Ngồi bên bàn, Sở Dịch tạm rời mắt khỏi quyển sách đang cầm trên tay, ngẩng đầu nhìn nàng, rồi lại tiếp tục đọc,chỉ nói : “Ừm…”
Song Song đi tới bên cạnh, giật quyển sách khỏi tay hắn, kéo kéo :” Ừm cái gì ừm, đi nhanh đi.”
Sở Dịch kéo nàng ngồi lên đùi hắn : “Gấp cái gì!” Nói xong liền hôn lên môi anh đào của Song Song. Hắn phát hiện hắn càng ngày càng thích thích mùi vị ngọt ngào của nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thích tính tình vui vẻ hoạt bát nhưng không hay tác oai tác quái của nàng. Hắn mê hoặc, có phải chỉ tại dục vọng ?
Sở Dịch ngừng suy nghĩ, nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng, mở miệng nói : “Đi thôi !”
“Đi ???” Song Song đích thị vẫn còn có chút mơ hồ.
“Không thăm phụ thân nàng à ? Hay vẫn còn muốn ta hôn tiếp ?” Sở Dịch nhìn vẻ mặt mê hoặc còn chưa tỉnh táo lại kia, “tốt bụng” nhắc nhở nàng.
Song Song mặt càng đỏ hơn, để một người hôn đến thần trí mơ mơ hồ hồ, nàng thật phỉ nhổ chính mình không hề có định lực.
Nam nhân này càng ngày càng tệ, hắn thích “khi dễ” nàng, nguyên lai cho rằng Sở Dịch chỉ là loại đầu gỗ không hiểu tình ái cảm xúc là cái gì, ai biết nói lý ra nhưng luôn thích đùa nàng. Nhìn Sở Dịch vẻ mặt đắc ý, Song Song nở nụ cười, cười đến thật quỷ dị. Cong đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp in lên môi hắn, cái lưỡi thơm tho nho nhỏ hoạt tiến vào miệng hắn, linh hoạt trúc trắc cùng hắn dây dưa ! Bàn tay xấu xa dò xét vào trong y phục Sở Dịch, khiêu khích thân thể hắn.
Sở Dịch bị hành động khiêu khích có chút ngây ngô của nàng mê hoặc rồi, giữa lúc hắn còn đang hưởng thụ, Song Song đẩy mạnh hắn ra, chạy ra khỏi phòng, cười nói : “ Thế là công bằng, thiếp muốn đi thăm cha, nói đi phải đi mau!”, để Sở Dịch đầy dục vọng đừng tần ngần một chỗ.
Sở Dịch không thể làm gì hơn là cố nén dục hỏa bừng bừng trong người, đừng lên theo Song Song ra ngoài, hắn thề chắc chắn phải nghiêm phạt hành vi của nàng hôm nay.
Song Song cùng Sở Dịch trở về Liễu phủ, nhìn thấy phụ thân bao ngày xa cách, Song Song vô cùng vui vẻ. Sở Dịch không phải người thích nói nhiều, tùy ý Song Song cùng Liễu Sĩ Viên tùy ý hàn huyên, chỉ nhìn nàng…
Liễu Sĩ Viên để ý Sở Dịch nhìn Song Song tràn đầy tình ý, mà Song Song cũng là vẻ mặt hạnh phúc, ông cũng thấy yên tâm.
Ở Liễu phủ nửa ngày, Song Song lưu luyến không rời cáo biệt phụ thân, dặn dò Tiểu Hương chăm sóc tốt người, vốn nàng nghĩ ở thêm mấy ngày, nhưng Liễu Sĩ Viên nói, nữ nhi xuất giá phải lấy trượng phu làm trọng, nữ nhi đã xuất giá mà còn hay về nhà mẹ đẻ, chứng tỏ cô ta bị gia đình chồng vứt bỏ. Nói cách khác là bị chồng ruồng bỏ nha!
Song Song không thể làm gì khác hơn là cùng Sở Dịch trở về phủ tướng quân. Ngày hôm nay không phải phải đi nghỉ ngơi sao ? Thế nào còn muốn đi ra ngoài nữa?
