muốn mở miệng ngăn cản, đã bị Song Song kéo về phía sau, ý bảo nàng không được lỗ mãng.
Nam tử áo xanh lễ phép cười nói: “Chỉ là, cô nương rất giống một người bạn của ta, có gì mạo phạm mong cô nương bỏ quá cho.”
“ Như công tử nói, đã nhận sai ngươi, vậy tiểu nữ xin cáo từ trước.” Song Song nói xong không đợi nam tử trả lời đã kéo Tiểu Ngọc rời đi.
“ Cái gì mà giống bạn với chả không, chắc chắn là loại đăng đồ tử.” Đi được một đoạn đường, Tiểu Ngọc không nhịn được thốt lên. (Đăng đồ tử : Đồ háo sắc, trăng hoa)
Song Song buồn cười nhìn Tiểu Ngọc, không có trả lời. Đối với nam tử kia nàng cũng không quá để ý, mặc kệ hắn có ý gì cũng không quan trọng. Bởi vì, lòng nàng từ lâu đã lấp đầy hình ảnh của Sở Dịch rồi.
Mùa đông đến, khí trời ngày càng lạnh léo, nhẩm tính Sở Dịch đã đi hơn bốn tháng. Không biết hắn lúc nào thì trở về, cũng không biết hắn có mạnh khỏe không! Ngày ngày Song Song chỉ biết đắm chìm trong nối nhớ mong mòn mỏi…
Ngày hôm đó, thái hậu đột nhiên phái tới một tiểu thái giám.
“ Phu nhân, tướng quân Sở Dịch đã thắng lợi, hiện tại đang trên đường trở về, thái hậu sai tiểu nhân đến báo trước cho phu nhân một tiếng.” Thái giám nhỏ giọng nói.
“ Ngươi nói, thắng lợi rồi, trên đường phải đi bao lâu?” Song Song nghe tin tức kia kích động không ngớt, hai mắt lóe sáng quang mang, Sở Dịch của nàng đã trở về, trở về…
“ Khoảng mười ngày nữa cũng không sai biệt lắm.” Tiểu thái giám cười ha hả nói.
Nghe xong, Song Song thật vui vẻ, nắm tay Tiểu Ngọc nói: “ Tiểu Ngọc, nghe không, Sở Dịch thắng rồi, đã đánh giặc, hắn rất nhanh sẽ trở về!”
“ Dạ, dạ.. Phu nhân ta nghe được” Tiểu Ngọc nhìn Song Song vui sướng mà có chút điên cuồng, cũng vui vẻ nói góp.
“ Vậy tiểu nhân xin cáo lui trước.”
“Đã làm phiền công công”
Từ ngày hôm đó, Song Song bắt đầu bấm đốt ngón tay chờ từng ngày qua đi, một ngày, hai ngày, ba ngày… Rốt cục cũng đến ngày Sở Dịch trở về.
Song Song mang theo Tiểu Ngọc, Vương quản gia, người làm, đứng chờ từ sớm trước cửa lớn, nội tâm kích động, nàng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
Từ ngày hôm đó, Song Song bắt đầu bấm đốt ngón tay chờ từng ngày qua đi, một ngày, hai ngày, ba ngày… Rốt cục cũng đến ngày Sở Dịch trở về.
Song Song mang theo Tiểu Ngọc, Vương quản gia, người làm, đứng chờ trước cửa lớn từ sớm, nội tâm kích động, nàng nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.
…
Phía xa xa, chỉ thấy một cỗ xe ngựa ròng rọc đi tới, đến trước cổng liền dừng lại, màn xe vén lên, Sở Dịch một thân y phục màu xám nhảy xuống, phong trần mệt mỏi. Song Song vui mừng định nhào vào lòng hắn, lại thấy bên trong có một nữ tử , toàn thân một màu hồng rực rỡ, rất trẻ rất đẹp cùng rất nhu nhược, chui ra. Sở Dịch đỡ nàng ta xuống xe ngựa, cẩn cẩn thận thận như vậy, che chở như vậy.
Song Song đột ngột dừng bước, nét tươi cười trên mặt nhất thời biến thành trắng bạch. Người con gái kia là ai? Là nữ nhân của Sở Dịch? Nhìn Sở Dịch che chở cùng săn sóc nàng ta, lòng Song Song co rút từng đợt đau đớn. Không biết nên tiếp tục đi về phía trước hay lùi về phía sau, nàng đứng ở đó vẫn không thể nhúc nhích.