“Dịch, chàng muốn đi ra ngoài….. chơi?” Song Song hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thật tội nghiệp, thật rõ ràng là nàng không muốn ở nhà.
“Ta đi làm việc, không phải đi chơi, không thể mang theo nàng!” Sở Dịch sao lại không biết nàng giả vờ.
“Ta muốn đi ra ngoài!” Song Song chớp chớp mắt.
“Không được.”
“Vì sao?” Song Song tò mò, tay cũng ngừng giúp Sở Dịch thay y phục.
“Bên ngoài không an toàn.”
“Ra thế! Vậy thiếp ở nhà được rồi.” thế mới là lạ đó.
“Hôm nào ta cùng nàng ra ngoài, một mình nàng đi lại ngịch ngợm lung tung.” Sở Dịch mặc quần áo xong, lo lắng dặn dò, buồn bã phát hiện hắn càng ngày càng nói nhiều rồi !
“Dạ, tướng công, đã biết, chàng đi nhanh đi!” Song Song hai mắt lóe sáng đầy quỷ kế…
Sở Dịch hôn nhẹ lên môi nàng, rời đi…
Được rồi, chàng đã bề bộn nhiều việc, ta đây cũng muốn mang bắt đi, Song Song hưng phấn đi tìm trang phục và đạo cụ của nàng.
Một thân nam trang, thân thể lanh lợi nhỏ nhắn cũng có vài phân tiêu sái… Dưới chân đi đôi giày nhỏ, tóc buộc cao, tay cầm quạt giấy phe phẩy, giống một công tử phong lưu, chỉ là vóc dáng có chút không phù hợp.
Song Song nhìn chính mình một thân trang phục, để ý bốn bề vắng lặng, nhẹ nhàng chuồn ra phủ!
Trong thành thậ náo nhiệt, xiếc ảo thuật, hàng quán, hát hí khúc, Song Song thích thú hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, tham gia một chút náo nhiệt, xem một chút việc vui, đột nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc, còn ai ngoài hắn – Sở Dịch? Song Song nghĩ đã chuồn ra ngoài chơi như vậy, vạn nhất bị hắn thấy còn không bị mắng sao, vội vàng nấp ở một góc, nhìn chỗ Sở Dịch đi tới. Dĩ nhiên là… “ Thúy Hồng lâu”, kĩ viện mua vui cho nam nhân! Song Song mắt trừng lớn tóe lửa giận. Trong lòng khó chịu, thường ngày chính trực hóa ra chỉ là giả vờ, đồ xú nam nhân hai lòng, Song Song thầm mắng hai câu.
Tức giận cũng không tưởng hậu quả, nàng vội vàng bước theo hắn vào “Thúy Hồng lâu”
“Ai nha vị tiểu ca này, lần đầu tiên đến đây đi, mời vào bên trong mời vào!” Một nữ nhân ăn mặc, trang điểm xinh đẹp mời gọi nàng.
Song Song mặt nhăn như khỉ, bên trong thật là nháo nhiệt . Mắt nhìn khắp xung quanh, cũng không thấy bóng người Sở Dịch đâu.
“Vị này, ngài muốn tìm cô nương dạng gì, các cô nương ở đây đều là quốc sắc thiên hương đại mĩ nhân a!” Một phụ nữ trung niên thấy Song Song một thân phú quý giới thiệu. Chắc là tú bà rồi!
Song Song ngừng tìm kiếm, ngồi xuống.
Song Song nghĩ Sở Dịch đường đường một tướng quân chắc chắn phải dùng “thứ cao cấp nhất”.
Trưng ra dáng dấp một công tử , cao giọng nói : “Đem gọi cô nương xinh đẹp nhất ở đây ra.”
“Ai nha, vị này gia, cô nương Bách Mị xinh đẹp nhất của chúng ta đang tiếp khách, gọi người khác được không?” Tú bà đon đả cười.
Cau mày. “ Có khách? Xin hỏi quý danh vị kia?”
Tú bà vẻ mặt khó xử nói: “Tên… không thể để lộ…”
Có đạo đức nghề nghiệp như vậy ? Song Song móc một thỏi vàng đặt vào tay mụ ta.
“ Xin giúp đỡ, tiết lộ một chút.”
“ Ha ha, chỉ biết khách nhân họ Sở, ta cũng không biết tên.” Tú bà mắt thấy vàng, hai mắt cười thành hình $$, cái gì mà đạo đức nghề nghiệp, vứt sang một bên !
“Khách quen à?”
“Mấy ngày trước đây tới.”
Ngực Song Song bừng lên lửa giận, họ Sở, tám chín phần mười là hắn rồi, dấm chua (*) trong bụng không ngừng bốc lên.(*: là ghen tuông đó ^^).
Mắt nhất mị nói: “Mama, có thể mang giúp ta…” nói xong đưa cái quạt trên tay cho tú bà.
“ Mang quạt này, giao cho công tử họ Sở kia.”
“A! Không thể quấy rầy khách hàng nha.” Tú bà vẻ mặt buồn bã.
Một thỏi bạc lại rơi vào tay.
“Nói rằng ta là bằng hữu của hắn.”
“ Nếu là bằng hữu, ta đây mang giúp, mang giúp.” Tú bà vui vẻ đi lên lầu.
Sở Dịch mở quạt, nhìn bài thơ trên mặt cũng không có gì đặc biệt. Chỉ là tại bên dưới cây quạt có ba chữ cực nhỏ “Liễu Song Song”. Sở Dịch thu quạt, nghiêm mặt lạnh lùng hỏi : “Vậy người đâu?”
“Vừa ở dưới lầu, còn không biết đi chưa.” Tú bà cẩn thận trả lời.
Sở Dịch xuống lầu, thấy trong góc có một bóng dáng nho nhỏ, nhàn nhã uống trà.
“Nàng tới nơi này làm gì, nàng theo dõi ta?” Mặt hắn vô cùng tức giận.
Song Song thản nhiên cười nói: “Chàng hỏi thật kì quái, chàng tới được còn ta thì không?”
“Hồ đồ, còn không mau trở về ?” Sở Dịch ra lệnh nói.
“Không, trừ phi chàng cùng thiếp trở về.” Song Song cương quyết.
“Nàng!” Sở Dịch nén xuống tức giận, lôi Song Song ra ngoài.
“Nàng lập tức về nhà, ta còn có việc muốn làm.” Đứng trong ngõ nhỏ vắng vẻ, Sở Dịch lạnh lùng nói.
“Chàng tới đó để làm việc thật sao?” Song Song cố kìm nước mắt để không òa khóc.
“Nàng không có tư cách quản ta.”
“Tư cách ? Đúng vậy, thiếp có tư cách gì quản đại gia đâu, là thiếp vượt quá bổn phận rồi” mắt đong đầy đau thương, tim như bị cắt thành từng mảnh nhỏ, nàng xoay người không chút lưu luyến rời đi.
Sở Dịch vốn định kéo ta nàng lại, quên đi, chính chờ quay về phủ giải thích tốt hơn.
Trở lại phủ, Song Song chỉ biết ngã nhào xuống giường.
“Ha! Nói ta không có tư cách, thì ra ta trong lòng hắn chẳng là cái gì, vậy vì sao hắn đối với ta tốt như vậy, còn nói những lời ngọt ngào, làm ta ảo tưởng rằng hắn thích ta! Cứ nghĩ rằng trong lòng hắn chiếm một vị trí nhỏ nhoi nào đó, kì thực ta …” Song Song thì thào nói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi ướt gối.
Đêm đã khuya, trong trướng hồng, tiểu nữ nhân khóc thương tâm trời đất, mệt mỏi thiếp đi, viềm mắt sưng đỏ, lông mày nhíu chặt, hiển nhiên nàng ngủ cực không an ổn.
Trong ánh nên mờ mờ nhạt nhạt, Sở Dịch cởi giày, lên giường ôm Song Song.