Chỉ thấy hồng y nữ tử, khẽ khàng tựa vào vai Sở Dịch, yếu đuối mềm mại, thật làm người ta thương tiếc.
Lúc này Sở Dịch cũng thật hạnh phúc cùng vui vẻ. Hắn vừa nhảy xuống xe, liếc mắt liền thấy Song Song đứng cách đó không xa, nàng vẫn xinh đẹp như ngày xưa… Hắn hận không thể lập tức một bước ôm chặt tiểu nữ nhân mình ngày nhớ đêm mong. Hắn cũng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mới đầu hài lòng nhảy nhót kia vừa nhìn thấy nử tử trong xe ngựa bước xuống thì biến thành tái nhợt cùng cứng ngắc.
Song Song ổn định tâm tình một chút, cố nặn ra khuôn mặt tươi cười bước nhanh tới, hơi cúi người lễ phép nói: “ Phu quân, chàng đã trở về, trên đường đi có mệt mỏi? Vị cô nương này là khách quý chàng mời về sao?” Song Song khách khí ân cần thăm hỏi Sở Dịch.
Nàng gọi hắn là phu quân! Bình thường vẫn gọi hắn Dịch hoặc tướng côn, mà hiện tại dĩ nhiên kêu hắn là phu quân, Sở Dịch trước thái độ khác lạ của thê tử có chút bất mãn, cau mày, nhưng vẫn mở miệng đáp lại:
“Đúng vậy, ta đã trở về, Song nhi.” Sở Dịch vừa nói vừa giao phó hồng y nữ tử cho Tiểu ngọc, lại nói: “ Song nhi, đây là Tả Mai Nhi.”
Song nhi đánh giá Mai Nhi, tuổi chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, rất mĩ lệ, mặc dù không phải là vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng rất xinh đẹp, lại điềm đạm đáng yêu như thế, thoạt nhìn cũng sẽ làm người ta muốn bảo vệ che chở.
Song Song nhìn chằm chằm Tả Mai Nhi một lúc mới hồi phục, nghĩ có chút thất thố liền cười che giấu nói: “ Thì ra là Mai Nhi cô nương, nhìn thật xinh đẹp, ta có thể gọi ngươi là Mai Nhi chứ, ta là Song Song, ngươi gọi ta là Song Song hoặc Song nhi đều được.” Song Song tự giới thiệu một chút.
Tả Mai Nhi đối thái độ nhiệt tình của Song Song, rất lạnh đạm, chỉ khẽ cúi người nói: “ Mai Nhi gặp qua chị dâu.”
Sở Dịch vốn không biết làm sao giới thiệu Mai Nhi với Song Song, làm không khéo sẽ làm nàng hiểu lầm mà mất hứng, giờ hắn nhìn Song Song giống như không để ý, lại càng thêm bất an, cũng không biết trong bụng Song Song muốn làm gì.
Sở Dịch không muốn nói nhiều, phân phó Tiểu Ngọc nói: “ Dẫn Mai Nhi đến Tử Vân cư, chiếu cố nàng cho tốt.”
Tâm tình sung sướng lúc trước đã bay đi đâu hết, hiện tại không biết là cái cảm giác gì, Song Song từng tưởng tượng ra thật nhiều hình ảnh lúc nàng và Sở Dịch gặp lại nhau, thế nhưng không thể ngờ lại xảy ra tình huống như vậy.
Tiểu NGọc đỡ Tả Mai Nhi đi đến Tử Vân cư, lúc gần đi Mai Nhi quay đầu lại thoáng nhìn Song Song, rồi mới theo Tiểu Ngọc rời đi. Hạ nhân nhìn tình cảnh khó hiểu cũng biết điều, dần dần tản ra.
Khoảng sân rộng phía trước chỉ còn Sở Dịch cùng Song Song hai người đứng ở nơi đó, Song Song uể oải, Sở Dịch ủ rũ. Vốn muốn hỏi cái gì, lại không đành lòng mở miệng.
“ Chàng không mệt à? Sao mãi vẫn đứng im một chỗ?” Song Song nhìn Sở Dịch vẫn không nhúc nhích ở nơi đó nhìn chằm chằm nàng, liền mở miệng nhắc nhở.