“Làm gì ôm thiếp?” Song Song tỉnh lại, trợn mắt giận dữ hét.
“ Ta muốn.” Sở Dịch ôm chặt nàng.
“Buông ra!” Song Song dãy dụa.
“Không.”
“Đi ngủ chỗ khác đi !”
“Nàng đang ghen?”
“Gì mà ghen, ta không có!” Nàng đang ghen đấy, nhưng mà không cần thừa nhận. Bực!
“Vậy là tức giận?”
Nam nhân này thực sự là ghê tởm. Đúng ! Đương nhiên là nàng tức giận, thế nhưng thừa nhận tức giận không phải là ghen, Song Song mới không cần.
“Thiếp làm gì tức giận ?” Song Song gầm nhẹ.
“Ta đi kĩ viện.” Sở Dịch thành thật trả lời.
“Liên quan gì đến thiếp!” Song Song hung hăng nói.
“Nàng là thê tử.”
“Thê tử, không phải chỉ là cái danh sao, thiếp làm gì có tư cách quản chàng.” Song Song thương tâm.
“Còn nói không tức giận…” Sở Dịch nhẹ nhàng lắc đầu.
“Thiếp nói không tức giận, là không tức giận!” Song Song bị áp thành tức giận rồi.
“Vậy thì chuyện gì cũng không có nữa, được rồi trời không còn sớm nữa đi ngủ đi!” Sở Dịch xoay người nằm thẳng trên giường.
Rống! Nam nhân này thực sự là…, Song Song chịu không nổi, nhảy xuống giường.
“Nàng làm gì ?” Sở Dịch trong mắt ẩn nhẫn tức giận.
“Chàng cứ thế đi, nhưng thiếp nói cho chàng, thiếp cũng muốn đi tìm nam nhân, tìm cả đống về cho chàng xem!” Song Song uống giấm chua cũng không ít, tức giận cũng không nhẹ!
Sở Dịch xoay người, cầm tay Song Song túm quay về trên giường.
“Có gan nói lại lần nữa xem.” Sở Dịch bị Song Song chọc giận thật rồi.
“Ta nói, chàng được…phóng hỏa, chẳng lẽ ta không được đốt đèn à? Chàng cũng…ách, không có tư cách quản ta!” Song Song lắp bắp, cũng có chút lo lắng, bởi vì Sở Dịch rất tức giận, thật sự tức giận!
Bàn tay của hắn xé, xé! Y phục của Song Song cứ như vậy thành từng mảnh nhỏ, bị Sở Dịch ném xuống đất. Tay có chút thô lỗ, cũng có chút tức giận.
“A! Đồ sắc lang, làm gì xé y phục thiếp, không được chạm thiếp!” Song Song tay nhỏ bé cố ngăn hắn lại.
“Ta có hay không tư cách quản nàng , a?” Nói những lời này Sở Dịch có chút tức giận.
“Chàng buông, ta không để chàng chạm qua nữ nhân khác rồi lại đến chạm ta, không được…” Song Song nghĩ nam nhân của chính mình, tay lại chạm vào nữ nhân khác, thân thể cùng nữ nhân khác dây dưa, trong lòng khó chịu cực kì, òa khóc lên.
“Sở Dịch chàng là đồ hốn đản, thiếp hận chàng, hận chàng…” Chạm nữ nhân khác bẩn bẩn gì đó lại tới chạm nàng, Song Song khó chịu nói không ra lời, càng khóc to hơn.
Sở Dịch thấp giọng nói: “ Từ lúc cùng nàng thành thân, ta chưa từng chạm qua nữ nhân khác!”
Thực sự?
“Vậy trước khi thành thân cũng chạm qua mấy nữ nhân rồi!”
“Đó là trước đây!” Sở Dịch bất đắc dĩ quát.
“Được! Trước đây chàng không chung thủy sẽ không truy cứu nữa ! Vậy hiện tại, hiện tại chàng đi kĩ viện!”
“Ta có việc, không phải đi khoái hoạt!”
“Chuyện gì mà phải đến nơi đó ?” Song Song ngừng thương tâm, bắt đầu hiếu kì.
“Nàng phải tin ta!” Sở Dịch còn chưa kịp thích ứng với thay đổi nhanh chóng của nàng.
“Tin ? Chàng nói thiếp sẽ tin?”
“Đên lúc rồi nàng sẽ biết.” Song Song lại dễ bỏ qua như vậy?
Sở Dịch hôn môi Song Song, thân thể bắt đầu luật động, mồ hôi rơi trên người nàng càng lúc càng nhiều.
“A! Chàng còn không nói cho ta biết, không… khả dĩ, ưm… Ta còn chưa tha thứ…chàng… ưm… hỗn đản!” Song Song chỉ còn biết đầu hàng trước thế tấn công như vũ bão của hắn. Tiếng rên rỉ, thở hổn hển cùng đáp lại, trong phòng xuân sắc vô biên!
Sáng sớm tỉnh dậy, Song Song rửa mặt chải đầu xong cùng Sở Dịch dùng bữa sáng.
“Chàng lại ra ngoài?” Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, đôi mắt đẹp lộ ra tình tự buồn bã.
“Ừ.”
“Thúy Hồng lâu?” Rầu rĩ hỏi.
“Ừ.”
“Không được chạm vào nữ nhân khác.” Song Song chu chu miệng.
“Sẽ không.”
“Tướng công đi thong thả, thiếp ở nhà chờ chàng nha, chàng sớm một chút trở về.” Song Song biến đổi, cười hì hì nói.
Sở Dịch nhìn nữ nhân có điểm khác thường, hướng ra phía ngoài đi đến, một vài bước lại quay trở về.
Nhìn chằm chằm vẻ mặt cười khúc khích kia.
“Không được mặc đồ nam không ra nam , nữ không ra nữ, không được chạy ra ngoài, không được bám theo ta, nếu không cẩn thận cái mông của nàng đấy!” Sở Dịch nghiêm mặt cảnh cáo xong mới yên lòng đi. Thật là phải nhanh về nhà thôi!
“Thiết! Ta không phải tiểu hài tử, cái gì mà cẩn thận cái mông! Hơn nữa không để chàng biết là được, ta thật muốn nhìn chàng làm cái gì ở kĩ viện!” Song Song thầm tính toán.
Nam trang hoàn hảo, Song Song vội chạy tới.
Bực mình! “Thúy Hồng Lâu” sinh lợi cũng thật tốt, nhiều như vậy xú nam nhân ở cái chỗ này. Song Song vẻ mặt bất mãn.
Đi tới lầu hai, nắm một gã sai vặt hỏi : “Bách Mị cô nương ở sương phòng nào ?”
“Nàng có khách, ngươi đi tìm cô nương khác đi.”
Song Song móc ra ít bạc vụn.
“Ta chỉ muốn biết một chút, cũng không phải muốn tìm.”
Gã sai vặt tiếp nhận bạc cười nói : “Phía tay trái, đi về phía trước, rẽ phải, rồi rẽ trái, nhìn thấy phòng đề “Thúy Yên các” là được.”
Thật đúng là phiền phức đi!
Song Song cẩn thận đứng ở phía trước cửa sổ “Thúy Yên các”, may mà khinh công của nàng khá tốt, hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Ngón tay dính một ít nước bọt, chạm vào giấy dán cửa sổ.
Nhìn vào bên trong…
Nữ nhân nào, dám đặt tay lên đùi tướng công của nàng, Rống! Đầu dĩ nhiên tựa vào ngực tướng công nhà nàng. Hắn cũng thật biết làm công sự! Song Song tức đến mức chỉ muốn một cước đá bay cửa xông vào. Lại thấy…
Sở Dịch nắm tay cô ta, vẻ mặt đầy sát khí.
“Thiên mặt lang quân, chịu trói đi!’