Sở Dịch cũng không có đáp lời, kéo áo choàng, ôm Song Song vào ngực, nỗi tương tư nhớ nhung lâu ngày cuối cùng bộc phát, hắn hôn lên bờ môi đỏ mọng của nàng, vẫn mạnh mẽ như vậy, nóng bỏng như vậy, Song Song có chút tức giận.
“ Ta trở về, Song nhi.” Sở Dịch dời môi Song Song, khẽ cắn vành tai nàng nói.
Song Song cố gắng thanh tỉnh, tay cố sức đẩy Sở Dịch ra, khéo tay chống nạnh bày ra một tư thế thật hùng dũng hỏi: “Đúng vậy, chàng trở về, đi lâu như vậy, cuối cùng đã về, cũng dẫn theo một nữ nhân trở về! Sở Dịch, chàng mà không giải thích rõ ràng, ta sẽ không để yên đâu!”
Tuy rằng nàng thật cao hứng thấy Sở Dịch bình an trở về, nhưng nàng cũng rất tức giận. Trước mặt người khác không thể phát giận, hiện tại, không thèm để ý tới hắn liền chạy trở về.
Sở Dịch nhìn theo Song Song, tiểu nữ nhân đang ghen? Mấy khi xảy ra nha… Sở Dịch ôm trán phá lên cười, đuổi kịp tới, một tay ôm lấy Song Song vào lòng.
“A! Sở Dịch chàng làm cái gì? Thả ta xuống!” Song Song đột nhiên bị ôm, nhìn Sở Dịch đi nhanh hướng gian phòng bọn họ thì, vội vàng giãy dụa muốn hắn buông ra.
Sở Dịch cố tình phớt lờ Song Song kháng nghị, trực tiếp trở lại phòng, đặt nàng ngồi trên giường, hai tay vẫn ôm chặt Song Song.
Song Song tiếp tục dãy dụa: “ Dịch, chàng làm đau ta, buông ra.”
“ Ta cùng người kia không giống như nàng tưởng đâu, phụ thân nàng ấy trước khi lâm chung giao phó nàng ấy cho ta.” Sở Dịch bị thái độ của Song Song bức bách, hướng Song Song giải thích.
Song Song ngừng giãy dụa, mắt chăm chú nhìn Sở Dịch.
“ Thế nhưng vì sao phải giao phó cho chàng?” Lúc này Song Song có chút bình thường trở lại nhưng vẫn thấy khó hiểu, mở miệng hỏi.
“ Tại một lần ra trận, chúng ta bị quân địch mai phục, phụ thân nàng ấy vì cứu ta mà bị địch giết chết, ta thì vẫn sống, chỉ là bị thương…” Nói đến đây, Sở Dịch hơi hổ thẹn.
“ Bị thương chỗ nào?” Song Song vội vàng muốn kiểm tra vết thương của Sở Dịch, tay khỏ bé hoảng loạn .
“Đừng lo lắng, đã không còn đau nữa.” Sở Dịch nắm tay Song Song nói.
Song Song yên lòng.
“ Chỉ là muốn chàng chăm sóc, để ý? Sao không phải cái khác, ví như cưới nàng ta.” Song Song cũng không ngây thơ nghĩ “chiếu cố” chỉ đơn giản như vậy.
Tả Thanh Vân, phụ thân Tả Mai Nhi đích thực có ý tứ này, Sở Dịch chỉ là đáp ứng phải chăm sóc, chiếu cố nàng thật tốt, cho tới khi nàng tìm được một người tốt gửi gắm cả đời. Sở Dịch không muốn Song Song lo lắng, bởi vì hắn chưa bao giờ có ý định cưới một nữ tử khác. Bởi vậy…
“Ừ. Không có yêu cầu khác, chỉ là đơn giản chiếu cố nàng ấy.”
“Vậy sau này, chúng ta phải cùng nhau chiếu cố nàng thật tốt, ta nghĩ nếu vậy phụ thân của nàng dưới suối vàng cũng an lòng, vì vậy chàng cũng đừng quá tự trách mình.” Song Song an ủi Sở Dịch, không muốn hắn vì việc này mà khổ sở. Nếu Sở Dịch đã nói như vậy, nàng cũng không muốn nghĩ thêm nữa.