Hoàn hảo nha! Thế nào đã bị bắt đi. Song Song đang muốn tiến lên giúp một tay. Ầm âm, cửa sổ bị đá bay đi, một người bay ra. Theo sát là một người – Sở Dịch.
Song Song vội vàng chợt lóe.
“Ngươi là ai?” trong mắt người kia đầy sát khí.
Rõ ràng là một nữ nhân mỹ lệ như thế nào mà nói giọng một nam nhân vậy?
“Ta là ta!” Song Song nghịch ngợm đáp trả.
“Muốn chết!” nói xong đã tấn công Song Song.
Sở Dịch ngăn trở Song Song, đánh trả kẻ bất nam bất nữ kia, mấy chiêu xuống tới.
Sở Dịch hung hăng đánh một chưởng vào ngực hắn, kẻ kia liên tục rút lui, hiển nhiên thương tích không nhẹ.
“Không nghĩ tới ngươi cũng có võ công như vậy.” Khóe miệng người kia chảy ra tơ máu, thì thào nói.
“Không cần ngươi khích lệ” Song Song tiếp lời.
“Câm miệng.” Sở Dịch rống to.
“Vâng, tướng công.”
Lúc này rất nhiều thị vệ đã chạy đến.
“Bắt.” Sở Dịch ra lệnh một tiếng, thị vệ vội vàng bắt trói người kia.
Sở Dịch đi lên trước, xé mặt nạ hắn ra. Không phải chứ, là một nam tử! Rõ ràng là mĩ nam tử, sao lại phải đóng giả làm nữ nhân? Chắc là muốn trốn quan binh, đó chính là người xấu nha.
Song Song tò mò muốn chết.
“Mang đi.”
“Rõ.”
Biển người hiếu kì dần đi hết, Song Song cũng muốn lặng lẽ rời đi.
Sở Dịch vẻ mặt tức giận, một tay kéo nàng lại.
Thét lên: “Trở lại giải thích rõ ràng cho ta.”
Cái này xong chết chắc rồi! Song Song gào thét trong lòng.
Baba… Cái mông bị đánh liên tiếp, mãi không ngừng tay.
“A, chàng như thế nào đánh ta, ô…, đau quá, thiếp cũng không phải trẻ con, ô.. dừng tay.” Song Song nước mắt rơi xuống, thực sự rất đau.
Sở Dịch ngừng tay, nhưng vẫn đang rất tức giận.
“ Lúc ta đi nói như thế nào hả? Nàng có biết việc ngày hôm nay rất nguy hiểm không, một nữ nhân có gia đình nhưng vào kĩ viện đến vài lần!” Sở Dịch bị nữ nhân này chọc tức thật rồi.
“ Nam nhân có thể vào đúng không?” Song Song không phục, vì sao nữ nhân cái gì đều không thể, nam nhân sao lại có nhiều đặc quyền như vậy?
“ Ta nói rồi, ta đi có việc, không phải đi hưởng thụ!” Sở Dịch ẩn nhẫn tức giận.
“Thế nhưng thiếp hiếu kì, chàng không nói cho thiếp, cuối cùng không phải không có việc gì sao, chàng nhưng đánh thiếp, hiện tại có việc làm chàng vui vẻ rồi!” Song Song phát tiết buồn bực trong lòng.
“Nha! Nam nhân có đặc quyền, làm gì cũng được, ta chỉ muốn đi xem một chút lại bị bắt về đánh đòn, đánh người cũng là đặc quyền của bọn hắn đúng không?” Song Song càng nghĩ càng tức giận, giãy dụa đứng dậy, kéo Sở Dịch đẩy ra ngoài cửa.
“Chàng đi ra ngoài, đi ra ngoài, thiếp không muốn nhìn thấy chàng.” Song Song khóc như mưa, nhìn Sở Dịch một lần thì đau lòng một lần, tưởng thoải mái vài câu, rồi lại vừa nghĩ quên đi.
Đẩy Sở Dịch ra ngoài cửa xong, Song Song lê cái mông đau nhức đáng thương đi về giường. Không dám ngồi, không thể làm gì khác hơn là ghé vào trên giường, vẫn không nhúc nhích.
“Đánh đau như vậy, lớn như vậy còn bị người ta đánh đòn, sau này làm thế nào gặp người đây! Ta không để yên cho chàng, ô…”
****
“Phu nhân thế nào không tới dùng bữa tối?” Sở Dịch ngồi trước bàn hỏi Tiểu Ngọc.
“Nô tỳ vừa tới, phu nhân nói cần nghỉ ngơi, dường như khó chịu, nếu không tướng quân đến xem.” Tiểu Ngọc cẩn thận trả lời.
“Các ngươi xuống dưới trước đi.”
Quản gia, Tiểu Ngọc, cùng mấy nha hoàn toàn bộ lui xuống.
“Song nhi, mở cửa ra.” Sở Dịch đi đến trước cửa phòng, đẩy một chút, phát hiện cửa bị cài then bên trong.
Không ai để ý.
“Song nhi, mở cửa.” Sở Dịch không kiên nhẫn thấp giọng.
Không ai trả lời.
Tính nhẫn nại hết rồi! Rầm rầm! Sở dịch đá mạnh, cánh cửa hi sinh thật quang vinh.
Sở Dịch bước đến trước giường, kéo nàng.
“Nàng muốn ồn ào đến khi nào? Không ăn, nàng chết đói đấy!”
Song Song nhìn cánh cửa bị hy sinh, lại nhìn Sở Dịch vẻ mặt khó chịu, không thèm nói một tiếng. Chàng khó chịu thiếp còn khó chịu hơn!
“Được rồi đừng náo loạn, ăn trước, tức giận là nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn!” Sở Dịch còn cố tình nói đùa! Quái.
Song Song thẳng thắn nói: “Không đi!”
“Nàng có muốn ta khiêng nàng đi không ?” Sở Dịch nghiêm mặt, uy hiếp nói.
“Không muốn, không muốn, chàng đánh mông thiếp nở hoa rồi, còn hung với thiếp, thiếp còn mặt mũi nào gặp người, ô ô…” Song Song ủy khuất khóc to, nữ nhân thực sự là biển nước à? Sao nhiều nước mắt như vậy?
“Ta chỉ đánh nhẹ có vài cái, thế nào lại nở hoa được?” Sở Dịch nở nụ cười.
“Chàng không thể nói lý, bỏ đi, thiếp không muốn thấy chàng!” Nhìn Sở Dịch hiếm khi cười rộ lên, Song Song lại nghĩ thật đáng ghét, rất đáng ghét. Sấn Sở Dịch thả lỏng tay ghé vào trên giường, không phải nàng không muốn ngồi, thật sự là cái mông rất đau a!
Sở Dịch buông sa trướng xuống, cũng lên giường.
Thân thủ, kéo quần Song Song xuống.
“Uy, chàng làm gì, dừng tay!”
Khàng nghị vô hiệu, quần vẫn bị Sở Dịch lưu loát kéo xuống.
Dĩ nhiên sưng đỏ lên. Song Song có chút ngượng ngùng, đầu cũng không dám giơ lên cao, đã quên phải mắng nam nhân bá đạo kia.
Sở Dịch vô cùng ảo não, hắn không biết chính mình đánh mạnh như vậy, thật hận không thể nhẹ nhàng hơn, đau lòng muốn chết.
Hắn nhảy xuống đất tìm trong rương một cái bình nhỏ, nhẹ nhàng xoa dược bên trong bình cho Song Song.
Lúc trước đau đớn nóng cháy giờ thành lành lạnh dễ chịu, Song Song nghiêng người, không nhìn tới Sở Dịch.
“Còn đau không?” Sở Dịch vẻ mặt đau thương tự trách.
Không để ý đến chàng.
“Song nhi!” Sở Dịch gọi một tiếng. Xong, xem ra tiểu nữ nhân tức giận thật rồi. Khuôn mặt trước giờ băng lãnh, để lộ ra khẩn trương. Còn chưa dỗ dành nữ nhân bao giờ, Sở Dịch thật không biết mở miệng thế nào.