“ Không ăn giấm nữa à?” Sở Dịch nhớ đến bộ dạng ghen tuông của nàng lúc trước, không khỏi mở miệng trêu chọc. (ăn giấm: ghen tuông ^^)
“ Không ghen.” Song Song trở mình cấp Sở Dịch một cái bạch nhãn.
Rồi tiếp tục bổ sung: “ Nhưng mà, nếu chàng mà cưới thêm một cái tiểu lão bà, ta sẽ… ăn chàng.” Lúc này Song Song đột nhiên lộ ra biểu tình một kẻ tàn bạo,chu cái miệng nhỏ nhắn cắn cắn vai Sở Dịch.
Sở Dịch tìm trụ cái miệng nhỏ nhắn, hung hăng hôn một cái, nói: “ Nữ nhân này là cẩu hay sao mà lại cắn người? Ta thề, sẽ không cưới nữ nhân khác.”
Song Song khanh khách cười, Sở Dịch thề, nàng thực mãn nguyện. Nàng đẩy hắn ra một chút, con mắt tinh tế đánh giá Sở Dịch rồi sau đó ôm chặt hắn, đau lòng: “Dịch, chàng gầy đi, khổ cực cho chàng rồi.”
“Nha đầu ngốc, chiến tranh vốn dĩ là như thế, đều qua rồi.”
“ Dịch, thiếp rất nhớ chàng, rất nhớ, rất nhớ…” Song Song nói xong vùi mặt thật sâu vào ngực Sở Dịch, cảm nhận hơi thở ôn hòa của hắn.
“Dịch, vậy sau này có dự định thế nào?” Song Song có chút lo lắng hỏi.
“Từ lúc nàng ấy biết phụ thân qua đời cơ thể vẫn không khỏe, tâm tình cũng không ổn định, chờ nàng ấy khá hơn chúng ta sẽ kiếm giúp nàng ấy một phu quân tốt, nữ hài tử chung quy vẫn phải lập gia đình.” Sở Dịch nói rõ suy nghĩ suy nghĩ trong lòng cho Song Song.
“ Vậy nếu như Mai Nhi không muốn gả cho người khác thì sao?” Song Song mở miệng hỏi, không biết vì sao nàng nghĩ Tả Mai Nhi thực thích Sở Dịch, có lẽ là trực giác của phụ nữ đi.
Đó cũng là điều Sở Dịch lo lắng, hắn vẫn mơ hồ cảm giác được thái độ của Tả Mai Nhi với mình có chút đặc biết, Song Song lo lắng không phải không có căn cứ.
“Yên tâm đi, ta sẽ thuyết phục nàng, nhưng không phải lúc này. Cho ta chút thời gian được không?”
Song Song cũng dời đi trọng tâm câu chuyện, hỏi Sở Dịch : “Được. Nhưng Sở Dịch, chàng còn chưa nói có nhớ thiếp hay không?”
Sở Dịch ôm mạnh Song Song xuống giường, xoay người đặt nàng dưới thân, mở miệng nói: “Ta sẽ nói cho nàng, ta nhớ nàng như thế nào, Song nhi của ta!”
Trong phòng tình ý tràn khắp, lộ vẻ một mảnh xuân sắc mê người.
******
Mà lúc này, Tả Mai Nhi một mình trong phòng, không thể bình tĩnh. Nàng không thể ngờ trên đời lại có người con gái xinh đẹp như thế, nàng tự nhận mình lớn lên cũng bất phàm, thế nhưng vừa nhìn thấy Song Song thì không khỏi vì Song Song mĩ lệ mà cảm thấy không bằng… Một nữ tử vừa xinh đẹp vừa thông minh như thế, sao Sở Dịch có thể không thích. Không được! Nàng không thể chấp nhận tình yêu của Sở Dịch bị một người chiếm đoạt. Bởi vì nàng yêu Sở Dịch, hai năm trước nàng tròn mười lăm tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã yêu hắn. Nàng không cam lòng, không cam lòng nhìn tình yêu đầu tiên của mình lại thuộc về người khác.
Lòng Tả Mai Nhi bị lòng đố kị thiêu đốt, mất đi lí trí, nàng phải nghĩ biện pháp đoạt lại hắn…