“Ta… xin lỗi!” Sở Dịch gian nan mở miệng.
“Chàng nói cái gì?” Song Song mắt vừa mở, nhìn về phía Sở Dịch hỏi.
“Ta nói đúng không hỏi.” Má hắn có chút đỏ lên, cơ bản chỉ dùng để quát.
Nghĩ đến Sở Dịch lớn như vậy còn chưa nói quá hai chữ “xin lỗi”, Song Song chuyển chuyển con ngươi, quên đi, nàng biết hắn lo lắng cho nàng, muốn nàng an toàn, tuy rằng có đánh nàng, nhưng mà… Song Song bất đắc dĩ nói :” Thiếp tha thứ cho chàng!”
Cứ như vậy! Sở Dịch biểu tình khẩn trương rốt cục cũng thả lỏng.
“Nhưng mà…” Song Song có chút ý xấu nói.
“Nhưng mà…” Song Song có chút ý xấu nói.
“Nhưng mà cái gì?” Sở Dịch lại bắt đầu khẩn trương.
“Chàng kể cho thiếp nghe chuyện lúc trước, người bất nam bất nữ ở kĩ viện đó!”
“Không thành vấn đề!”
“Còn có…”
“ Cái gì?” Trước mặt Song Song, Sở Dịch đừng mơ tưởng đến việc giữ mãi bộ mặt băng lãnh, chỉ có khẩn trương cùng lo lắng.
“Sửa lại cửa cho tốt!”
“Tuân lệnh, nương tử!” Sở Dịch nói xong ôm Song Song vào lòng.
“Còn có…”
“Còn có…Cái gì?”
“Sau này không được đánh thiếp! Đây mới là quan trọng nhất”
Sở Dịch nhẹ nhang ôm nàng nói : “ Ngày hôm nay ta chỉ là lo lắng cho nàng, nóng ruột mới có thể như vậy, ta cam đoan sau này sẽ không bao giờ như vậy nữa!”
Đương nhiên Song Song cũng hiểu rõ, nếu không sao có thể tha thứ cho hành vi bạo lực của hắn được.
“Còn có…”
“Còn có cái gì?”
“Ngày mai chàng nghỉ ngơi một ngày về nhà cùng thiếp.”
“ Dễ làm, còn có gì không?’
“Còn có… Không có!”
Đêm đã rất khuya, người người đã say giấc nồng, thế nhưng Sở Dịch vẫn “bị” thanh tỉnh.
“Dịch, chàng nói có phải người kia thuật dịch dung rất cao không, có thể cải trang thành cung nữ ám sát hoàng thượng!”
“Ừ!” Sở Dịch miễn cưỡng đáp trả.
“Hoàng thượng cũng không có việc gì chứ?”
“ Không !” Hoàng thượng sao có thể dễ dàng chết như vậy chứ.
“ Vậy sao chàng biết hắn ở “Thúy Hồng lâu” ?” Song Song hiếu kì.
“Tướng công của nàng thông minh.”
“Thật?”
“Vậy sao ngay từ đầu không bắt hắn?”
“Có đồng bọn, tránh để đánh rắn động cỏ.”
“Vậy tại sao bọn họ muốn ám sát hoàng thượng?”
“Bọn họ muốn làm hoàng đế.”
“Không phải chứ?” Song Song giật mình.
“Ngủ.”
“Đồng bọn đâu?”
“Chạy!”
“ A! Làm hoàng đế thật nguy hiểm!”
“câm miệng!”
“Sao chàng không đi bảo vệ….”
“Làm gì cởi quần thiếp, ưm…”
“Đừng như vậy, ưm… Thiếp còn chưa hết đau, ưm… Cẩn thận mông thiếp…” Cái miệng nhỏ nhắn hỏi đủ loại vấn đề của Song Song cuối cùng cũng bị Sở Dịch hung hăng ngăn chặn. Làm thế nào ngăn chặn ? Đương nhiên là dùng môi hắn rồi….